Chương 74: Chúng ta thuộc về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc nói chuyện với Khánh Nam vương, điều mà Trí Tú không ngờ chính là nhận được sự chấp nhận chuyện của mình và Trân Ni. Mọi chuyện được Khánh Nam vương kể lại, Trí Tú nghe mà trái tim như chết lặng nàng không ngờ những ngày qua Trân Ni lại chịu khổ đến vậy còn tự trách bản thân sao không về sớm gặp nàng, chuyện về lá thư cũng như bức hưu thư vương gia cũng đã đưa và bị Trân Ni xé thành từng mảnh. Hiện tại nghe vương gia trách mắng nhưng nàng không ấm ức thậm chí thấy hạnh phúc chỉ có thể nắm chặt tay Trân Ni mà truyền đi sự hạnh phúc của bản thân, Khánh Nam vương thấy hai người tay trong tay ánh mắt yêu thương nhìn nhau thì cũng không nỡ trách cho người đưa Trân Ni về trước.

"Ni nhi con không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta có chuyện muốn nói với Sở Vân con về hầu phủ trước, cả hai không thể đi cùng nhau kẻo bị phát hiện, ta hứa tối nay sẽ thả tướng công về ngủ cùng con"

Nhận thấy Trân Ni không muốn xa Trí Tú nên Khánh Nam vương lên tiếng trấn an, cũng không quên trêu ghẹo thêm làm cả hai đỏ mặt.

"Phụ thân con về trước, gửi lời đến mẫu thân giúp con"

Lưu luyến lắm nhưng cũng phải về, bình thường nàng cũng hay đến đây hỏi về tin tức của Trí Tú nên chuyện này trong mắt thiên hạ không có gì lạ, chỉ có điều người ta không để ý mọi khi là khuôn mặt buồn bã thiếu sức sống nhưng hôm nay lại tươi tắn tràn đầy niềm hạnh phúc.

Trí Tú nhận được tha thứ của Khánh Nam vương thì dĩ nhiên việc gọi ông là phụ thân vẫn như trước, tình thân của cả hai qua chuyện này không chỉ mất đi mà còn nhiều hơn, thậm chí Khánh Nam vương còn khuyên Trí Tú mau chóng từ quan khi mọi chuyện vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát, ông đồng ý sắp xếp cho hai người đến một nơi mà cả hai có thể tự do, sống hạnh phúc không bị gò bó hay lo sợ chuyện gì. Chính vì lời khuyên và hứa hẹn kia mà Trí Tú không ngần ngại kể hết mọi chuyện từ lời dặn của hoàng thượng đến thân phận của bản thân để Khánh Nam vương sắp xếp.

Sau cuộc nói chuyện dài Trí Tú cũng từ biệt, còn Khánh Nam vương ở lại chỉ biết thở dài mà thương xót cho cuộc đời của đứa trẻ Kim Vân Tú kém may mắn, đi đến bước này người thân cũng không dám nhận nhưng cũng nở nụ cười cảm ơn ông trời cho ông biết và có một hiền tế như Trí Tú.

Trân Ni hôm nay chịu ăn, chịu tắm rửa đàng hoàng, tâm trạng còn vui vẻ làm nha hoàn cũng không biết quận chúa sao lại đột ngột thay đổi, hiện tại tiểu Linh ở bên cạnh nhìn thấy Trân Ni cười một mình mà lòng sinh ra lo lắng.

"Quận chúa tha tội tiểu Linh nhiều chuyện, người hôm nay không giống lắm... đừng làm tiểu Linh sợ"

Trân Ni nghe tiểu Linh hỏi chỉ có cười, thầm nghĩ nàng đầu óc đơn giản sợ sau này bị người khác ức hiếp khi không còn mình bên cạnh bảo vệ.

"Tiểu Linh quên rằng ta đang mang thai sao, tối ngày ưu buồn thì cũng không tốt"

Trí Tú đang trên mái nhà nghe được lý do thì bụm miệng cười, không nghĩ Trân Ni lại có lúc đáng yêu như vậy gạt tiểu Linh.

"Đúng, đúng có như vậy mà tiểu Linh nghĩ không ra, quận chúa phải chăm sóc tốt bản thân và cho cả tiểu hầu gia có như vậy hầu gia trở về sẽ vui mừng"

Tiếng nói càng ngày càng nhỏ như phát hiện bản thân nói sai nên chỉ cuối đầu trách bản thân "quận chúa vừa mới vui trở lại nhắc đến quận mã chẳng khác nào khơi gợi lại nỗi đau, ngươi thật ngu ngốc mà".

"Được rồi, không còn sớm người mau về nghĩ đi, ta cũng chuẩn bị đi ngủ"

Tiểu Linh cứ nghĩ bản thân nói sai làm quận chúa buồn mà bị đuổi nên cũng không dám ở lại ra khỏi phòng đóng cửa.

"Ngươi còn quên thứ gì hay sao?"

Tiểu Linh đi chưa được mấy bước thì tiếng cửa lại mở ra, đóng lại làm Trân Ni cứ nghĩ tiểu Linh quên mang đồ nên trở lại, không thèm xoay lưng lại hỏi chuyện mà vẫn đi về phía bàn trang điểm, chính sự không chuẩn bị mà khi bị ôm từ phía sau làm nàng giật mình.

"Nương tử nàng thật vô tâm, không nhận ra tướng công của mình hay sao a?"

Nói là lời trách móc nhưng lại giống như tiểu hài tử làm nũng, cằm cũng để hẳn lên vai người trước mặt trong khi đôi tay vẫn ôm chặt, chính cử chỉ này làm Trân Ni thấy lòng mình ấm áp cũng dựa hẳn vào người phía sau.

"Tướng côngngươi cũng thật xấu, về sớm như vậy mà cũng không chịu xuất hiện làm nương tử đây đợi mòn mỏi, nên chịu phạt thế nào?"

"Nhờ trốn kỹ nên ta mới biết nương tử là một người mẹ tốt... A... A"

Lần này không phải nhéo mà cắn thẳng lên tay đối phương, còn giận lẫy tách khỏi cái ôm quay lại đối mặt nói chuyện, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc đằng đằng sát khí khiến Trí Tú sợ xanh mặt.

"Ta chỉ nói đùa, nàng đừng giận"

"Lần sao không cho phép nói chuyện kiểu này, không vui tí nào hết, con cái gì chứ, chúng ta yêu nhau được rồi"

Trân Ni sợ Trí Tú nghĩ sâu xa nên trong lòng lo lắng, còn Trí Tú biết được ý tứ của Trân Ni cũng biết mình lỡ lời nên không dám nói gì thêm. Thấy người kia đi về phía giường mà chỉ biết tắt nến rồi lẳng lặng đi theo, ai ngờ Trân Ni bất ngờ quay lại làm nàng không kịp trở tay đâm thẳng vào người phía trước, làm cả hai cứ thế mà ngã trên giường.

Tư thế kẻ trên người dưới không phải là lần đầu trải qua nhưng lần này cảm xúc thật mãnh liệt, không còn vẻ ngại ngùng mà thay vào đó là sự ôn nhu lắng nghe con tim đang đập vì hạnh phúc. Cả hai cứ như nam châm mà hút lấy nhau, hai gương mặt nhanh chóng đã gần sát nhau, môi chạm môi, Trí Tú nhẹ nhàng hôn lên cánh môi trên rồi đến cánh môi dưới. Sau đó tách ra đôi môi quyến rũ của Trân Ni mà lùng sục khắp nơi trong khoang miệng, nhận thấy cả hai không còn không khí thì luyến tiếc bỏ nhau ra, cũng không quên hỏi câu vô duyên khiến Trân Ni từ mặt đỏ trở nên xanh tím vì giận.

"Ni nhi đúng là người đi trước trong chuyện tình cảm, hôn rất có kinh nghiệm lại dịu dàng như vậy Trí Tú rất thích, lần trước hôn không để ý lắm"

"Tướng công quá khen, người có biết lần đầu tiên Trân Ni hôn như thế nào không? Là bị một tên say rượu không biết trời đất dạy cho, hơn nữa hắn nhìn nhằm ta thành người thanh lâu mà đối xử a"

Bỏ qua mọi sự tức giận, Trân Ni muốn dạy cho Trí Tú một bài học để biết được thế nào là ăn nói hàm hồ, kẻo có ngày nàng tức chết.

"Nàng nói đó là tên nào ta đi chém chết hắn, dám làm ra chuyện này với nàng thật là tức chết ta, lại xem nàng là người thanh lâu nữa chứ"

Trí Tú không kiềm chế được bản thân, máu nóng dồn lên não không suy nghĩ nhiều liền muốn tìm được tên kia tính sổ giành lại công đạo cho nương tử, định đứng lên thì bị Trân Ni câu cổ giữa lại còn nở nụ cười mê hoặc thì ghen tuông tức giận cũng tan biến hết.

"Không cần đi tìm, hắn ở ngay trước mặt Ni nhi đây này, tướng công định xử lý hắn thế nào?"

Trí Tú nghe được mà ngớ người, trong đầu cũng nhớ ra có lần đi tiêu xuân viện tỉnh lại thấy Trân Ni chăm sóc mình cả đêm

"Không lẽ đêm đó, Ni nhi nàng làm ta thật bất ngờ, tất cả những gì tốt đẹp đều dành cho ta"

Với suy nghĩ này mà thấy như có hoa đang nở trong tim, không chỉ tình yêu của hai người đẹp mà còn tỏa hương thơm ngát, Trí Tú cúi xuống thì thầm bên tai Trân Ni.

"Từ nay nàng chính thức thuộc về Trí Tú nà trọn vẹn, không chỉ thể xác mà còn cả linh hồn"

"Không đúng"

"Xin lỗi, nếu..."

"Là chúng ta đều thuộc về nhau, Trí Tú cũng chỉ thuộc về mình Trân Ni"

Trí Tú sau khi nghe Trân Ni nói không đúng thì bắt đầu lo lắng, trách bản thân nóng vội mà làm mất đi không khí vui vẻ của hai người nhưng chính câu nói vừa rồi đã đưa nàng từ mặt đất lên tận cung trăng, người nàng yêu cũng biết đem lại hạnh phúc vô bờ bến cho nàng dù chỉ là một câu nói, cũng đâu biết với câu nói thỏ thẽ bên tai đã đánh gục toàn bộ tâm hồn của Trân Ni.

"Cảm ơn nàng, Ni nhi"

Sau câu nói là từng nụ hôn được trải đều, từ trán đến má, đôi môi thậm chí bên tai nhỏ nhắn cũng không bỏ qua, cắn nhẹ lên nó làm Trân Ni rùng mình chỉ còn biết nhắm mắt hưởng thụ, Trí Tú hôn lên vai rồi đến chiếc cổ trắng ngần, Trân Ni cũng không quên ngước cổ lên để người kia dễ dàng hành động, nhanh chóng xiêm y của hai người cũng mau giải thoát với đôi tay run rẩy nhưng lanh lẹ của Trí Tú.

"Ni nhi nàng đẹp, rất đẹp, tựa như một thiên thần"

Trân Ni chẳng còn dám trả lời, thân thể của nàng đều bị người phía trên thấy hết, mở mắt nhìn lại Trí Tú thì thấy vết sẹo ngày trước bị thương ở Giang Ninh để lại mà lòng quặn lên nỗi đau, đưa tay sờ tới sờ lui vết sẹo làm Trí Tú thấy ngứa ngáy đành phải giữ lại đôi tay mà nàng cho là không yên phận.

Rồi lại hôn lên đôi môi cứ quyến rũ bản thân, tay tự nhiên đặt trước ngực người nằm dưới mà xoa bóp làm người kia uốn éo cả người, biết được đây là điểm mẫn cảm nên mau chóng rời đi đôi môi mà tìm đến vùng đất mới.

Miệng của Trí Tú ngậm thôi chưa đủ còn dùng lưỡi tác động lên nó đánh qua đánh lại, bên kia lại dùng tay se se tiểu bạch thỏ khiến Trân Ni chuyển động không ngừng, cảm nhận được cổ họng khô khan mà phát ra âm thanh không phải.

"ưm... ưm... A... Trí Tú..."

Biết Trân Ni không thể chịu đựng nổi mà trong lòng cũng không thể kiềm chế, tay nhanh chóng đưa xuống hạ thân chuẩn bị đi vào, Trân Ni cảm nhận được có vật gì đó đang làm loạn nơi tư mật của bản thân mà không thể nào cản được, cảm giác vừa đau vừa lạ làm nàng chờ đợi. Thời khắc này, khi đã chấp nhận yêu Trí Tú nàng biết sẽ trải qua nên không có gì luyến tiết thậm chí còn mong chờ, nhận thấy khuôn mặt Trân Ni trắng bệt, Trí Tú muốn dừng lại sợ làm nàng đau nhưng khi muốn rút tay ra thì trong miệng Trân Ni thốt ra câu nói.

"Ni nhi muốn thuộc về Tú nhi, thuộc về người vĩnh viễn cả thể xác lẫn tâm hồn, Ni nhi không chỉ là người mà còn là nương tử của Tú... A... nhi... A... A... A"

Trí Tú nghe lời Trân Ni mà cảm động rơi nước mắt, dùng lực đâm xuyên tấm màng mỏng manh chắn trước ngón tay, khi nghe Trân Ni la lên thì cũng cuối xuống hôn nàng. Hôn từng giọt nước mắt, có thể cảm nhận được đây là giọt nước mắt hạnh phúc.

Nhận thấy Trân Ni không còn vẻ đau đớn, gương mặt đỏ ửng trở lại thì nàng bắt đầu đưa tay ra vào liên tục nhưng rất nhẹ nhàng, miệng cũng trở lại nơi ngực mà hoành hành, sau giây phút biến chuyển tuy cảm thấy đau đớn nhưng Trân Ni hiện tại rất hạnh phúc vì người giúp nàng biến hóa chính là người mà bản thân yêu nhất.

Cảm nhận được ngón tay người kia đang chuyển động, ngực lại bị ngậm lấy, tất cả các điểm mẫn cảm trên cơ thể đều bị thêu đốt thì thật chịu không nổi mà uốn éo cơ thể theo từng nhịp ra vào bên dưới, Trí Tú thấy Trân Ni sắp chịu không nổi thì gia tăng lực giúp nàng một tay loại đi sự bức rứt khó chịu trong người.

"A... A... A...Tú nhi... Ni nhi yêu ngươi"

Trân Ni nhắm nghiền mắt mà bụng thì co thắt không ngừng, bên dưới Trí Tú đợi người kia ổn định mới rút tay ra máu cũng vì thế mà đi theo làm nàng cảm thấy hạnh phúc, liền trèo xuống nằm bên cạnh mà ôm người kia vào lòng.

Trân Ni cũng không ngại mặt đỏ, ngã đầu vào ngực đối phương thưởng thức hương thơm trên người mà chợp mắt, nhìn thấy Trân Ni ngủ trong lòng mình trong khi cả hai không mảnh vải che thân Trí Tú chỉ thầm cười, đắp chăn thật kỹ tránh ai kia cảm lạnh mà ôm nhau ngủ.

"Ni nhi, Tú nhi yêu nàng hơn cả nàng yêu ta"

Như nghe được câu nói của Trí Tú, Trân Ni siết chặt cái ôm miệng cũng nở nụ cười hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net