Chương 80: Thánh chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi sáng dùng cơm, đến trưa Trân Ni được người thông báo nói Thẩm Ngọc Bích mời đến biệt viện một chuyến, nàng thấy hiện tại bản thân không việc gì làm, biết được Trí Tú đang bàn chuyện với Thẩm Dương cũng không tiện đến tìm nên đành đến biệt viện theo như lời mời. Chưa đến chỗ hẹn từ xa đã nghe tiếng đàn vu vương, đối với một quận chúa như nàng từ nhỏ đã học qua thì vừa nghe có thể nhận ra đây cũng là một kỳ tài trong kỳ nghệ, cứ như thế mà say sưa bước đến.

"Kim công tử thật thất lễ không biết người đến, mời ngồi, khúc đàn lúc nãy đã làm người chê cười"

Thẩm Ngọc Bích cố tình nói ra lời này để thử tầm hiểu biết của Trân Ni, nàng cũng đang đặt một phần tâm tư vào vị Kim công tử mà không còn bao lâu hai người sẽ thành phu thê, kể từ khi được người kia nắm tay thì cũng dần có thiện cảm.

"Là Khải Ni thất lễ đã quấy rầy nhã hứng của Thẩm tiểu thư, khúc đàn vừa nãy rất tuyệt, chuyện tình yêu vẻ lên rất đẹp 'thiếu nữ như ánh ban mai rộn ràng với tình yêu đầu đời cùng với gió và mây chuyển đến chàng ngàn lời thắm thiết' chỉ có những người am hiểu về kỳ nghệ mới có thể tạo nên cảm xúc tuyệt vời này, tiểu thư đừng khiêm tốn"

Trân Ni nói thật những suy nghĩ, nàng cũng là người đang yêu và rất hạnh phúc với tình yêu hiện tại nên có thể cảm nhận được những tâm tình thiếu nữ trong bài vừa rồi.

"Nếu Kim công tử đã có hứng thú, phần còn lại người có thể giúp Ngọc Bích hoàn thành?"

Thẩm Ngọc Bích thích thú với lời vừa rồi, lòng thầm khâm phục Trân Ni vì thế mà cũng nhờ người kia giúp bản thân hoàn thành phần còn lại.

"Chỉ là tài hèn nếu có gì không hay mong Thẩm tiểu thư đừng chê cười"

Trân Ni nhận được lời đề nghị dĩ nhiên không từ chối, hiện tại có người nói chuyện còn cùng mình trao đổi kỳ nghệ nàng cũng vui và nhiệt tình đến nỗi quên bản thân đang là Kim công tử mà đối với Thẩm Ngọc Bích xem như tỷ muội tri âm. Dáng người mảnh mai cùng với vẻ ngoài thư sinh khi đánh đàn của Trân Ni khiến Thẩm Ngọc Bích cứ như đang ngắm nhìn cô nương trong thân xác một vị công tử hào hoa, nhưng mọi suy nghĩ cũng bị lu mờ khi nghe được từng tiếng đàn phát ra làm nàng thơ thẩn cả người, nhắm mắt để cảm nhận rõ hơn từng giai điệu.

"Kim công tử so với người Ngọc Bích còn thua xa, mong nhận được sự chỉ giáo"

"Không dám chỉ là một chút ngẫu hứng, chúng ta không nên khen qua khen lại, cùng nhau bàn luận sẽ nâng cao kỹ năng"

Câu nói này làm Thẩm Ngọc Bích đỏ mặt, nàng nghĩ Trân Ni đang nói "cùng nhau" là khoảng thời gian sau khi hai người thành thân.

"Công tử, Thẩm tiểu thư hôm nay có nhã hứng?"

Trí Tú vừa đến đã gây sự chú ý, nãy giờ thấy hai người nói cười vui vẻ mà trong lòng không vui đã vậy còn vô duyên chen giữa mà ngồi, hành động này khiến Trân Ni khẽ cười còn Thẩm Ngọc Bích lại thấy khó chịu.

"Tú tiên sinh vô duyên vô cớ lại ra đây, chẳng phải người già không nên đi lại nhiều tránh gặp chuyện gây phiền phức?"

Thẩm Ngọc Bích không giấu giếm mà nói thẳng sự khó chịu của bản thân, cũng hàm ý không muốn Trí Tú xuất hiện quấy gầy hai người.

"Thẩm tiểu thư không thấy Trí Tú ta rất khỏe sẽ không có chuyện gì, nhờ đi lại nhiều mà sức khỏe của lão đây ngày một tốt, vận động nhiều rất tốt, ngồi ù lì một chỗ mới sợ vì thế ta phải đi tới đi lui"

Trí Tú cũng không vừa đối đáp trôi chảy làm Thẩm Ngọc Bích không biết gì để nói, còn Trân Ni chỉ biết lắc đầu

"Không ngờ Tú nhi cũng có lúc ghen đáng yêu thế này"

"Hai người cũng không cần vì chuyện nhỏ mà bàn luận sôi nổi, xem ta như không tồn tại chứ, Thẩm tiểu thư Tú tiên sinh đây là kỳ tài trong kỳ tài nếu có cơ hội người có thể học hỏi ở ông ấy, biết đâu sao này ba người chúng ta cùng nhau thể hiện tài năng"

Trân Ni có ý đứng ra giúp cả hai giãn hòa, một mặt khen ngợi Trí Tú một mặt muốn có hội cùng nhau đánh đàn nhưng Thẩm Ngọc Bích là lườm Trí Tú, còn người kia thì ghen lên đến tận não muốn đưa Trân Ni đi ngay lập tức tránh tiếp xúc nhiều với vị tiểu thư bên cạnh, hai người chưa kịp trả lời Trân Ni thì tiểu Bùi vội vã chạy đến báo tin.

"Thẩm tiểu thư... người mau đến đại sảnh có thánh chỉ, vị công công kia cần có người mới có thể truyền chỉ"

Trí Tú nghe lời tiểu Bùi truyền đạt mà cười trong lòng người mà nàng đợi mấy hôm nay cũng đến, Thẩm Ngọc Bích nghe chuyện liên quan đến mình thì vội vã bước đi, để lại ba người kia chưa vội.

"Tú nhi có vẻ biết trước chuyện này, thấy ngươi không có gì ngạc nhiên chuyện là như thế nào?"

Nhìn thấy Trí Tú không vội mà còn cười rạng gỡ, Trân Ni biết chuyện này liên quan đến người bên cạnh, không hiểu hoàng huynh bảo người đến đây truyền chỉ với ý gì.

"Nhị ca, huynh mấy ngày hôm nay thần thần bí bí đừng nói tự ý sắp xếp chuyện này, hay là huynh muốn hoàng thượng ban hôn huynh cùng Thẩm tiểu thư?"

"Mấy hôm nay không bị Sáp Kì dạy dỗ nên muội ngứa da rồi à, muốn biết chuyện gì chúng ta cùng đến đại sảnh, Ni nhi đi thôi"

Tâm trạng đang vui nên Trí Tú cũng không trách Châu Hiền với lại Trân Ni đời nào để lời đó trong lòng.

Trốn phía sau cánh cửa nghe lén chuyện truyền chỉ là ai thì mọi người cũng biết, trong nhóm ngoài Trí Tú không nôn nóng tỏ vẻ biết chuyện thì ai cũng muốn biết hoàng thượng truyền chỉ với mục đích gì.

"...'Thẩm Ngọc Bích tài sắc vẹn toàn hôm nay ngày lành tháng tốt trẫm phong Thẩm Ngọc Bích làm chiêu nghi mau chóng nhập cung, khâm khử' còn không mau tiếp chỉ, Thẩm lão gia mau chóng sắp xếp để Thẩm tiểu thư cùng lão nô hồi kinh, để hoàng thượng đợi lâu kẻo mang tội biết chưa?"

Thẩm gia từ trên xuống dưới bắt ngờ với chuyện này, Thẩm Dương dĩ nhiên đang nghĩ cách nói thế nào với Trân Ni, dù gì cũng ưng ý con rể này nhưng so với hoàng thượng thì đương nhiên vẫn thích hơn, còn Thẩm Ngọc Bích tiếp chỉ chấp nhận nhưng trong thâm tâm lại luyến tiết vị Kim công tử

"Cũng may với người chỉ mới bắt đầu vẫn chưa sâu đậm, xem như có duyên không nợ"

Nội dung thánh chỉ đúng là làm ba người kia bất ngờ nhưng biết được đây là Trí Tú sắp xếp thì cũng an tâm, chuyện thế này cũng nghĩ ra thì thật khâm phục, chỉ trách Trí Tú để Thẩm tiểu thư tiến cung nếu không được hoàng thượng để ý thì cả đời sống đến già trong cô đơn, chẳng phải hủy hoại một bông hoa sắp nở rộ.

"Mọi người không cần nhìn ta ai oán như thế, ta thấy Thẩm Ngọc Bích không tệ nói tài có tài nói sắc có sắc, không chừng sau này chim sẻ hóa phượng hoàng một bước lên làm mẫu nghi thiên hạ"

Trí Tú biết mọi người đang trách mình nên nói những điều bản thân nghĩ, từ khi thấy phong thái của vị Thẩm tiểu thư nàng như nhìn ra được cốt cách tiềm tàn có sẵn trong người nàng, đây cũng là học theo Chung Kính Thiên xem bói nói lung tung.

"Từ khi nào Tú tiên sinh biết xem bói vậy, ta thấy từ nay đừng nên đắc tội với ngài ấy nếu không chúng ta sẽ chẳng biết bị đầy ải chuyện gì đâu, thật đáng sợ"

Châu Hiền không chỉ nói mà còn dùng đôi tay ôm bản thân chọc cười mọi người.

"Không nói nhiều, Ni nhi chúng ta về thôi, chờ Thẩm lão gia tự động đến tìm nàng, Sáp Kì cố gắng xem chừng tiểu Bùi, ta thấy muội ấy dạo gần đây hay giúp tiểu Đào không chỉ nhổ cỏ ngoài vườn mà còn vào nhà bếp nấu ăn cùng nhau a"

Trí Tú không muốn giải thích nhiều nên kéo theo Trân Ni cũng không quên trả thù Châu Hiền mấy hôm nay hướng mình gây rối, những chuyện nàng nói là thật chỉ không biết người kia đang làm thế là có mục đích gì, Sáp Kì nghe được dĩ nhiên dùng ánh mắt giết người nhìn Châu Hiền cũng không quên nắm lỗ tay kéo nhau về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net