Chương 78: Gây thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân đợi lâu lòng sinh ra nóng nảy, quát tháo gia nô xung quanh.

"Lão gia các ngươi đang làm trò gì còn chưa chịu ra gặp ta?"

Bọn gia nô chỉ biết nhìn nhau mà chẳng biết trả lời, không biết tên này từ đâu xuất hiện làm giọng hống hách.

"Chung công tử để người đợi lâu thật không phải, mời ngồi"

Chung Nhân nổi nóng đúng ý Trí Tú, cách này là do nàng nghĩ ra muốn Thẩm lão gia xem lòng dạ người này thế nào, cũng vì một phần hiểu được tính tình Chung Nhân mà làm mất đi thiện cảm khi gặp mặt, nàng cũng sợ Thẩm lão gia sẽ quay sang giúp người này mà làm khó bản thân.

"Đây chắc là Thẩm lão gia, còn vị này là?"

"Đây là Tú tiên sinh người nhà của ta, Chung công tử đến đây có chuyện gì, sao lại tỏ vẻ gấp gáp?"

Chung Nhân nếu không nghe giọng cũng không biết ai là chủ nơi đây, lại nhìn vị Tú tiên sinh bên cạnh mà cảm thấy quen mắt nhưng hắn mặc kệ, chuyện một lão già cũng chẳng đáng bận tâm liền nói chuyện với Thẩm Dương.

"Không giấu gì Thẩm lão gia ta là quan ngũ phẩm triều đình, tước vị tướng quân, cũng là người Chiêu Anh quán giúp vua củng cố ngai vàng, Chung Nhân"

"ặc... ặc... ặc"

"Tú tiên sinh không sao chứ, sao lại để bị sặc, già rồi nên cẩn thận, để mất đi người bạn già như tiên sinh ta sẽ thật mất hứng a"

Trí Tú khi nghe Chung Nhân còn mặt mũi nói mình là quan triều đình, xuất thân Chiêu Anh quán giúp hoàng thượng mà bị sặc trà đang uống, Thẩm Dương ở nơi bé nhỏ thì đâu biết Chung Nhân tướng quân kia đang bị giam ở phủ, lại xem thường Chung Nhân tự ý trốn đến đây còn cáo mượn oai hùm.

"Tha lỗi Thẩm Dương không biết ngài là ai, ta có nghe thiên hạ đồn qua quán Chiêu Anh nhưng chỉ nghe nhiều về cái tên Trí Tú... à còn một cái tên nữa là Hải Dần, chưa nghe qua Chung Nhân bao giờ"

Thẩm Dương là thật lòng nhưng qua tai Chung Nhân thì thành ra ngụ ý xem thường, lòng tức giận đến đỏ mặt, mọi người xung quanh ai cũng nhận ra lại thêm một tính xấu được Thẩm Dương ghi nhận, từ đầu đến cuối Trí Tú chỉ ở bên nghe chuyện chưa lên tiếng chờ xem chuyện này đi đến đâu.

"Không sao, hiện tại Thẩm lão gia biết người đang nói chuyện với mình là Chung Nhân được rồi, thật không dám giấu gì ta đến đây là vì khẩu dụ của hoàng thượng muốn Thẩm lão gia giúp một tay tìm kho báu thất lạc của triều đình, với người giàu có và uy tín như lão gia đây chuyện này chắc không thành vấn đề"

Thẩm Dương nghe xong mà người run run nhưng trong lòng cố giữ bình tĩnh, rất sợ chuyện thảm sát năm xưa có thể lại tái hiện, lần này triều đình còn nhúng tay vào thì kêu trời không thấu kêu đất chẳng nghe, chưa kịp lên tiếng đã nghe Trí Tú nói trước.

"Lão Tú xin phép được gọi ngài là Chung tướng quân, nghe như tướng quân nói nếu đây là khẩu dụ của hoàng thượng thì mời lấy ra khẩu dụ hoặc bằng chứng xác minh, Thẩm gia không phải là nơi tùy tiện chỉ cần xưng hô người triều đình có thể đến đây truyền lệnh này nọ"

Thẩm Dương thầm trách bản thân sao quên chuyện này, chưa thấy thánh chỉ hay khẩu dụ đã vội vàng tin đó là thật "cũng may có Tú tiên sinh bên cạnh nếu không Thẩm Dương lại hồ đồ rồi".

"Ngươi là thân phận gì, mà dám lên giọng với Chung Nhân này, chủ nhân chưa lên tiếng thì biết phận kẻ hầu người hạ của bản thân đi"

"Chung tướng quân mới không có tư cách quát mắng người Thẩm gia, nếu ngài không đưa ra được thánh chỉ thì mời về cho đừng để ta báo với tri huyện đại nhân bắt tướng quân giả này đây, người đâu tiễn khách"

Thấy Chung Nhân quát tháo Trí Tú mà Thẩm Dương đứng lên ra mặt, nói gì chứ ông chưa từng xem người hầu là người ngoài, khi còn khổ cực ông hiểu nào là kiếp gia nô nên khi giàu có không muốn gia nô trong nhà bị uất ức mà đối xử tốt với họ, hiện tại Trí Tú không chỉ là khách, còn là lão sư của con rể quý hơn nữa trong buổi sáng ông nhận định đây là tri âm tri kỷ tốt thì làm sao để Chung Nhân lên giọng làm càn vì thế tức giận đuổi khách.

"Thẩm lão gia nên suy nghĩ lại chống đối triều đình không phải chuyện tốt, đừng để rượu mời không uống lại uống rượu phạt, hôm nay ta về trước hôm khác lại đến thăm ngài"

Chung Nhân nóng giận bước đi, vừa ra khỏi cửa đã đâm sầm vào kẻ đi ngược chiều làm người kia té nhào ra đất, không đỡ không xin lỗi thậm chí còn quát tháo.

"Ngươi không có mắt sao, nhìn cái gì, mau cút, tránh đường"

Nhìn hành động và cử chỉ của Chung Nhân mà Trí Tú chỉ thở dài lắc đầu

"Chung đệ hiền lành lễ phép ngày xưa đã chết rồi..."

"Ngọc Bích con không sao chứ, đang yên đang lành ra đây làm gì để hại bản thân, hắn có làm con bị thương?"

Người bị đụng phải chính là con gái cưng của Thẩm gia Thẩm Ngọc Bích, khổ thân Chung Nhân gây thù chuốc oán với cha con nhà Thẩm gia.

"Con nghe nói có tướng quân gì đó từ kinh thành đến muốn xem hắn mặt mũi thế nào, ai ngờ chỉ là tên thất phu ăn nói cọc cằn còn vô lễ, tướng quân không phải nên oai phong lẫm liệt sao, con thấy hắn giả danh muốn gạt cha, người kinh thành không ai tốt"

"Ai nói con rể ta rất tốt con đừng gom chung, mau về chuẩn bị chúng ta cùng nhau dùng bữa, Tú tiên sinh người còn chưa đi đứng đó làm gì?"

Nhìn thấy cha con Thẩm Dương tình cảm mà Trí Tú không nỡ bước đến quấy rầy, nhưng khi nghe đến từ con rể thì đôi mày lại nhếch lên dù không muốn nhưng cũng phải đi dùng bữa, bàn ăn Thẩm gia hôm nay đông vui hơn mọi hôm vì có thêm đến bốn vị khách.

"Mọi người thấy món ăn có hợp khẩu vị? Sao lại ăn ít vậy cứ như cô nương a, người ta nói nam thực hổ nữ thực như miêu, mau ăn mạnh mạnh lên"

Trân Ni ngưỡng mộ Thẩm Dương có sự quan sát, từ khi thành thân với Trí Tú, Trân Ni không để ý cách ăn của nàng đúng chất một cô nương.

"Đồ ăn rất ngon nhưng do đi đường xa cộng với chưa thích nghi với thời tiết nên chúng con chưa quen miệng, Thẩm lão gia không cần lo lắng"

Trân Ni thay mặt mọi người nói chuyện, dù gì trên bàn ăn người cần lên tiếng là bản thân hơn những người khác.

"Công tử, món này rất ngon mau ăn"

Bỏ qua mọi sự bàn luận Châu Hiền dù ngồi cách xa vẫn gấp thức ăn cho Sáp Kì làm mọi người Thẩm gia thầm khen đây là một nô tài trung thành, Trí Tú thấy vậy thì cũng muốn gấp cho Trân Ni nhưng nghĩ lại không tiện, chỉ cắm đầu ăn cơm mà lâu lâu nhìn người kia, người dân ở đây ăn uống cũng kỳ lạ sau khi ăn xong thì còn đem thêm món canh ăn tráng miệng. Họ quan niệm uống canh sau bữa ăn giúp thức ăn mau tiêu, cơ thể dễ hấp thụ khỏe mạnh, mọi chuyện sẽ xảy ra êm đẹp nếu như người hầu không làm đổ chén canh lên tay Thẩm Ngọc Bích.

"A... Nóng..."

Trân Ni ngồi bên cạnh thấy Thẩm Ngọc Bích đau đớn mà nâng tay nàng lên thổi, chính hành động này làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, Trân Ni chỉ nghĩ đây là hành động giúp người nhưng qua đến Thẩm Dương thì gật đầu liên tục nở nụ cười. Châu Hiền và Sáp Kì hết nhìn nhau lại nhìn sang Trí Tú, thấy người kia khuôn mặt khó coi ngồi uống canh nóng như uống nước lạnh trong khi mắt đang nhìn chằm chằm hành động của Trân Ni mà bụm miệng cười. Riêng nhân vật được hưởng lợi Thẩm Ngọc Bích thấy hành động ôn nhu nhẹ nhàng cảm nhận từng hơi thở giúp nàng hạn chế cơn đau mà trong lòng dấy lên niềm vui, trái tim đập nhẹ nhìn thẳng Trân Ni với ánh mắt ngưỡng mộ

"Thì ra thư sinh ốm yếu cũng tốt, hành động đều nhẹ nhàng lãng tử"

"Thẩm tiểu thư không sao chứ, đã hết nóng chưa?"

Trân Ni buông ra bàn tay mà người kia vẫn còn bất động nên lên tiếng làm Thẩm Ngọc Bích đỏ mặt mà xin phép về phòng trước, Trân Ni không hiểu chuyện gì xảy ra, không khí đang ồn ào tự dưng lại im lặng, bây giờ nàng mới nhìn sang Trí Tú thấy biểu hiện của người kia liền biết mình làm ra chuyện khiến đối phương đang ghen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net