Chương 95: Trấn An tạo phản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi mau hành hình cho ta!"

"Thái sư ông định làm phản sao, dám tự ý thay mặt trẫm ra lệnh"

Trấn An quyết định hôm nay ra tay làm phản, hắn định để Chánh Đức chém đầu xong ba người sẽ cho mọi người xem thêm điều bất ngờ nhưng sự tình có biến thì nhân lúc bọn người Hải Dần còn bị trói mà ra tay. Xung quanh đây toàn người của hắn sắp xếp, bọn quan lại triều đình ngoài Lục Thư Phàm có chút võ công ra còn lại đều là tay yếu chân mềm, đánh với bọn binh lính chưa chắc trụ được lâu nói chi đám sát thủ.

"Đến giờ mới nhận ra có quá muộn, ta còn định đợi ngươi chém đầu ba tên kia mới ra tay nhưng ngươi lại ép ta ra tay sớm hơn thì chịu đi, mau bắt Chánh Đức lại cho ta, còn các ngươi ra tay"

Trấn An vừa bảo thuộc hạ bắt Chánh Đức vừa bảo đao thủ xuống tay nhưng có ai ngờ Lệ Sa nhảy lên phía trước bảo vệ Chánh Đức, còn ba tên đao thủ lần lượt bị Chu Hồng Cẩm, Châu Hiền và Sáp Kì đá văng. Hai người này trốn đã lâu dưới kia chờ cơ hội ra tay, Tú Thanh nhanh chóng mở trói cho họ trừ Chung Nhân, tất cả mọi người hiện tại đã tập hợp vào một chỗ bị bao vây trong vòng tròn, dân chúng xung quanh người thì chạy người bị giam lỏng bởi binh lính.

"Sáp Kì ngươi còn sống, ta nghĩ Trí Tú cũng chỉ ở đâu đây không xa nhưng không sao nếu các ngươi không quý trọng mạng sống thì ta sẽ giúp các ngươi toại nguyện, Chung Nhân ngươi cũng cầm vũ khí đi"

Trong giây phút quyết định Trấn An luôn cần người để gia tăng sức mạnh nên phải cứu Chung Nhân, trước giúp bản thân đề phòng vì hiện tại tên quân sư chẳng thấy đâu nên chỉ có thể trong cậy vào Chung Nhân.

"Trấn An, trẫm thật có mắt như mù tin lầm ngươi, nếu hiện tại ngươi đầu hàng nể tình là nguyên lão ba triều trẫm đây sẽ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi, nếu không ngay cả cháu cũng đừng mong sống sót"

"Haha... nực cười ta đợi ngày này lâu lắm rồi lại nghe lời ngươi hù dọa mà sợ sao, ta nói cho ngươi biết hôm nay một là ta lên ngôi vị cửu ngũ, hai là phanh xác tại đây, ngươi nói giữa hai thứ đó ngươi chọn cái nào. Đừng nhiều lời quanh đây toàn mai phục của ta, một con muỗi cũng không bay vào được các người chờ chết đi, đừng mơ tưởng ra khỏi đây an toàn, cũng nói cho ngươi biết ta không phải Vĩnh Thuận vương ngu ngốc mà không làm nên chuyện, giết bọn chúng cho ta"

Trừ Chung Nhân đang bên cạnh bảo vệ hắn thì binh lính đang bao vây xung quanh đều tiến lên, đúng thật như Trấn An nói hắn đã bao vây nơi này. Chỉ mới đánh với bọn binh lính yếu kém mà bọn họ đã mất một phần nào sức, nếu cứ diễn biến thế này e là khi đối đầu với bọn sát thủ sẽ nhanh chóng thua cuộc. Hơn nữa họ chụm lại một chỗ ngoài chống trả còn bảo vệ Chánh Đức, Thái Anh và Tú Thanh, còn có đám quan văn trung thành đang lo sợ, cứ nghĩ bản thân chịu hết nổi thì nghe tiếng gió ngựa kéo đến lại nghe tiếng nói dõng dạc mà tất cả dừng lại.

"Tất cả dừng tay, trong tay ta có mười ngàn đại quân đã bao vây nơi đây, các ngươi mau buông vũ khí đầu hàng, giúp Trấn An tạo phản chỉ làm hại bản thân"

"Các ngươi đừng nghe lời hắn mà hoang mang, hiện tại trong tay ta có ba ngàn đại quân, trong khi tử cấm thành chưa đến mười ngàn thì lấy đâu con số vừa nói, trừ khi ông biết chuyện của ta từ trước nên đi triệu tập binh lính, hơn nữa Khánh Nam vương ông làm gì có quyền triệu tập binh mã, không sợ bị nói làm phản đi?"

Trấn An không tin Chánh Đức có thể từ trước giao toàn quyền triệu tập binh mã cho Khánh Nam vương, chuyện của Vĩnh Thuận vương không phải là bài học song hơn nữa nếu có triệu tập binh mã bản thân hắn sẽ biết, đằng này mấy ngày qua chẳng thấy động tĩnh, với lại trong tay hắn hiện có hơn ba ngàn đại quân thì làm sao Khánh Nam vương có thể điều động được số quân lên đến mười ngàn.

"Vương gia không được nhưng ta thì được"

"Trí Tú. Khanh thật sự còn sống?!"

Chánh Đức thấy được Trí Tú thì nỗi lo cũng giảm xuống còn Trấn An chẳng vui chút nào, hắn mặc dù đoán được Trí Tú còn sống khi nhìn thấy Sáp Kì nhưng không ngờ kế hoạch bị người kia biết được mà ra tay phá hoại.

"Hoàng thượng tha tội, thần đi một chuyến mượn binh nên đến trễ để mọi người lo lắng bất an, Trấn An ông mau chóng đầu hàng, đừng chống cự vô ích hại thêm nhiều người chết mà thôi, quanh đây Vương gia đã cho người bao vây, người của ông chẳng là gì đâu"

Trí Tú tuy nói với Trấn An nhưng vẫn nhìn xung quanh tìm tên Cảnh Lâm vẫn chưa thấy xuất hiện với lại binh lính mười ngàn chỉ là phóng đại, thật ra chỉ có hơn bốn ngàn nhưng nếu đánh thật Trí Tú cũng không sợ vì thực lực hiện tại là ngang nhau, chưa biết ai hơn ai nhưng nàng chỉ sợ số người chết oan ngày càng nhiều mà không muốn đánh nhau.

"Các ngươi mới là người đầu hàng, đừng tưởng thái sư ở bên trong không biết mà làm giảm lòng tin thuộc hạ của ta"

Người mà Trí Tú đang đợi cũng xuất hiện cùng với hắn là cả đám người áo đen bên cạnh, cuộc chiến hiện tại rất khó phân định thắng bại.

"Cảnh Lâm ngươi nói cho ta biết có phải ngươi là người đã gây ra cuộc thảm sát ở Thế Nam?"

Sáp Kì vừa thấy hắn đã không ngăn được bản thân định bước lên liều mạng nhưng bị Hải Dần bên cạnh cản lại, chỉ có thể mở miệng hỏi chuyện.

"Đệ tử ngoan gặp sư phụ sao không chào, lại còn hỗn láo không sợ bị trời đánh, ngươi cũng sắp chết nên ta cũng nói thật, chính là ta ra tay thì đã sao, mẹ ngươi cũng là do ta giết, giữ lại mạng sống cho ngươi cũng chỉ biến thành con cờ của chúng ta mà thôi"

Cảnh Lâm nói xong cũng cười lớn ý muốn Sáp Kì nổi giận.

"Nếu nói vậy ngươi thừa nhận mình là người phản bội Vĩnh Thuận vương, từ đầu đến cuối đều là thuộc hạ của Trấn An?"

Vẫn là Trí Tú lên tiếng, nàng muốn mọi chuyện được rõ ràng mọi khúc mắc có thể gỡ được, không thể để một tên giấu mặt nào vẫn còn ẩn bên trong, cũng là ngăn lại sự lỗ mãn của Sáp Kì.

"Chuyện này để ta nói, đúng như ngươi đoán, Cảnh Lâm là người của ta cài theo Vĩnh Thuận vương, ngày xưa sau khi tiên hoàng truyền ngôi ta đã biết ông ấy không phục nên âm thầm sai Cảnh Lâm tiếp cận nhanh chóng chiếm được niềm tin của hắn bài mưu vẽ đường cho hắn tạo phản. Chuyện cứ tưởng đã thành nên ta đã bảo Cảnh Lâm quay về bên cạnh giúp mình một tay nếu như Vĩnh Thuận vương thành công nhưng thật không ngờ hắn thất bại thảm hại, còn để Chánh Đức tìm thấy các ngươi chính vì chuyện này làm đại sự bao năm của ta lại kéo dàiz. Các ngươi có bản lĩnh hết lần này đến lần khác cản trở chuyện của ta nhưng hôm nay chẳng may mắn nữa đâu, giết hết bọn chúng không chừa một tên"

Trấn An lại lên tiếng kêu bọn thuộc hạ tấn công, lần này chẳng còn ai bảo vệ hắn vì Chung Nhân cũng tiến lên phía trước định chạy đến phía Trí Tú nhưng đã bị Tang Đại chặn đường. Hai người ra tay rất ác liệt chẳng ai nhường ai, tuy thường ngày Chung Nhân có phần nhỉnh hơn nhưng chính sự thù hận lại khiến Tạng Đại thêm mạnh mẽ. Sáp Kì và Trí Tú hiện tại đang cùng nhau hợp sức ra tay với Cảnh Lâm, những người còn lại kẻ thì đánh bọn sát thủ, người thì bảo vệ những người chẳng có võ công đang ở giữa vòng vây, binh lính cùng với người dân tìm đường tháo chạy cũng hỗn loạn cả lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net