Chương 82: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tú tiên sinh, có chuyện không hay rồi"

"Thẩm lão gia, có chuyện gì từ từ nói sao lại hối hả thế kia?"

Mới sáng sớm đã nghe tiếng Thẩm Dương hướng mình nói chuyện không hay, lại thấy hành động vội vã mà sinh ra lo lắng.

"Tiên sinh còn nhớ tên Chung Nhân hôm trước, hắn đưa ta bức thư nói giờ Tị không ra sau núi gặp hắn thì đừng mong gặp lại Ngọc Bích, ta đã cho người đi tìm đúng thật không thấy Ngọc Bích đâu, đây là lá thư"

Trí Tú đọc thư không ngờ Chung Nhân có thể làm ra chuyện này, bắt cóc uy hiếp con tin muốn Thẩm lão gia ra mặt.

"Lão gia chuyện này để Trí Tú lo, Chung Nhân hắn không biết ta có phải là người Thẩm gia hay không, hiện tại hắn chỉ muốn biết thông tin về số kho báu nên chỉ cần ai biết đều có thể đứng ra nói chuyện, tuổi của Trí Tú đây cũng không thua gì người có thể lừa hắn, lão gia ở lại sắp xếp kêu gọi mọi người ủng hộ, báo cho hai vị công tử của lão một tiếng"

"Nghe theo tiên sinh, nhớ bảo trọng, cố gắng kéo dài thời gian chúng ta sẽ tiếp ứng sau"

Trí Tú muốn đứng ra nói chuyện với Chung Nhân trong hình hài một lão tiên sinh, lòng vẫn muốn người kia sớm nhận ra âm mưu của Trấn An mà quay đầu. Hơn nữa nếu để Thẩm Dương một mình đi e rằng cả hai cha con họ đều gặp nguy hiểm, cách tốt nhất là kéo dài thời gian để dân làng cùng đứng ra gây sức ép, nếu Chung Nhân chống cự cũng có bằng chứng tố giác.

Theo sự chỉ dẫn của Thẩm Dương, Trí Tú đã đến nơi hẹn nhưng chẳng thấy bóng dáng của ai, theo sự quan sát nàng nhận ra ở đây có rất nhiều ngôi mộ đất, phía xa có một ngôi mộ to, khang trang thầm nghĩ đó là mộ của Thẩm phu nhân định bước chân lên phía trước thì bị tiếng nói cản đường.

"Thẩm Dương đâu, sao lại là lão già như ngươi?"

"Ta muốn biết tiểu thư nhà ta có an toàn hay không"

Chung Nhân quan sát rất lâu chỉ thấy có một lão già đơn thân độc mã đến đây nên mới dám xuất hiện, cũng xem thường tuổi tác Trí Tú mà không đề phòng, sau tiếng vỗ tay có hai tên thuộc hạ đưa Thẩm Ngọc Bích lên phía trước đối diện Trí Tú.

"Tú tiên sinh mau cứu ta, tên này hắn điên rồi cứ hỏi về kho báu, ta nói không biết thì hắn ra tay đánh ta"

Thẩm Ngọc Bích từ khi biết mình bị bắt cóc thì lo sợ, những chuyện mà nàng không biết dĩ nhiên có hỏi hay hành hạ thế nào cũng chẳng có kết quả, lại thấy Trí Tú mà không phải là phụ thân tuy có phần hụt hẫng, nhưng nghĩ họ đang kéo dài thời gian để tìm viện binh thì cũng cố gắng ra sức phối hợp với vị Tú tiên sinh này.

"Chung Nhân ngươi nói là tướng quân triều đình vậy ngươi có biết người đang bị ngươi giam giữ là ai không, tiểu thư nhà ta vừa mới được hoàng thượng hạ chỉ phong chiêu nghi vài hôm nữa sẽ tiến cung, ngươi còn dám bắt người làm bị thương không sợ bị trách tội?"

Trí Tú biết cách hù dọa này chẳng làm được gì Chung Nhân, nhưng đối với một bá tánh bình thường khi cần sẽ lôi tất cả các mối quan hệ ra trước.

"Chỉ mới là một chiêu nghi, khi nào tiểu thư nhà ngươi làm hoàng hậu hả đứng ra lên mặt"

"Ngươi đừng để ta có cơ hội trả thù, nếu không Thẩm Ngọc Bích này không băm ngươi ra làm trăm mảnh ta không phải con cháu Thẩm gia"

Nhìn thấy vẻ cuồng ngôn cùng sự xem thường của Chung Nhân, Thẩm Ngọc Bích cũng không sợ lên tiếng ăn thua với hắn.

"Ta nghĩ ngày đó sẽ không bao giờ tới đừng mơ tưởng viễn vong, không nhiều lời lão già kia ngươi nghe ta hỏi rồi trả lời nếu không nói thật đừng trách ta tiễn hai người sớm lên tây thiên"

"Chỉ cần ngươi không làm hại đến tiểu thư, biết chuyện gì lão đây sẽ nói"

Đây chỉ là cách quản binh, Trí Tú thừa biết với tính khí hiện tại của Chung Nhân dù có nói thật thì sau đó cũng bị giết để bịt miệng.

"Tốt. Người sống lâu đúng là rất biết điều, ta chỉ muốn biết số kho báu kia đang ở đâu, có phải các ngươi đã đào được nên mới xây dựng nơi đây khang trang như thế, số còn lại các ngươi đang giấu ở nơi nào?"

"Ta sống lâu như thế cũng chưa nghe qua Thiên Lượng có cất giấu kho báu, ngươi từ nơi khác đến nếu biết rõ sao không tự mình đi tìm?"

"Lão già chết tiệt, nếu không nói ta một đao chém chết ả"

Chung Nhân rút kiếm đặt lên cổ Thẩm Ngọc Bích, thanh kiếm sắc nhọn vừa chạm vào da thịt đã thấy máu tươi, Thẩm Ngọc Bích nhìn chằm chằm Chung Nhân như muốn thách thức hắn giết mình, nàng chẳng cần cầu sinh vì biết hiện tại bản thân vẫn còn giá trị lợi dụng.

"Ngươi không được làm bị thương tiểu thư, ta sẽ nói tất cả nếu ngươi để tiểu thư đi qua phía bên ta, đảm bảo người an toàn ta sẽ nói"

Chung Nhân do dự với lời đề nghị của Trí Tú, hắn không biết lão già trông ốm yếu kia có thể giở trò gì.

"Nếu ngươi sợ một lão già cùng một vị tiểu thư tay yếu chân mềm có thể gây bất lợi hay bỏ trốn trước mặt ngươi thì đánh giá chúng ta quá cao tự hạ thấp bản thân mình, ngươi yên tâm ta đến đây một mình không kéo theo thuộc hạ như ngươi"

Bị Trí Tú nói kích Chung Nhân liền mở trói cho Thẩm Ngọc Bích, dĩ nhiên khi thoát được người cũng chạy về phía Trí Tú mà ôm lấy cho đỡ sợ.

"Nếu Chung Nhân ngươi đã thả người vậy ta sẽ nói, ngươi có thấy ở đây có rất nhiều ngôi mộ, những mộ phần ở đây họ chết trong cùng một ngày do dịch bệnh. Trong lúc chôn cất, bất thình lình trời sấm chớp liên hồi ta không biết trời đang thương hay ai oán, chính những cú đánh liên tiếp kia đã làm cho đất đá ở đây nổ tung, sau tiếng nổ mọi người kéo ra xem thì vàng bạc văng khắp nơi. Nhờ chúng mà chúng ta mới xây dựng lại thôn Thế Nam như ngày hôm nay cũng bắt đầu đổi tên thành Thiên Lượng đánh dấu cuộc sống mới, ngươi có tin hay không thì tùy"

Câu chuyện có phần khác biệt, dĩ nhiên là có ý đồ.

"Ngươi nói láo. Chẳng có dịch bệnh nào xảy ra chẳng phải đó là cuộc thảm sát, ta đã điều tra không ít những người còn sống khi xưa"

"Lời ta nói hoàn toàn là thật chẳng có cuộc thảm sát gì đó như ngươi nói, nếu thật như vậy ta và cả Thẩm lão gia đã chẳng còn sống trên đời để gặp Chung Nhân ngài, trong số những người chết kia còn có cha mẹ của lão gia, ngươi nói nếu thảm sát sao Thẩm gia vẫn còn người sống?"

Trí Tú nói chắc như đinh đóng cột vì khẳng định Chung Nhân vẫn chưa điều tra được chuyện năm xưa, nếu đã đi hỏi những người còn sống kia thì còn bắt cóc tiểu thư Thẩm gia để uy hiếp Thẩm Dương làm gì.

"Người đó sẽ không gạt ta, chuyện này hiện tại không quan trọng ta muốn biết số kho báu còn lại ở đâu"

Chính câu nói này của Chung Nhân khiến Trí Tú càng khẳng định hơn chuyện năm xưa Trấn An có liên quan thậm chí còn nghi ngờ là hắn giở trò, có thể trước khi Chung Nhân đến đây đã được Trấn An kể lại mọi việc, hiện tại nếu bắt được Chung Nhân làm hắn khai ra thì sẽ tìm được sơ hở của Trấn An.

"Ta đã nói ở đây không có kho báu gì cả ngươi đừng để người khác lợi dụng, hại người hại mình, ngươi tưởng chúng ta không tìm cái gọi là kho báu sao, sau khi nhặt số vàng kia chúng ta đã tập hợp người lại như muốn lật tung nơi này, đào bới khắp nơi nhưng chẳng thấy. Chỉ có nơi chôn cất kia là chưa đào qua nhưng đừng quên trước khi chôn người ai cũng đào qua lớp đất nên ta khẳng định chẳng có kho báu, tất cả chỉ là do trời thương ban cho dân Thế Nam"

Lời nói của Trí Tú làm Chung Nhân lung lay "nếu có kho báu đúng như Trấn An kể thì với thế lực của hắn đáng lẽ đã tìm ra từ lâu, sao lại bảo ta đến đây thăm dò hắn rốt cuộc có ý định gì?" nhận thấy Chung Nhân có phần do dự, tên áo đen phía sau bước lên nói nhỏ bên tai.

"Xem như ngươi cũng thành thật, để đền đáp ta sẽ cho người ra tay nhẹ nhàng, đừng chống cự vô ít để bản thân sớm giải thoát"

Hai tên áo đen phía sau từ từ mà tiến tới, Thẩm Ngọc Bích chỉ dám núp sau lưng Trí Tú cả hai đều đi lùi so với bọn họ, Trí Tú cũng không vội ra tay chờ hai tên kia động thủ cũng không muộn, ý định làm bất ngờ của nàng bị âm thanh vang vội phía sau phá hỏng.

"Dân Thiên Lượng chúng ta không phải dễ ức hiếp, mọi người cùng tiến lên sống chết với bọn gian ác làm hại dân lành"

Thẩm Dương đúng là kéo cả thôn đến đây, khí thế phải nói là ngút trời, trải qua đau thương một lần tự động con người ta sẽ biết gìn giữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net