Chương 91: Chuyện nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni vừa mới đuổi đi nha hoàn, nàng hôm nay tuy không làm gì nhưng cũng mệt cả ngày vì nói chuyện đánh đàn cùng Thẩm Ngọc Bích, chưa kịp tắt nến lại nghe tiếng gõ cửa và tiếng nói có phần xa lạ làm bản thân có chút hoảng sợ.

"Quận chúa, bánh của người đã được chuẩn bị, nô tài có thể vào trong?"

"Sao ta lại không nhớ có bảo nhà bếp làm bánh, cũng khuya thế này mà còn đến đây, ta cũng sắp ngủ nên ngươi mang đi đi"

Trân Ni nghe qua là giọng của người hầu nam, tuy trong phủ canh phòng nghiêm ngặt sẽ không có chuyện gì nhưng trước kia chẳng phải có một Chung Nhân đột nhập mà không ai phát hiện, với lại không có Trí Tú ở phủ nàng cũng không yên tâm, nghe giọng tên kia lại thấy lạ nên càng không muốn mở cửa.

"Nếu quận chúa không muốn nô tài vào trong thì nô tài để ngoài cửa lát nữa quận chúa có thể ra lấy, nô tài cáo lui"

Nhìn qua cửa Trân Ni có thể thấy được tên kia đã đi, nàng cũng đợi một khoảng thời gian thấy tên kia không quay lại, cảm nhận được sự an toàn mà mở cửa xem đó có đúng là bánh, có thể tiểu Linh bảo nhà bếp làm đem đến cũng nên. Nhưng điều làm bản thân không ngờ là khi mở cửa đã bị người bên ngoài bịt miệng lôi vào phòng đóng cửa, vừa sợ vừa muốn chống trả nên Trân Ni cào cấu lung tung lên cánh tay người kia cũng như lấy tay đẩy ra người sau lưng, vừa chạm vào vai ai kia thì đã nghe tiếng la, nàng đương nhiên nhận ra giọng này là của ai.

Được sự giúp đỡ của Lệ Sa, Trí Tú về lại phủ Hầu gia mà không ai nhận ra, biết giờ này Trân Ni sắp ngủ, nha hoàn bên cạnh cũng lui xuống nên nàng vào bếp lấy đi ít bánh định cùng Trân Ni trò truyện, trước khi đến nàng không nói trước định làm Trân Ni bất ngờ nhưng mọi chuyện không lãng mạn như bản thân nghĩ.

"Tú nhi không sao chứ, chạm đến vết thương rồi sao, đáng đời ai kêu giả dạng thế này lừa Ni nhi hoảng sợ một phen"

Trân Ni biết Trí Tú bị chạm đến vết thương, ban đầu định chạy qua xem nhưng nghĩ lại mình mới bị lừa mà bỏ mặt còn chạy ra ngoài đem số bánh kia vào ăn một mình ngon lành chọc tức Trí Tú, hiện tại Trí Tú mới tháo đi một bên mắt bị che, bỏ chòm râu y như tên mổ heo ngoài chợ, từ từ rót cho bản thân ly trà để thấm giọng giải thích.

"Vết thương chưa lành nên không thể đi mái nhà vào thăm nàng, muốn đi cửa chính chỉ có thể hóa trang thành tên bán thịt, cũng định làm cho nàng bất ngờ nên mới bày ra trò này ai ngờ chẳng vui mà còn hại bản thân, nàng không thương tiếc thì thôi đằng này lại không quan tâm, uổng công cực khổ đến tìm nàng, vậy ta về trước"

"Tú nhi từ khi nào trẻ con như thế, nói giận là giận ngươi thật nhỏ mọn, nhích lại gần đây một chút"

Biết Trí Tú tìm đủ mọi cách đến thăm mình thì nàng cảm động muốn ôm lấy một cái nhưng khi nghe lời than thở thì bỏ đi ý định, nàng không muốn bản thân phải đi chăm sóc một đứa trẻ con, cũng không quên xem qua vết thương, tuy không chảy máu nhưng nó vẫn còn màu tím rõ nét, vừa đưa tay chạm nhẹ đã thấy Trí Tú rùn mình thì biết cú đánh vừa rồi của nàng làm ai kia đau đớn ra sao.

"Sao chưa hồi phục mà đã chạy lung tung thế này, lỡ chạm đến nó làm cho quá trình hồi phục còn lâu hơn, tối nay không cho đi, ngủ lại đây sáng mai sẽ cử người đưa Tú nhi đi"

Trân Ni lo cho Trí Tú nên có ý định giữ người nhưng lại đúng ý Trí Tú.

"Nếu không tìm nàng chỉ sợ nàng buồn, lại đi tìm Thẩm Ngọc Bích cùng người kia đánh đàn nói chuyện vui vẻ a"

"Chắc lại nghe lời bậy bạ của A Lệ, Ni nhi chỉ giúp Ngọc Bích và hoàng huynh sớm gặp nhau dù gì chúng ta cũng nợ Ngọc Bích, nếu Tú nhi không lo xa bây giờ tiểu thư nhà người ta sống vui vẻ ở Thiên Lượng rồi, còn ở đó ghen bậy, không nói nữa mau đi ngủ sớm"

Trân Ni biết chắc chỉ có Lệ Sa mới đi nói với Trí Tú, nàng khi về có hỏi tiểu Linh tình hình hai người họ nên biết Thái Anh ở một mình trong phòng, chỉ có Lệ Sa đi đâu không rõ.

"Gọi Ngọc Bích thân mật như vậy, ta nhớ lúc thành thân Ni nhi gọi ta nào là Hầu gia, nhị ca, gượng ép lắm nàng mới kêu một tiếng tướng công nhưng chỉ trước mặt mọi người, còn sau lưng toàn gọi quận mã, thật bất công"

Trí Tú vừa theo sau Trân Ni vừa cằn nhằn làm người phía trước chỉ biết cười không biết nói gì, mối quan hệ hai người trước đó cũng đem ra so sánh thì thật biết cách chiếu tướng nàng, cả hai yên ổn trên giường nhưng vẫn chưa nhắm mắt, Trân Ni cũng muốn cho Trí Tú một chút công đạo mà lên tiếng.

"Mặc kệ đêm thành thân ra sao, lúc trước gọi thế nào, chỉ biết hiện tại người mà Kim Trân Ni ta yêu nhất chính là Trí Tú ngươi"

Trí Tú không cần trả lời chỉ cần trao cho Trân Ni nụ hôn là truyền được cảm xúc của bản thân hiện tại, lâu lắm không cùng Trân Ni cùng giường nên nàng định hôm nay sẽ bù đắp nhưng vết thương lại lên tiếng phá rối, cũng nhờ đó mà có suy nghĩ khác.

"Ni nhi vết thương của ta không ổn, đổi lại ta nằm dưới, kỳ thật có lòng mà không có sức đành nhờ nàng vậy"

Trân Ni nghe được mà đỏ mặt, không biết tại sao trong những thời khắc như lúc này hình tượng oai phong, anh dũng của Trí Tú lại mất hết trong lòng nàng mà thay vào đó là một tên càn gỡ chuyện gì cũng có thể nói được, đã vậy càng ngày càng mặt dày nói điều như không giấu giếm.

"Nếu tướng công đã sợ chạm đến vết thương thì mau ngủ sớm a, đừng làm chuyện không có lợi cho sức khỏe"

"Ai nói không có lợi cho sức khỏe, chẳng phải mỗi lần như thế Ni nhi rất vui vẻ thoải mái sao, ta cũng muốn trải qua nó, nếu không ta đi tìm người khác"

"Tú nhi dám sao?!"

"Haha. Chỉ là nói đùa thôi nhưng mà đừng để Tú nhi đợi lâu quá, bản thân cũng muốn thuộc về Ni nhi như Ni nhi đã thuộc về Tú nhi, nếu nàng còn chưa chuẩn bị thì đành phải đợi rồi, ngủ ngon"

Định dùng kế khích tướng nhưng khi thấy ánh mắt của Trân Ni thì Trí Tú biết mình thất bại, nàng cũng không muốn phải về Bùi gia trang sớm khi trời còn chưa sáng nhưng cũng không quên nói lời ám muội thỏ thẻ vào tai Trân Ni, cũng như hôn nàng một cái mới chịu đi ngủ, tuy không được đáp lại nhưng ít ra Trân Ni cũng để lời của Trí Tú trong đầu, nàng cũng sợ ai kia đi tìm người khác mà thôi.

Quay lại với Lệ Sa và Thái Anh từ khi hai người yêu nhau thì đây mới chính thức là lần chung giường đầu tiên nên cả hai chưa có thể chợp mắt, tim vẫn đập nhộn nhịp hơi thở có phần nhanh hơn thường ngày.

"Nếu nàng thấy không thoải mái ta nên về phòng thì hơn, đừng suy nghĩ nhiều chỉ là A Lệ muốn nàng không phải thay..."

"Chỉ là hơi hồi hộp một chút, ngươi không cần phải làm quá lên thế, từ nhỏ không ngủ chung với ai nên ta thấy có hơi không quen"

"Vậy để ta tập cho Thái Anh quen với cảm giác có người bên cạnh khi ngủ"

Lệ Sa cũng không để ý Thái Anh lời nói có phần ngượng ngùng mà ôm thẳng người kia vào lòng, thấy Thái Anh cũng ôm đáp trả mà cả người nóng lên, lại nhớ đến lời Châu Hiền trước kia mà cuối xuống ngậm lấy đôi môi đang run rẩy phía dưới, đương nhiên Thái Anh không từ chối. Nàng mở miệng để hai chiếc lưỡi có thể nhanh chóng tìm thấy nhau, Lệ Sa dùng đôi tay đang để phía sau mà xoa tấm lưng của Thái Anh, nàng cũng tìm được vị trí thắt lưng nhanh chóng cởi đi y phục của người bên cạnh, nhưng khi chỉ còn cái yếm duy nhất Thái Anh lại ngăn lại đôi tay khiến Lệ Sa cảm thấy hụt hẫng. Nàng tự nhủ với bản thân, nếu Thái Anh không đồng ý nàng cũng sẽ dừng lại nhưng mọi chuyện đâu ai ngờ.

"Sao chỉ có ta thế này, còn A Lệ ngươi sao không cởi quần áo a?"

Câu nói này như điểm nguyệt Lệ Sa, nàng không ngờ Thái Anh lại đáng yêu đến thế, cũng nhanh chóng giải thoát y phục cho bản thân, nếu còn mở miệng nhờ người kia chỉ e cơ hội này qua mất. Cơ thể cả hai hiện tại cảm nhận rất rõ hơi ấm từ đối phương, Lệ Sa nhìn tới nhìn lui cuối cùng vẫn bị đôi môi quyến rũ hôn xuống. Đôi tay thì sờ soạn khắp người cứ như sợ người phía dưới lạnh mà vuốt ve làm ấm cơ thể, nàng cũng không quên thưởng thức những vị trí khác trên cơ thể, mau chóng miệng đã đặt lên phía ngực chăm sóc nó.

"ƯM... A Lệ"

Mặc kệ Thái Anh nói gì Lệ Sa đưa tay đến cặp đùi phía dưới sờ soạn, nhanh chóng tìm đến vị trí mong muốn chậm rãi đưa vào ngón tay, đến khi nghe Thái Anh la lên thì lại hôn người kia tới tấp như muốn lấp đầy sự đau đớn.

Thái Anh từ khi cho Lệ Sa ngủ cùng thì nàng đã chấp nhận chuyện này, cơn đau đi qua phía dưới ngón tay Lệ Sa đang cử động khiến nàng không thể nào mở mắt, cứ nhắm mắt hưởng thụ từng cảm giác Lệ Sa mang lại cơ thể như không còn nghe sự điều khiển của bản thân, nó chỉ biết nghe theo Lệ Sa mà uốn lượn kêu la. Nhận thấy bản thân chịu không nổi, với một vị đại phu như Thái Anh nàng biết đây là gì, nàng cảm nhận được cơ thể mình như sắp nổ tung.

"A... A... A Lệ... từ... ưm... không được"

Lệ Sa hôn lên đôi môi phía trên để người kia không thể nói, ngón tay của nàng cứ như bị nơi đó hút lấy, đã vào thì khó mà ra, cố gắng cho thêm một ngón để không gian được mở rộng, dùng sức nhanh hơn cảm nhận được đó bắt đầu co rút, nàng rời khỏi đôi môi.

"Thái Anh mở mắt nhìn ta, nếu không ta sẽ dừng lại"

Thái Anh đang ở cao trào cảm xúc, nàng chẳng muốn đột nhiên bị dừng lại nên mở mắt nhìn Lệ Sa, cảm giác này còn khiến bản thân ngại hơn. Nhưng khi đối diện nhau, nhìn vào đôi mắt đối phương nàng cảm nhận được sự yêu thương và chân tình của đối phương. Nhìn thấy mồ hôi trên trán người kia cũng dùng đôi tay đưa lên lau đi, nhưng bản thân có biết được chính hành động này càng kích thích thêm Lệ Sa, nàng nhanh chóng ngậm lấy tiểu bạch thỏ, phía dưới lại ra vào nhanh hơn.

"A... ưm... A... A Lệ"

"Nàng có biết nếu nàng không mở mắt ta vẫn không có cách nào dừng lại chỉ là muốn hù nàng mà thôi, ngủ ngon"

Thái Anh không trả lời, nàng đâu còn hơi sức khi trải qua chuyện vừa rồi, chỉ biết nở nụ cười để Lệ Sa ôm vào lòng mà ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net