Chương 77: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Trí Tú vì lạ chỗ, bên cạnh lại không có Trân Ni ngủ cùng nên thức sớm, vừa ra khỏi phòng nhìn đến biệt viện đã thấy Thẩm Dương ngồi đăm chiêu suy nghĩ, nhận thấy xung quanh không có ai nghĩ đây là cơ hội tốt để bắt chuyện liền chậm rãi từng bước đến bên cạnh quan sát.

"Thẩm lão gia ông đang nghiên cứu về cờ sao, tại hạ cũng có biết chút ít mong ngài chỉ giáo"

"Tú tiên sinh sớm, không giấu gì tiên sinh ta nghĩ mãi không ra nước cờ này nên phá thế nào, kéo xe hay lên tượng xem ra đường nào cũng bị chiếu"

So với vẻ mặt tuyệt vọng của Thẩm Dương thì Trí Tú lại thấy vui trong lòng, nước cờ này không khó với nàng chỉ cần đi một nước cứu cả ván cờ làm tình huống đảo lộn.

"Hay... hay Tú tiên sinh đúng là bác học uyên thâm chỉ một con mã là cứu được nước này của ta, xem ra cần phải học hỏi tiên sinh đây, mau ngồi"

Thẩm Dương không chỉ vui mừng vì bàn cờ được giải mà còn giống như tìm được tri kỷ, đối với những người học rộng am hiểu ông rất quý.

"Thẩm lão gia đề cao, Trí Tú chỉ là may mắn múa rìu mà mắt cao nhân mà thôi"

"Đúng là phong thái nho nhã lại rất khiêm tốn, ta rất thích tính này của tiên sinh, lão già như ta ở đây có một mình cũng chán nay có Tú tiên sinh bầu bạn đối ẩm thì còn gì bằng, người có tìm hiểu về trà chứ, đây là tự lão pha, mời dùng thử"

"Đúng là trà ngon nhưng nó vẫn chưa đạt đến hương vị tuyệt nhất"

Trí Tú không phải là người biết dùng trà nhưng bên cạnh Trí Nhâm từ nhỏ, phong thái của người cũng là học được không ít.

"Tú tiên sinh nói đúng, tuy ai uống cũng khen nhưng ta vẫn thấy nó kỳ quặc ở đâu đó nếu tiên sinh nhận ra có thể giúp ta cho ý kiến"

Thẩm Dương như bắt được vàng khi có người cùng ông đàm đạo về hai lĩnh vực mà ông thích nhất, từ trước đến nay chưa có ai đạt đến trình độ có thể làm ông phục và trông đợi như vị Tú tiên sinh trước mặt.

"Nếu Thẩm lão gia muốn trà đạt được hương vị cần có, trước hết đừng uống vội ngay nước đầu tiên mà hãy đổ đi, việc này vừa giúp lá trà giải phóng hương vị vừa giúp tẩy đi phần nào vị đắng của trà. Trí Tú gọi đây là rửa trà, khi rửa xong Thẩm lão gia nên cho nước nóng vào ngay tránh để lá trà bên trong nguội đi, mời người dùng thử có đúng hương vị mà người đang tìm?"

Mọi hành động pha trà và lời nói của Trí Tú đều học theo phong thái của Trí Nhâm, ngày trước hay cùng sư phụ đàm đạo thấy người pha trà cùng hành động đổ đi nước đầu tiên mà tò mò hỏi qua, ai ngờ lại có ngày áp dụng trong hoàn cảnh này.

"Đúng... đúng chính là nó vừa đưa lên đến miệng mũi đã ngửi được mùi thơm, vị đầu tiên là đắng ở đầu lưỡi nhưng thanh ngọt từ từ nơi cổ họng, Tú tiên sinh người đúng là tri âm tri kỷ của ta, từ nay chúng ta kết thành huynh đệ khi rảnh đàm đạo cũng không tệ"

Trí Tú dĩ nhiên nghe được không từ chối cũng không nói lời chấp nhận, nói gì chứ nàng vẫn là hậu bối so với Thẩm Dương không nên thất lễ, nhận thấy người đối diện đang vui vẻ mà từ từ đi vào chủ đề.

"Thẩm lão gia chúng ta từ kinh thành đến cũng không biết Hà Nam lại có một Thiên Lượng phồn hoa như thế, nếu không phải nghe người dân nói vì tò mò mà đến nơi đây lại gặp được ngài, chẳng hay sao lại có cái tên nghe lạ như vậy?"

"Không giấu gì Tú tiên sinh, Thiên Lượng chỉ là cái tên được đặt cách đây gần mười lăm năm, nói thật trước khi bi kịch diễn ra nơi đây tên là thôn Thế Nam dân làng ở đây ai cũng nghèo khó, ngay cả ta cũng không ngoại lệ"

Nhận thấy Thẩm Dương còn do dự nhưng vì muốn biết thêm nên Trí Tú không buông tha, muốn điều tra mọi việc.

"Vậy cơ ngơi này là do chính tay người gây dựng nên, Trí Tú thật khâm phục, ta từ nhỏ thất lạc cha mẹ may nhờ có người nhà Kim công tử cưu mang còn cho học hành đàng hoàng, từ ngày công tử ra đời Trí Tú cũng trở thành lão sư cho công tử đi theo người, không có cơ hội phấn đấu như Thẩm lão gia"

Thẩm Dương rất quý trọng nhân tài, khi nghe Trí Tú buồn bã nói hết chuyện của bản thân thì cũng có lòng thương cảm, đem chuyện ngày xưa kể lại.

"Ta cũng không phải tài giỏi gì chỉ là may mắn, cách đây mười lăm năm trong một đêm thôn Thế Nam bị thảm sát tàn bạo, trong thôn người già trẻ nhỏ ai cũng bị giết chỉ có những người đi làm ăn xa ở nơi khác như chúng ta hay người nào may mắn trốn được mới thoát chết. Cả nhà ta vì đi làm ăn nên thoát được kiếp này trở về thấy nơi đây xác chết khắp nơi mà kinh hoàng, về đến nhà cha mẹ ta cũng bị giết chết, thấy tình hình nguy hiểm nên dự định khi chôn xong người chết những người còn sống sẽ bỏ đi. Nơi mà chúng ta lựa chọn chôn họ là ở sườn núi bên kia, ai ngờ sắp chôn xong đống thi thể, nương tử của ta đào trúng vật gì đó chưa kịp xem thì đã nghe tiếng nổ lớn, đến khi ta tỉnh lại thì thân thể nương tử cũng không còn nguyên vẹn cứ thế mà bỏ ta và Ngọc Bích ở lại. Nhưng lúc đó chuyện mà ta thấy còn kinh hoàng hơn là vàng bạc có khắp nơi trên mặt đất nhiều không kể siết, chính số vàng này đã giúp ta và những người còn lại gây dựng lại nơi này, cũng chính vì thế mà quyết định đổi tên từ Thế Nam thành Thiên Lượng ngụ ý là của trời"

Nghe lời Thẩm Dương kể mà Trí Tú đoán được phần nào câu chuyện, chuyện thảm sát đã nghe Sáp Kì kể qua nên cũng không ngạc nhiên nhưng chính số vàng bạc mà Thẩm Dương nhắc đến làm nàng để ý.

"Nếu nói vậy ở đây không phải có kho báu bí ẩn sao, chính vụ nổ đó đã làm kho báu xuất hiện, đây có thể là do người chôn để giữ an toàn mà đặt chất nổ"

"Mới đầu ta cũng nghĩ như tiên sinh nhưng khi quy động mọi người tìm thì lại không thấy, nên chúng ta không tin là có kho báu"

"Thế có chỗ nào gần đó mà mọi người chưa tìm không?"

"Chỉ có khu chôn người bị thảm sát và mộ phần của nương tử ta là chưa tìm, nhưng ta chắc nơi đó không có vì trước khi chôn vẫn đào đất lên kia mà"

Thẩm Dương càng nói càng không đề phòng, quý ai rồi thì xem như người nhà tri âm nhưng nếu để ông ghét thì chuyện tốt cũng bị nhìn thành xấu.

"Nếu mọi người ở đây ai ai cũng vui vẻ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại thì chúng ta nên giấu luôn chuyện này không nên khơi gợi mà sinh ra nhiều chuyện, Thẩm lão gia thấy thế nào?"

Trí Tú thật sự muốn chuyện này không bao giờ được nhắc đến, để tránh sinh linh đầu tháng đặc biệt là người dân ở đây đã trải qua một lần không thể để bi kịch tiếp diễn.

"Ta cũng nghĩ như tiên sinh, thật khó có người nào mà cưỡng qua sức hút của kho báu, xem ra lão già như ta kết bạn không nhầm"

"Thẩm lão gia cho Trí Tú nhiều chuyện, người có điều tra ra ai là kẻ đứng sau chuyện thảm sát năm xưa, không thể để chuyện như thế mà bỏ qua"

"Ta cũng dùng rất nhiều ngân lượng cho việc điều tra nhưng vô ít không có chút tin tức, nhưng mà ta có nhặt được một miếng ngọc bội không biết có phải là bọn người kia để lại, đến thư phòng ta lấy cho tiên sinh xem biết đâu người học rộng hiểu nhiều biết nó xuất xứ từ đâu"

Hai người chưa kịp đi gia nô trong phủ đã đến báo làm chuyến đi bị trì hoãn.

"Lão gia, có vị công tử tên Chung Nhân tự nhận là Chung tướng quân nói triều đình phái đến tìm ngài có chút việc"

"Sao chưa nghe qua triều đình có vị quan này nhỉ, hơn nữa xưa nay thôn chúng ta cũng không qua lại với triều đình nhiều, không biết là có chuyện gì?"

"Chắc là có chuyện gì đó quan trọng, Thẩm lão gia nên đi một chuyến, nếu người muốn Trí Tú có thể đi cùng, trong những lúc quan trọng có thể giúp lão gia đưa ra ý kiến"

"Vậy còn gì bằng, ngươi đi nói với hắn chờ ta, lát nữa ta cùng Tú tiên sinh đến"

Trí Tú hiện tại giả trang thành một lão già sáu mươi tuổi, với bộ râu dài tóc se se trắng khuôn mặt lại bôi ít than không sợ Chung Nhân nhận ra, cũng muốn biết ý đồ của hắn đến đây làm gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net