Chương 8: Ngày cuối vui hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đã là ngày thứ ba được hoàng thượng ban ân ở nhà cùng nương tử vui vẻ, nhưng xem ra chưa có gì gọi là vui vẻ lại thấy Trân Ni cả ngày ưu sầu, nên Trí Tú quyết định đem nàng ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa

Vừa đi đến biệt viện đã thấy Trân Ni một màn diệu dàng chăm sóc các đóa hoa y như tiên nữ khiến Trí Tú chỉ biết đứng ngắm, nàng chỉ sợ gây ra tiếng động sẽ làm mất đi cảnh tượng hoàn mỹ trước mắt, một màn nhìn trộm này đều bị tiểu Linh bắt được.
"Quận mã làm gì đứng ngây ngốc ở đó a" câu hỏi của tiểu Linh làm hai người nhìn về phía nhau, Trí Tú bị phát hiện làm chuyện xấu lúng ta lúng túng không nói, Trân Ni không làm gì cũng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt triều mến cùng dáng vẻ của ai kia. Bỏ qua tiểu Linh câu hỏi, Trí Tú hướng Trân Ni đi đến bên cạnh.

"Ni nhi hôm nay trời đẹp như vậy, ta dẫn nàng ra ngoài thành đi dạo thế nào?", Trân Ni muốn từ chối, nhưng khá lâu nàng không ra thành đi dạo, từ chối càng không có lý do nên gật đầu đồng ý.

"Hay quá để tiểu Linh đi chuẩn bị đồ ăn, lát nữa có thể xuất phát" vui vẻ tiểu Linh vì được đi chơi nên quên mất thân phận.

"Ta có nói cho ngươi đi đâu, ta chỉ mời Ni nhi, ngươi ở nhà", lời vừa nói cũng tiện trả đũa tiểu Linh khi nãy đã làm mình mất mặt, pha lẫn chút chọc ghẹo, làm tiểu Linh như đang trên thiên đường rơi xuống đất, như suy nghĩ được gì đó tiểu Linh vui vẻ reo lên.

"Hóa ra quận mã gia muốn đi riêng với quận chúa bồi dưỡng tình cảm, tiểu Linh biết rồi, tiểu Linh về chuẩn bị cho hai người" chỉ định phá tiểu Linh một màn xem ra Trí Tú bị chiếu tướng ngược lại.

"Xem ra quận mã đây đấu không lại một nha hoàn" nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trí Tú cùng một màn đối đáp vừa rồi Trân Ni không nén được cười, nụ cười này làm Trí Tú bối rối.

"Tiểu Linh ngây ngô thật thà ta mới không chấp nhất", Trí Tú kẻ thù có mạnh thế nào cũng không sợ, chỉ sợ những người đầu óc đơn giản như tiểu Linh, xem ra đây mới là phong thái của quân tử.

"Ni nhi chúng ta đi thôi" Trí Tú cũng không quên nắm tay Trân Ni kéo đi, giờ xem ra nắm tay đối với hai người đã thành thói quen chẳng còn ngại ngùng.

Đi một đoạn khá xa cả hai quyết định dừng chân bên bờ suối vừa nghỉ ngơi vừa ngắm cảnh, thật ra chỉ có Trân Ni thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, còn Trí Tú bận ngắm nhìn người bên cạnh "sao mình lúc nào cũng thấy Ni nhi đẹp dịu dàng thế kia, nhìn nàng cười cũng thật lạ, cảm giác này chưa từng có trước kia, ngay cả với tỷ tỷ cảm xúc cũng không giống, hay mình diện nam trang lâu quá thành ra suy nghĩ không đúng đắn", chưa rõ được cảm xúc của bản thân liền bị bàn tay vơ vơ trước mặt khiến nàng bừng tỉnh.

"Quận mã người làm gì thẩn thờ vậy, ta gọi cũng không nghe", thấy tình hình có vẻ yên lặng Trân Ni quay sang bắt gặp Trí Tú nhìn mình cười ngây ngốc làm nàng bối rối nhưng kêu cả ngày trời không thấy Trí Tú phản ứng, liền lấy tay vơ qua vơ lại trước mặt.

"Ngắm cảnh a, ta đang ngắm cảnh" bí quá nên Trí Tú lấy đại lý do chữa thẹn.

"Ni nhi đói chưa chúng ta cùng dùng bữa, tiểu Linh có chuẩn bị mấy món"

"Tướng công ta không muốn ăn thịt, ta muốn ăn cá nướng, ngươi bắt cá nướng cho ta ăn", đang loay hoay chuẩn bị dọn bửa nghe lời làm nũng cùng cách xưng hô thân mật Trí Tú chỉ thiếu điều muốn hộc máu tại chỗ, biết Trân Ni âm mưu nhưng nàng không muốn từ chối.

"Nương tử ngồi đây, tướng công đi bắt cá nướng cho nàng ngay" hai người biết cách chiêu nghẹo lẫn nhau nhưng rất ngọt ngào, lời nói cử chỉ thân mật của Trí Tú làm Trân Ni đỏ mặt cuối đầu không nói lời nào, chính nàng tự làm tự chịu, hai từ nương tử hôm nay nghe được so với đêm tân hôn thật dịu dàng ân cần.
Nhìn Trí Tú săn tay áo bắt cá Trân Ni không rời mắt dù chỉ một khắc, vẻ mặt bắt trượt với cái trán nhăn nhó cùng cái miệng chu chu kia thật quá đổi tinh nghịch không kém một đứa con nít là bao, anh hùng trong lòng mọi người nay lại là đứa trẻ lớn xác trong mắt Trân Ni

Khi Trí Tú bắt được con cá hướng về phía Trân Ni khoe khoan, nàng cũng đứng dậy vỗ tay, xem ra rất thích thú, sau buổi vây bắt dưới suối hai người cùng nướng cá, cùng ngồi trò chuyện.

"Quận mã từ nhỏ là cô nhi sau" Trân Ni không phải không sợ chạm vào nỗi đau của Trí Tú nàng chỉ tò mò, quan tâm muốn thấu hiểu nhau hơn. Trí Tú cũng không kiên kỵ kể hết mọi chuyện, dù sao người trước mặt chính là nương tử của bản thân.

"Cũng không hẳng, ta được sư phụ cứu năm mười tuổi từ vách đá rơi xuống, khi tỉnh lại thì không nhớ gì cả, thấy vậy nên sư phụ giữ lại và nhận làm đồ đệ, còn hết mực yêu thương, dạy dỗ, truyền thụ tất cả võ công của người cho ta"       

"Vậy tại sao hôn lễ của chúng ta, sư phụ người lại không đến", Trân Ni nghĩ người trong giang hồ không thích qua lại với triều đình nên sợ sư phụ cũng không thích mình, xem ra nàng lưu tâm người thân bên cạnh Trí Tú nghĩ gì.

"Sư phụ rất thích đi đây đi đó, chỉ sợ thư ta gửi về Linh Sơn người không nhận được" Trí Tú chỉ nói bừa, chuyện thành thân nàng đâu dám nói với sư phụ, nếu không sẽ có chuyện lớn, đợi chuyện này kết thúc sẽ hướng sư phụ tạ tội sau.

"Vậy ở Linh Sơn chỉ có hai người thôi sao"

"Ta vẫn còn tỷ tỷ, cũng là con gái sư phụ yêu thương nhất, nàng gọi Thái Anh, từ nhỏ sư phụ vì giữ lời hứa với sư mẫu nên không dạy nàng võ công chỉ truyền y thuật, nàng đối với thế giới bên ngoài không tường tận, e là không thể xuất sơn đi dự hôn lễ, sư tỷ còn là một mỹ nhân nếu xuống núi có thể sẽ gây quạ", Trí Tú chăm chú nói đến Thái Anh mà không để ý đến biểu cảm của Trân Ni, cứ mãi mê khen tỷ tỷ không quan hệ máu mủ, hai người còn sống chung từ nhỏ thanh mai trúc mã thì có người vợ nào chịu cho được.

"Cá chính rồi Ni nhi mau ăn" nhận lấy con cá từ Trí Tú, Trân Ni như đang trút giận, không biết nàng giận chuyện gì, nhìn cảnh này Trí Tú cũng ngu người "mình đã chọc gì nàng rồi, nữ nhi thật khó hiểu, đang nói chuyện vui vẻ kia mà".

Trí Tú nếu biết Trân Ni có vị ghen thế nào nàng cũng cười đến thấy phật tổ, còn Trân Ni sau khi bình tâm cũng suy nghĩ lại "mình muốn gặp tỷ tỷ xem diện mạo thế nào, sao y không ngớt lời khen tặng thế kia, được lắm Trí Tú nếu lời ngươi nói mà không thật xem ta làm sao trừng trị tội nói khoát", lý do đưa ra bản thân Trân Ni cũng thấy không thuyết phục nhưng ngoài lý do này nàng không tìm được lý do nào khác để ranh tị, phải chăng nàng đang mâu thuẫn với lòng mình.

Một người nướng một người ăn còn tâm sự với nhau cứ thế trôi hết ngày, qua lần nói chuyện này hai người thấu hiểu nhau hơn, còn việc Trí Tú sao không hỏi Trân Ni về chuyện của nàng và Chung Nhân cũng dễ hiểu, một mặt sợ Trân Ni đau lòng, một mặt Chung Nhân cũng hướng mọi người nói hết cả, nên Trí Tú tránh gặp phiền phức tốt nhất không nên nói đến.

____
Trả nợ xong nha, hơi trễ, mng thông cảm 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net