Chương 76: Con rể trời ban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Dương đang ngồi quan sát con rể vừa tìm được mà trong lòng vui mừng, lòng cảm tạ ông trời cho ông tìm được một người nhìn tài mạo xuất chúng nhưng trước tiên cũng phải hỏi rõ lai lịch.

"Không biết các vị đây nên xưng hô thế nào?"

"Thẩm lão gia thật không giấu gì ngài chúng ta là người kinh thành, đến Hà Nam lần này là để du ngoạn may mắn đi qua đây định dừng chân nghỉ ngơi sau đó sẽ lên đường ai ngờ lại có duyên với người, tại hạ họ Lữ tên Gia Kì, còn vị công tử này là bằng hữu cũng là người đã bắt được tú cầu họ Kim tên Khải Ni, còn đây là tiên sinh của Kim gia Kim Trí Tú cứ gọi là Tú tiên sinh, đây là gia nô của tại hạ người gọi tiểu Bùi được rồi"

Sáp Kì đứng ra thay thế tất cả giới thiệu, Thẩm Dương nghe được thì gật đầu.

"Khải Ni từ nay con chính là con rể tốt của Thẩm gia ta, nếu ở kinh thành không vui vẻ hãy ở lại đây, dù sao thì ta cũng không muốn gả con gái đi xa, dù gì chỉ có nó là con nên không nỡ xa"

"Thẩm lão gia việc vừa rồi chỉ là vô tình, tiểu sinh không có ý định giành tú cầu nhưng không biết tại sao nó lại rơi đúng Khải Ni, không giấu gì người, ở kinh thành cha mẹ vẫn đợi tiểu sinh hơn nữa tiểu sinh đã có hôn ước từ trước với người mình yêu không thể vì chuyện này mà phụ tấm chân tình của cả hai"

Trân Ni càng nghe thì càng sợ, ý định muốn đùa cũng chẳng còn, nàng chỉ muốn chuyện này được giải quyết êm đẹp mà bản thân không phải lấy vợ.

"Chuyện Khải Ni ngươi có hôn ước hay yêu ai không quan trọng, hiện tại vẫn đang độc thân kia mà, ta biết người kinh thành các ngươi phóng khoáng nhưng nói trước con gái ta phải là chánh thất"

"Thẩm lão gia người đừng ép Kim công tử, chỉ làm khó cho ngài ấy"

"Vị tiên sinh này có quan hệ thế nào với con rể của ta, chuyện của chúng ta khi nào đến lão già như ngươi lên tiếng, không biết phép tắc"

Thẩm Dương nghe lời cự tuyệt đã có vẻ giận lại thêm bị người hầu kẻ hạ lên mặt thì nổi nóng.

"Thẩm lão gia đây là tiên sinh dạy học cho tiểu sinh từ nhỏ, người thầy đầu tiên và duy nhất trong đời Khải Ni, tiểu sinh xem Tú tiên sinh hơn cả người nhà, nên mong lão gia bỏ qua"

"Nể mặt con ta không trách hắn, dù gì phong thái hôm nay của con cũng do hắn uốn nắn xem ra không phải dạng hiểu biết bình thường, hôm nào có dịp hai lão già chúng ta đối ẩm"

Nghe Trân Ni nói thế Thẩm Dương cũng dùng ánh mắt thăm dò Trí Tú, nhìn phong thái của con rể nhẹ nhàng có phần học thức không ít thì nhiều xuất phát từ vị phu tử này mà ngưỡng mộ.

"Hay là như thế này, Kim đệ của tại hạ nhà còn phụ mẫu, chuyện thành thân không nên không báo tự mình quyết định, Thẩm lão gia cho Kim đệ đưa thư về kinh bẩm báo một tiếng, nếu có thể không chừng bá phụ bá mẫu ở kinh sẽ đến đây một chuyến như vậy không phải vui hơn sao, cha mẹ hai bên gặp nhau thuận lòng nói chuyện"

Trong khi Trí Tú đang ghen thì Sáp Kì đứng ra dàn xếp cũng là kéo dài thời gian, từ kinh thành đến đây tính ra cũng mất mười ngày.

"Thời gian quá lâu mọi người trong thôn sẽ nghĩ thế nào, còn nữa các ngươi lợi dụng cơ hội này mà trốn thì sao?"

"Tiểu sinh thấy Lữ huynh nói đúng, kỳ thật không thể tự mình quyết định chuyện hôn sự, chuyện dời lễ thành thân lão gia chỉ cần thông báo chờ cha mẹ của tiểu sinh đến, để tránh sự nghi ngờ chúng ta làm phiền Thẩm lão gia cho tá túc ở lại"

Trân Ni thấy lời của Sáp Kì nói có lý, không cần nhìn đến gương mặt đen thui kia mà tự mình đứng ra sắp xếp.

"Thẩm lão gia, nô tài thấy hai vị công tử nói đúng, thời gian này cũng để Kim công tử và Thẩm tiểu thư bồi đắp tình cảm"

Nếu đây không phải là chốn đông người, Trí Tú đã bóp chết Châu Hiền đang cười khoái trá kế bên.

"Nghe các ngươi nói cũng có lý, người đâu chuẩn bị phòng cho các vị khách quý, còn nữa mau gọi tiểu thư ra đây"

Sau lời căn dặn của Thẩm Dương thì người mà ai cũng tò mò thầm mong biết mặt cũng đến, khi nãy trên phố chưa thấy mặt vì người này đeo vải che, hiện tại thấy người từ cửa bước vào xem ra cũng là vị tiểu thư xinh đẹp có phần khí chất. Nhưng trong mắt bốn người ở đây nàng lại không bằng nữa kia trong lòng họ nên dù đẹp thế nào cũng không ai lưu tâm, Trí Tú nhìn thấy vị Thẩm tiểu thư này thì trong đầu lé lên ý định táo bạo tránh được mọi chuyện xảy ra, còn Trân Ni thấy nụ cười của Trí Tú mà nhíu mày không đoán ra người kia đang nghĩ gì. Trong số họ, Châu Hiền xem ra xấu số nhất, ai kêu mỗi lần thấy người đẹp trên mặt lại hiện lên chữ "ngu" nhìn không chớp mắt khiến Sáp Kì đang nổi giận đùng đùng trong người.

Quan sát những người có mặt trong đại sảnh Thẩm Ngọc Bích cũng không quên đưa ra nhận xét, đối với người nhận được tú cầu theo nàng nhìn rất tú tuấn thư sinh học thức uyên thâm nhưng lại có phần yếu đuối như tiểu bạch kiểm dạng người này không phải trong lòng yêu thích nhưng nếu đã là ý trời thì nàng đành tuân theo, vị công tử bên cạnh tuy hào hoa không bằng lại nhìn có vẻ khá hơn về mặt phong lưu nhưng ánh mắt cho người ta cảm nhận được sự thô lỗ, hai vị công tử mà ai thấy cũng thích trong mắt Thẩm tiểu thư lại bị chê xối xả nói ra thật biết làm cho người ta cười, dĩ nhiên tên tiên sinh già và gia nô không được vị tiểu thư để mắt.

"Phụ thân gọi con"

"Đây... đây con gái, vị công tử này là Kim Khải Ni tương lai là con rể phụ thân, tướng công của con, còn đây là con gái ta Thẩm Ngọc Bích hai người cứ từ từ tìm hiểu"

"Chào các vị công tử, Thẩm Ngọc Bích xin ra mắt"

Uổng công lời giới thiệu của Thẩm Dương con gái ông chỉ thờ ơ với vị công tử Khải Ni làm tất cả mọi người rất thích thú, đây không chỉ là một cô gái cá tính mà còn có phần bướng bỉnh, ông trời có vẻ cũng giúp họ ít nhiều, riêng Thẩm Dương cười méo xẹo ông biết tính khí con gái thế nào, người nào cũng không để vào mắt nên chung thân đại sự vẫn để đến giờ cũng vì lo nên mới bày ra chuyện tú cầu lần này.

"Thẩm tiểu thư không cần khách sáo, người có thể gọi là Khải Ni hay Kim công tử, còn đây là huynh đệ tốt của Khải Ni, Gia Kì, vị kia là Tú tiên sinh, còn đây tiểu Bùi"

Trân Ni không trách Thẩm Ngọc Bích ngó lơ mình ngược lại còn thấy vui hướng người kia giới thiệu cũng như cách xưng hô.

Màn làm quen kết thúc cũng là lúc ai làm chuyện nấy, bọn người Trí Tú thì về phòng theo như sắp xếp, Thẩm gia đúng là hiếu khách, hai vị công tử ở phòng riêng không nói ngay cả gia nô và tiên sinh của bọn họ cũng cho ở phòng sang trọng, Thẩm Ngọc Bích từ khi biết vị công tử kia không trách mình chuyện thất lễ trong lòng cũng đánh giá cao nhân phẩm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net