Chương 84: Mắc bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đang chuẩn bị ăn mừng vì đã giết được bọn người làm hại dân làng, từ đây về sau thôn của họ sẽ được yên bình, bữa tiệc này cũng là tiễn Thẩm Ngọc Bích tiến cung, hiện tại ở Thẩm gia đang bàn chuyện chỉ có ba người, Thẩm Dương từ khi thấy Tú tiên sinh từ một lão già biến thành một thiếu niên tuấn tú thì không tin vào mắt mình.

"Không biết các vị xưng hô thế nào, lão đây thật hồ đồ mất rồi"

"Thẩm lão gia mong người tha thứ chuyện Trí Tú giấu giếm, kỳ thực chúng ta là có nỗi khổ nên mới làm thế, người cứ gọi tại hạ là Trí Tú, còn đây là tổng tiêu đầu của Lạp tiêu cục Lạp Minh, người đã ra tay ứng cứu kịp thời cho chúng ta thoát nạn"

Trí Tú cũng không quên kể lại những chuyện cần thiết để Thẩm Dương có thể nắm được những gì bản thân đang làm là giúp mọi người giúp triều đình trừ đi tai họa.

"Vậy người là Hầu gia còn là huynh đệ của Chung Nhân, ta thấy hai người tính tình khác nhau một trời một vực sao có thể ngồi chung mâm kết giao huynh đệ được nhỉ, chuyện ngươi giấu mọi người ta hiểu không cần phải nói thế đâu Thẩm Dương không phải người nhỏ mọn, cũng đa tạ Tổng tiêu đầu đã giúp đỡ"

Khi nghe Trí Tú nói mình và Chung Nhân là huynh đệ Thẩm Dương có phần kinh ngạc, lại biết được đây là người Chiêu Anh quán mà bản thân biết thì cũng bỏ xuống nghi ngờ, thậm chí còn chê bai Chung Nhân không có tư cách làm huynh đệ với bọn người Trí Tú.

"Thẩm lão gia đừng khách sáo mọi chuyện đều do Trí Tú sắp xếp, Lạp Minh chẳng phải thần cơ diệu toán biết được mọi người gặp nguy hiểm mà đến"

"Được Lạp tiền bối đề cao là niềm vinh hạnh của Trí Tú, thật không dám nhận, phải rồi tiền bối chuyện kia ngài điều tra thế nào?"

Trí Tú muốn hỏi về tên gian tế ở Lạp tiêu cục nhưng khi thấy nụ cười và cái nhăn trán của Lạp Minh nàng nghĩ người vẫn chưa tìm ra, như vậy bọn họ vẫn còn gặp nguy hiểm.

"Nói ra thật xấu hổ, đệ tử mà ta yêu quý nhất tin tưởng nhất lại làm ra chuyện này, hiện tại hắn đã bị ta cách ly cũng dẫn đến đây tùy ngươi định đoạt"

"Tiền bối bằng cách nào mà biết được?"

Trí Tú cũng tò mò, nếu là người tin tưởng nhất thì rất khó nghi ngờ để đi điều tra.

"Chỉ là vô tình biết được, đêm hôm đó vì phải suy nghĩ về chuyện này nên ta không ngủ được, nói thật điều tra những người có khả năng thì chẳng ai dính dáng. Ta cũng nghĩ chắc có hiểu lầm gì chăng định gửi thư ăn nói thế nào với ngươi thì bất ngờ có bồ câu đưa thư bay qua hậu viện, dĩ nhiên ta không bỏ qua mà tóm lấy nó, khi đọc được nội dung trong bức thư ta đã để lại vị trí cũ xem bồ câu bay đi đâu thì thật không ngờ đó là phòng của Đại Bảo. Quan sát rất lâu từ khi hắn xem thư, hồi âm rồi thả đi bồ câu nhưng mà ngươi yên tâm, ta đã nướng con bồ câu đó rồi nó không truyền tin được đi đâu"

"Nếu tiền bối đã bắt được người thì Trí Tú có kế này, người xem thế nào?"

Trí Tú nói nhỏ vào tai Lạp Minh, chỉ thấy người kia gật đầu hài lòng còn Thẩm Dương biết hai người đang bàn chuyện nên cũng chẳng muốn xen vào.

"Phụ thân. Chúng con đến rồi"

Sau lời Thẩm Ngọc Bích tất cả mọi người đều có mặt, ai về dáng vẻ của người đó, Thẩm Dương nhìn con rể mà ông hết lòng ưng ý lúc trước giờ thành ra một cô nương xinh đẹp. Vừa rồi có nghe Trí Tú kể qua đương nhiên biết đây là quận chúa Trân Ni, người nổi tiếng là quốc sắc thiên hương của Kim quốc.

"Tất cả mau ngồi, chắc phải giới thiệu lại từ đầu, lão đây nhìn các ngươi mà hoa hết cả mắt"

Thẩm Dương gây ra một tràng cười khoái trí cho mọi người, dĩ nhiên sau đó cũng biết được thân phận của từng nhân vật.

Chung Nhân bị giam trong trong xe tay chân không những bị cột chặt mà mắt cũng bị bịt lại, hắn cũng không biết bọn người này muốn làm gì mình tự dưng vô duyên vô cớ bị bịt mắt, hiện tại bản thân bị thương rất nặng nên chẳng còn sức để chống cự nhưng tai vẫn rất thính nghe có tiếng bước chân đến gần mà lên tiếng.

"Ngươi là ai, lén la lén lúc đến đây làm gì?"

"Ngươi cũng lợi hại không đến nổi vô dụng nhưng rất tiếc hiện tại như con chó mà bị nhốt lại, để tránh nhiều lời ta đến đây tiễn ngươi một đoạn"

Người bên ngoài không kiêng kỵ nói ra ý định đến gặp Chung Nhân.

"Ta sẽ không mất bẫy các ngươi lần nữa, giả người đến đây để moi tin nằm mơ đi muốn giết cứ giết, ta sẽ không nói nửa lời"

Chung Nhân trong đầu đầy mâu thuẫn, không biết đây là mưu kế hay người của Trấn An bảo đến giết hắn bịt miệng.

"Ngươi cứ la đi, những người canh giữ của tiêu cục ta đã cho lui xuống"

Nghe tiếng kiếm rút ra Chung Nhân đang bị bịt mắt dĩ nhiên sợ càng thêm sợ nhưng hắn vẫn có giữ bình tĩnh.

"Nếu ngươi là nội gián của hắn chúng ta chẳng phải người nhà không phải nên thả ta ra để giữ lực lượng, sao lại đi giết chứ, các ngươi đừng tưởng Chung Nhân này dễ gạt"

"Đừng tự đề cao bản thân mình quá, ngươi hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện, lúc trước thừa biết Sáp Kì là người quan trọng thế nào trong việc tìm kho báu lại đi đánh ả rơi xuống vực. Hiện tại ngươi cũng mắc sai lầm lớn, cho thuộc hạ theo ngươi là để âm thầm làm việc vận chuyển kho báu ngươi lại để họ đi thảm sát dân làng, chẳng phải chủ nhân đã nói tuyệt đối không được gây chuyện với thôn dân tránh sự chú ý của triều đình. Nếu không nghe lời thì còn có thể bỏ qua đằng này không điều tra được gì, giết chẳng được tên nào thậm chí còn làm cho đám huynh đệ chết không còn một người. Triều đình hiện tại đã cho Lục Thư Phàm đến điều tra ngươi biết không, chỉ với bao nhiêu chuyện cũng đủ để giết ngươi rồi"

Chung Nhân nghe không sót một lời, những lời tên kia nói là thật ngay cả chuyện Trấn An nói hắn không được làm kinh động đến người dân cũng biết, thì lần này không thể tự nhủ với bản thân tên đó là cái bẫy của bọn người kia sai đến.

"Cuộc đời ta sai lầm nhất là tin nhầm Trấn An phản bội lại huynh đệ của mình, hiện tại ta đã mất tất cả, để ngươi hay bọn người kia giết đều như nhau, chỉ nhờ ngươi nói giúp ta một câu với Trấn An, có làm ma Chung Nhân này nhất định cũng muốn kéo hắn theo bầu bạn, ra tay đi"

Chung Nhân mắt bị che lại dĩ nhiên không thể biết được khi nào thanh kiếm kia sẽ hướng mình đâm tới, hắn không sợ chết nhưng chính cảm giác không biết không cảm nhận được khiến bản thân như nghẹt thở.

"A..."

"Bao vây nơi này lại cho ta, canh giữ Chung Nhân cẩn thận chuyện này không để xảy ra lần nữa"

Chung Nhân không chết bản thân cũng nghe được tiếng la thất thanh cùng lời dặn kia, hắn thở phào nghĩ người định giết mình chưa kịp ra tay đã bị phát hiện. Hiện tại tuy hắn đang bị nhốt nhưng được canh phòng nghiêm ngặt, thầm nghĩ bản thân sẽ an toàn vì bọn kia cần hắn để khai báo nhưng đâu biết toàn bộ chuyện này là do Trí Tú bày trò. Những chuyện nàng nói đều dựa vào suy đoán của bản thân cũng như bức thư giữa Đại Bảo và người thần bí, hiện tại có thể khẳng định Trấn An chính là kẻ giấu mặt sau lưng.

"Trí Tú, hiện tại ngươi định làm thế nào, đưa hắn về kinh hay vẫn âm thầm tìm chứng cứ?"

"Lạp tiền bối nhờ người đưa Chung Nhân về kinh giúp giãn bối, sẽ có huynh đệ và Khánh Nam vương xử lý việc này, không làm ảnh hưởng đến tiếng tâm của người. Hiện tại Trí Tú vẫn còn chuyện cần làm, hẹn gặp người ở kinh thành sau"

Trí Tú cũng định hồi kinh nhưng khi nghe Thái Anh nói Kim bá mẫu sức khỏe không tốt nên nàng định ghé Giang Ninh một chuyến, chuyện riêng thế này dĩ nhiên không thể nói với Lạp Minh.

"Ngươi cứ lo xong mọi việc, sẵn tiện lần này đến kinh thành chơi một chuyến cũng vui"

Lạp Minh cũng không quên vỗ vai Trí Tú ngụ ý yên tâm mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết êm đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net