Chương 90: Lệ Sa làm liều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh không biết mình làm sai chuyện gì mà Lệ Sa từ khi từ hoàng cung trở về không nói với nàng câu nào cũng không thấy bóng dáng, hiện tại họ vẫn đang ở phủ hầu gia, Lệ Sa tuy có phụ thân làm khách ở Nam Vương phủ cũng không theo cứ muốn ở bên cạnh Thái Anh nên bám lấy hầu phủ, đang ngồi suy nghĩ có nên đi gặp mặt hỏi chuyện thì Lệ Sa đã vào tới phòng, đã vậy trên vai còn có tay nải như muốn rời đi làm bản thân càng muốn biết rốt cuộc Lệ Sa đã xảy ra chuyện gì sao lại đối xử với mình như thế.

"Thái Anh. Ta định sẽ sang phủ Vương gia ở với phụ thân, sẵn tiện khi nào về Giang Ninh thì cùng phụ thân về mắc công phụ thân lại sang thông báo, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn nên sang nói với nàng một tiếng"

"A Lệ. Đang yên đang lành sao lại đi khỏi đây, đã vậy nghe ngươi nói còn không có ý đưa ta đi cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi định về Giang Ninh nghe lời phụ thân lấy chồng nên bỏ ta ở lại?"

Theo như Thái Anh thì Lệ Sa tự dưng vô duyên vô cớ đến gây sự lại nói mấy lời muốn bỏ đi nên đã chọc giận bản thân, bình thường rất sáng suốt nhưng vì chuyện này mà nói lời làm Lệ Sa đau lòng.

"Nàng không tin tưởng tình yêu của ta thì cũng đừng chà đạp nó, A Lệ này thế nào nàng thừa biết lại dùng những lời đó đả kích ta, trong thâm tâm nàng nghĩ A Lệ ta hèn hạ đến thế sao, rốt cuộc tình yêu của chúng ta là gì, đối với nàng nó không có cái gọi là tin tưởng vậy thì từ bỏ đi, ta bỏ cuộc để tránh chúng ta sau này đau khổ hơn"

Lệ Sa chỉ là giận chuyện khi ở trong cung muốn ra ngoài suy nghĩ cho thanh tĩnh đầu óc nhưng lại bị Thái Anh nói lời kia mà tức giận nên nói gì bản thân cũng chẳng biết, chỉ thấy Thái Anh ở đối diện bất đầu luống cuống sắp rơi nước mắt.

"Không phải... chỉ là sự nóng giận vô cớ... khi thấy ngươi chuẩn bị đồ đạc sắp rời khỏi đây lại không muốn cho ta theo... chính vì sợ mất đi ngươi mà ta mới nói những lời đó, Thái Anh ta tuyệt đối tin tưởng A Lệ ngươi, tình yêu của chúng ta là thật ngươi không được nghĩ lung tung... không cho bỏ cuộc"

Thái Anh sợ Lệ Sa buông tay mà đau lòng, nàng chỉ là nhất thời hồ đồ cũng không quên chạy đến ôm Lệ Sa, nhưng người kia cứ đứng yên không như mọi khi sẽ ôm lại.

"Ta không tin nàng nữa, nếu nàng không yêu ta thì hãy buông tay đi, ta không muốn đến cuối cùng bản thân là người đau khổ nhất. Nàng xem Châu Hiền nếu không vì Sáp Kì đang giấu thân phận có thể đã nói với Bùi trang chủ xin người chấp nhận. Còn ca ca và tẩu tẩu họ cũng có hẹn ước cho sau này, chỉ có A Lệ ta là không có gì rõ ràng ngoài việc ngày nào cũng xuất hiện bên cạnh nàng như tỷ muội thậm chí không ai nghi ngờ, phụ thân còn cho rằng ta thích Trí Tú nên mới ở lại đây. So với Châu Hiền ngày đêm bên cạnh Sáp Kì còn được mọi người chú ý thì A Lệ ta chẳng có gì cả, nàng suốt ngày sợ này sợ nọ, sợ phụ thân nàng biết chuyện sẽ chia cắt, sợ phụ thân ta đau lòng mà ngăn cản nhưng tại sao nàng không sợ mất đi Lạp Lệ Sa này đi? Đối với những chuyện nàng sợ A Lệ ta chỉ xếp sau cùng thì thử hỏi trong lòng nàng A Lệ ta xếp ở vị trí thứ mấy, nàng có thật lòng yêu ta chưa, tự hỏi bản thân mình đi"

Lệ Sa đứng bất động lời nói ra nhẹ nhàng cũng đẩy ra Thái Anh mà quay đầu nhưng chưa kịp bước đi đã được người phía sau ôm lại, cất giọng nghẹn ngào.

"Ta cứ tưởng bản thân đối với ngươi như thế là đủ nhưng thật không ngờ là bản thân tính sai, đã không tạo cảm giác an toàn cho người mình yêu, đừng hỏi A Lệ ngươi ở trong lòng ta xếp ở vị trí nào vì nó không có ý nghĩa, ngươi chẳng ở vị trí nào cả mà chiếm trọn cả trái tim của Thái Anh này. Ta sợ mất đi ngươi nên mới không dám nói cho ai biết, Lạp tiền bối chưa chắc là đối thủ của phụ thân, A Lệ ngươi thì có là gì, còn đối với Lạp tiền bối ta sợ ngươi làm đứa con bất hiếu bị người đời phỉ bán. Còn nữa điều mà ta sợ nhất chính là khi mọi người biết được quan hệ của chúng ta thì cũng chính là lúc chúng ta chia xa, nếu chọn giữa công khai mà không được ở bên cạnh nhau với sự giấu giếm mà hạnh phúc, Thái Anh này sẽ giấu tất cả cả đời chỉ để ở bên Lạp Lệ Sa, tất cả đều là vì ngươi mà sợ có hiểu hay không?"

Nói xong những lời trong lòng Thái Anh thấy rất nhẹ nhõm, nàng buông ra cái ôm để Lệ Sa tự quyết định, nàng không muốn ép nếu Lệ Sa thật sự muốn đi, sau khi nghe nàng nói tất cả mà người kia vẫn cất bước đi thì xem như tình yêu của nàng sẽ kết thúc từ đây, trong lòng thỉnh cầu Lệ Sa quay lại chứ không mong người kia đi lên phía trước.

"Ngu ngốc. Không phải nàng chào đời sớm hơn ta mấy năm sao không dùng khoảng thời gian đó mà suy nghĩ chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau vượt qua tất cả, A Lệ ta không chỉ muốn cho toàn thiên hạ biết mà chúng ta cũng phải hạnh phúc bên nhau, nàng không dám đấu tranh vậy thì cứ để cho A Lệ ta thay nàng đứng ra đấu tranh vì tình yêu của cả hai"

Lệ Sa nghe được lời Thái Anh nàng vui biết mấy, đối với nàng những lời kia vô giá cũng không quên trách Thái Anh yếu đuối, nếu đã vậy mình đứng ra thay mặt cả hai đương đầu cũng là tạo động lực cho đối phương, Thái Anh không thèm để ý Lệ Sa nói gì vì hiện tại người kia đã bỏ hành lý ôm nàng chặt vào lòng, đương nhiên nàng cũng ôm lại khóc cũng lớn hơn.

"Ngươi không muốn đi nữa sao?"

"Ta chỉ sợ đi rồi sẽ có người đau lòng mà chết a"

Thái Anh không trả lời chỉ còn cách ôm Lệ Sa thật chặt, đồng ý với những gì người kia nói.

"Tại sao lại muốn đi, tại sao từ khi từ hoàng cung trở về không gặp, không nói chuyện?"

"Chẳng phải nàng muốn đi thái y viện, A Lệ ta không có hứng thú, đi theo cũng chỉ quấy rầy nàng, về bên cạnh bầu bạn với phụ thân cho đỡ buồn"

Thái Anh vẫn muốn biết chuyện Lệ Sa bỏ mặt mình, đến khi biết nguyên nhân thì nàng chỉ biết trách con người này vì chuyện nhỏ mà làm cả hai xém chút giận nhau, cũng trách bản thân từ đầu bình tĩnh một chút đã không ra nông nổi nhưng không sao hiện tại hai người càng yêu nhau hơn.

"Thì ra A Lệ của ta ghen, sao lại đáng yêu thế kia"

Thái Anh cười yêu với Lệ Sa làm nàng đỏ mặt nên một mực chối.

"Không có"

"Có"

"Không có"

"Có"

"Không có"

"Ưm... ưm... ưm"

Lệ Sa bị chọc tức nên nàng chỉ còn cách không cho người kia nói bằng cách hôn trực tiếp, đây không phải là lần đầu lại trong thời khắc cả hai thấy yêu hơn đối phương nên nụ hôn rất nhẹ nhàng, cứ như đang thưởng thức một món ăn yêu thích cứ từ tốn đến khi không còn thở được thì buông nhau ra.

"Nàng nên ngủ sớm, ta về cất lại đống đồ này đã sẽ không đi nữa"

Lệ Sa vừa xoay người thì được Thái Anh nắm tay giữ lại, nhìn người kia đỏ mặt ấp úng không biết nói gì mà Lệ Sa nghiên đầu định mở miệng thì Thái Anh đã nói trước.

"Không cần phải đi, hành lý đó để ở phòng ta cũng được"

Lệ Sa không ngốc nên hiểu Thái Anh nói gì nàng vui đến nổi chạy đến bế xốc Thái Anh xoay mấy vòng mà tung hô cũng không quên hôn trán của người kia, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc sợ Thái Anh thay đổi ý định thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển

"Trí Tú tâm sự với tỷ thật không sai mà, lại nợ tỷ thêm một ân tình, lần này vượt xa mong đợi từ nay trở đi còn được cùng phòng với Thái Anh a"

Từ khi bỏ lại Thái Anh ở phủ Hầu gia, Lệ Sa đã đi tìm Trí Tú, nàng sợ Chánh Đức chỉ dùng một đạo thánh chỉ có thể cướp đi người mình yêu nên tìm Trí Tú bàn kế trước, ai ngờ khi nghe Lệ Sa than tới than lui lại thấy hai người chưa có chuyện gì mà bày ra kế cho Lệ Sa khiến cho Thái Anh lo sợ mà giữ chặt người bên cạnh, thật không ngờ kế này lại thành công mỹ mãn nếu Thái Anh không cản Lệ Sa cũng đi ngược trở về phòng, chờ sang hôm sau xuống nước xin tha thứ nhưng nay xem ra công thành danh toại.



Tui đổi từ "A Lệ" thành "Lệ Sa" ở câu dẫn nên mấy bà đọc có thể sẽ thấy lạ lạ nhó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net