Chương 89: Chánh Đức ban đặc ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni hồi kinh đã lâu lại vì chuyện của Trí Tú mà bận bịu, thấy Trí Tú đi lại bình thường cũng có chuyện cần bàn nên nàng vào cung thăm Thẩm Ngọc Bích vì trước đó đã hứa có thời gian sẽ tìm nàng, cũng rủ theo Thái Anh vào cung một chuyến cho biết dĩ nhiên A Lệ biết Thái Anh đi cũng đòi theo, bốn người đang ở ngự hoa viên vừa ngắm hoa vừa ăn những món bánh được làm từ ngự trù của hoàng cung.

"Ngọc Bích đã thấy quen không khí trong hoàng cung chưa, hoàng huynh có đến tìm ngươi?"

Trân Ni biết đây là chuyện không nên hỏi nhưng cũng muốn biết, nàng không muốn Thẩm Ngọc Bích vì chuyện của mình mà sống cô đơn đến già, muốn giúp nàng với hoàng thượng sớm có thể cùng một chỗ.

"Ở đây rất tốt chỉ là có phần buồn không được tự do lắm, còn hoàng thượng từ lúc nhập cung cũng chẳng biết qua người, mà không sao như vậy rất tốt người ta nói gần vua như gần hổ nên tốt nhất không nên gặp, à Trí... Tú tiên sinh chắc hẳn đã khỏe nên Trân Ni hôm nay rảnh rỗi mà đến thăm Ngọc Bích đúng không, thật là bất công với ta mà"

Thẩm Ngọc Bích biết được chuyện Trí Tú đang làm cũng chấp nhận giữ kín chuyện này nếu gọi cũng chỉ gọi Tú tiên sinh, câu trách yêu mà Thẩm Ngọc Bích nghĩ là bình thường nàng cũng không biết sao lại nói ra câu này, nhưng qua đến Thái Anh với sự tinh ý của mình thì lại thở dài.

"Thái Anh đang vui sao lại thở dài, không khí không hợp với nàng sao, nếu không khỏe A Lệ đưa nàng về"

Tất cả đều quay sang lo lắng cho Thái Anh sau câu nói của A Lệ, cũng quên luôn chuyện Thẩm Ngọc Bích muốn hỏi về Trí Tú.

"Không có gì. Chỉ là nhắc đến Tú tiên sinh lại quên hỏi chuyện về lão bói bói mà trách bản thân, Trân Ni muội sao lại nhận thức được ông ấy?"

"Trước kia ông ấy từng xem bói cho muội và Trí Tú nên có biết, chuyện không hay ho gì nên không cần nhắc lại"

Nghĩ đến lời của Chung Kính Thiên, Trân Ni thấy cũng có một phần đúng, Trí Tú viết hưu thư lén nhờ Khánh Nam vương đưa cho nàng lại còn sắp cùng Châu Hiền thành thân, Trí Tú sau đó lại rơi xuống vực, gặp chuyện vừa rồi sắp mất mạng. Ghép những chuyện này lại đúng như lời tiên đoán, Trí Tú sẽ từ nàng và cưới một người khác chỉ có điều chuyện xảy ra trước khi gặp chuyện thập tử nhất sinh chứ không phải cưới vợ sau khi thoát chết.

"Hoàng thượng giá lâm"

Đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng có tiếng thái giám bảo hoàng thượng đến, tuy là bất ngờ nhưng khi thấy hoàng thượng tất cả phải thành lễ, việc này cũng đúng ý định của Trân Ni sắp xếp hoàng thượng và Thẩm Ngọc Bích gặp mặt.

"Tất cả ngồi đi, không cần hành lễ, Trân Ni nghe nói muội có thai nhưng sao chẳng thấy bụng lớn lên chút nào, còn nữa không định giới thiệu bằng hữu tỷ muội cho hoàng huynh biết sao, cứ thoải mái không cần câu nệ lễ tiết a"

Chánh Đức tuy là vua một nước nhưng lại rất thân thiện lại đối với Trân Ni yêu thương nên cho nàng tự do thoải mái ra vào hoàng cung, dù có đem theo bằng hữu cũng không trách phạt, Trân Ni nghe hỏi về chuyện cái thai thì ngượng chẳng biết trả lời ra sao đúng thật chuyện này không thể gạt người được nữa vì có thai bụng sẽ to nhưng nàng vẫn thon thả, chưa biết nói thế nào thì nghe Thái Anh lên tiếng.

"Hoàng thượng tha tội tiểu nữ vô lễ, chuyện Trân Ni có thai là do sơ xuất của tiểu nữ bắt mạch nhầm lẫn gây nên chuyện hiểu lầm"

Thái Anh nghĩ chuyện này do nàng bày ra thì cũng nên do bản thân kết thúc, nhưng đâu có ngờ chính câu nói này khiến Chánh Đức để ý đến nàng nhiều hơn.

"Hóa ra cô nương là đại phu, nhìn không ra một nữ tử nhỏ nhắn lại là thầy thuốc, không những xinh đẹp lại biết lễ nghĩa"

"Phải rồi hoàng huynh, đây là Phác Thái Anh tỷ tỷ của Trí Tú, bên cạnh tỷ ấy là Lệ Sa người của Lạp tiêu cục, đây là Thẩm Ngọc Bích người đã được huynh phong chiêu nghi trước đó, Ngọc Bích mau ra mắt hoàng thượng"

Thấy Chánh Đức chỉ quan tâm Thái Anh thậm chí nhìn trìu mến thì nàng không muốn chút nào, người nàng định giới thiệu là Thẩm Ngọc Bích chứ không phải Thái Anh.

"Ngọc Bích mong hoàng thượng tha tội, chưa có lệnh đã gặp long nhan"

"Nàng mau đứng lên, không có lỗi gì cả nếu Trân Ni không nhắc trẫm đã để khanh chịu khổ rồi, từ nay trẫm sẽ đến thăm khanh nhiều hơn"

Chánh Đức tuy không bị vẻ đẹp của Thẩm Ngọc Bích mê hoặc từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại tạo cho bản thân cảm giác con người này không hề có ý định tranh sủng hay giành quyền lực nơi hậu cung, điều khiến Chánh Đức vui hơn nữa là khi nói đến việc sẽ chú ý đến nàng nhiều hơn làm người kia giật mình ý như không muốn, hoảng sợ càng làm bản thân muốn khám phá ý định an phận của con người này là thật hay giả.

"Tạ hoàng thượng quan tâm"

Thẩm Ngọc Bích không biết tại sao bản thân vừa muốn vừa không muốn khi được Chánh Đức để ý đến, nhìn sang Trân Ni thấy người kia cười tươi giống như làm được việc tốt thì cũng nở nụ cười chấp nhận chuyện cùng hoàng thượng, bản thân còn cho rằng nàng sợ gần vua như gần cọp nên mới có tâm lý đó.

"À phải rồi, sao trẫm lại không biết Trí Tú có một tỷ tỷ xinh đẹp thế này, chưa từng nghe khanh ấy nói qua, nếu đã là vậy chúng ta đều là người một nhà không cần khách sáo, cứ tự nhiên như Trân Ni xem trẫm là huynh trưởng được rồi"

"Lệ Sa là người giang hồ không dám nhận được sự trọng dụng của hoàng thượng chỉ sợ thất lễ làm ngài tức giận, cái đầu này e khó giữ"

A Lệ tức giận chuyện Chánh Đức vừa mới hứa hẹn với Thẩm Ngọc Bích đã quay sang nhận người nhà với Thái Anh, nàng còn trách bản thân sao lại để Thái Anh vào cung nếu hoàng thượng mà ban thánh chỉ này nọ thì biết làm sao, bây giờ lại đâm ra sợ muốn đem đi Thái Anh cũng không được.

"Ăn nói rất thẳng thắng, trẫm chính là thích tính này của người giang hồ, chứ trong cung ai cũng ăn không dám ăn nói không dám nói khó biết ai thật lòng ai giả dối, hay là như thế này khi nào Phác cô nương và Lệ Sa đây rảnh rỗi thì vào cung cùng Trân Ni, nói chuyện với hai người xem ra rất thú vị"

"Hoàng huynh e là không được, tỷ tỷ chỉ đến kinh thành thăm Trí Tú nay tướng công không có tin tức tỷ ấy phải sớm về Linh Sơn, do đó từ trước huynh không thấy cũng như không nghe tướng công nói đến tỷ tỷ, còn Lệ Sa chỉ ở kinh thành mấy ngày sau đó phải cùng tiêu cục về Giang Ninh nên hôm nay muội mới dẫn hai người vào cung chơi cho biết, họ còn chuyện phải làm không rảnh rỗi để vào cung thường xuyên"

Trân Ni quên mất một điều hoàng huynh mình là người đàn ông nguy hiểm nhất thiên hạ, nếu để ai vào mắt chỉ cần một đạo thánh chỉ, nên nhanh chóng tìm lý do đẩy hai người đi càng xa càng tốt.

"Không sao. Từ đây đến khi hai người rời kinh thành bất cứ khi nào muốn có thể vào cung, đây là kim bài tự do ra vào hoàng cung hai nàng cầm lấy... không cần phải nghi ngờ ý tốt của trẫm chứ, chẳng phải nói rồi sao, bằng hữu của Trân Ni thì cứ xem trẫm là huynh trưởng"

Nhận kim bài của Chánh Đức mà A Lệ và Thái Anh lại do dự nhìn nhau, rất lâu mới có thể cầm lấy cũng không quên tạ ơn.

"Phác cô nương đây là thầy thuốc nếu rảnh rỗi có thể dùng kim bài này đến thái y viện mà trao đổi với các thái y trong cung, trong đó cũng có rất nhiều sách y nàng có thể tự ý xem không cần xin phép bọn họ, trẫm cho phép"

"Tạ ơn hoàng thượng ưu ái, tiểu nữ sẽ không phụ lòng của người"

Thái Anh yêu thích nhất là y thuật nên khi Chánh Đức cho nàng tự do ra vào thái y viện thì vui không gì tả nổi, tuy được Trí Nhâm truyền dạy từ nhỏ nhưng nàng cũng nghe nói ngự y trong cung đều là người tài giỏi, được học hỏi từ họ thì càng nâng cao y thuật nhưng lại quên mất bên cạnh còn có A Lệ đang khó chịu ra mặt.

"Trẫm có việc phải đi trước, không cần hành lễ, các khanh cứ ở lại vui vẻ"

Chánh Đức vừa đi thì A Lệ cũng nắm lấy tay Thái Anh kéo đi, bây giờ nàng không cần Trân Ni đưa ra ngoài trên tay cả hai chẳng phải có kim bài vừa ban, nhìn thấy biểu hiện của A Lệ mà Trân Ni chỉ biết lắc đầu, cầu nguyện cho Thái Anh sáng mai vẫn bình an.

"Trân Ni không đi cùng hai người họ sao?"

Thấy Trân Ni vẫn ở lại Thẩm Ngọc Bích cũng tò mò, bây giờ chỉ còn hai người thì không biết nói gì nên lấy đây làm đề tài phá vỡ không khí im lặng.

"Lâu như vậy mới vào thăm ngươi nên cũng muốn ở lại trò chuyện"

Trân Ni không muốn theo phá không khí hai người vừa mới đi, lại thấy nếu mình đi Thẩm Ngọc Bích không ai bầu bạn mà thương cảm ở lại cùng nàng, Thẩm Ngọc Bích nghe được đương nhiên vui, nàng thậm chí còn sai người đi lấy đàn cùng Trân Ni đối ẩm, cả hai cứ như thế mà vui vẻ trò chuyện hết cả một ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net