Chương 97: Huynh đệ tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảnh Lâm. Mười mấy năm trước huynh đệ chúng ta nể tình mà tha cho ngươi, cứ tưởng bấy nhiêu năm không rõ tin tức ngươi đã hối hận thật không ngờ lại sai càng thêm sai, hôm nay ta sẽ thay mặt những người vì ngươi mà chết oan giúp họ đòi nợ"

Mọi người cùng Trí Tú vừa nghe âm thanh đều quay đầu lại phía sau, người đến chẳng cần phô trương khói bụi như Lạp Minh, cũng chẳng cần tung lá loạn xạ như Chung Kính Thiên mà chỉ ung dung bước đi nhẹ nhàng. Khi tất cả quay lại, đập vào mắt là một vị tiền bối khuôn mặt trong hiền lành chẳng có dáng vẻ là người có võ công cao cường, với dáng người cùng cách đi đứng nếu đặt ông vào quan trường đây chắc hẳn là một vị quan phụ mẫu với tấm lòng thương dân như con chứ chẳng phải là dũng tướng giết giặc nơi chiến trường.

"Phụ thân sao phụ thân lại đến kinh thành, con rất nhớ phụ thân"

Thái Anh là người lên tiếng đánh thức mọi người, nàng còn bỏ cả Lệ Sa chạy đến bên cạnh Trí Nhâm.

"Tiểu Anh phụ thân cũng rất nhớ con, chỉ cho con xuống núi một lần đã đi đến chừng này a"

Trí Nhâm cũng ôm lại Thái Anh cả hai đi lên phía trước, thêm một điểm tốt được công nhận là rất thương con gái, nhưng có ai biết chính lời nói và hành động này lại làm cho Lạp Minh quay sang nhìn Chung Kinh Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáp lại chỉ là cái nhún vai của người kia còn Cảnh Lâm khi nghe thấy Thái Anh gọi phụ thân thì mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi khắp người.

"Sư phụ"

"Tiểu Tú đây là nương tử con a, rất biết chọn, rất xinh đẹp... con bị hắn đả thương sao?"

Không biết Trí Nhâm là có ý gì nhưng lời nói ra làm mọi người hoang mang, chẳng phải Cảnh Lâm vừa nói Trí Tú là nữ nhi nhưng theo cách nói của Trí Nhâm có vẻ như đây là chuyện bình thường lại nhìn thấy Trí Tú và Trân Ni đỏ mặt, im lặng thẹn thùng mà chẳng biết lời ai nói là thật. Rốt cuộc thân phận Trí Tú là gì?

"Sư huynh, lão tùy tiện hai người đối phó Cảnh Lâm, đệ trị thương cho hai đứa nhỏ sẽ lên giúp hai người, đừng đùa nữa già hết cả rồi a"

Trí Nhâm lập tức để Trí Tú và Sáp Kì ngồi phía trước, bản thân vận công trị thương cho cả hai đương nhiên mọi người xung quanh vây thành vòng tròn bảo vệ ba người họ.

"Xem ra các ngươi đã hẹn trước nhưng không sao, dù chỉ có một mình Cảnh Lâm ta cũng không để các ngươi sống mà rời khỏi nơi đây, đệ tử của ta sẽ tiếp đãi các ngươi, người ta muốn chỉ là Trí Nhâm mà thôi"

Cảnh Lâm đúng là xảo quyệt, những kẻ bị Lạp Minh và Chung Kính Thiên giết trước đó chỉ là những tên lính lát bình thường được ngụy trang, bây giờ những tên sát thủ thật sự mới xuất hiện.

"Ta công nhận trong số các huynh đệ ngươi là người thông minh nhất, mưu mô nhất nhưng tại sao lại không dùng nó làm chuyện tốt mà tối ngày làm chuyện xấu thế này?"

"Tự ngươi nhận mình ngốc hơn hắn chứ Lạp Minh ta thì không hahaha"

"Các người đừng nhiều lời, hãy chết đi"

Trong giây phút nguy hiểm mà Lạp Minh và Chung Kính Thiên vẫn có thể cự cãi, nếu không phải đang đối phó với Cảnh Lâm, Chung Kính Thiên đã ăn thua đủ với Lạp Minh với câu nói vừa rồi, cả hai đành gác lại xích mích đối phó với kẻ thù. Những tên sát thủ không biết từ đâu đến mà ngày càng nhiều, số binh lính không thể chống trả nổi mà bọn người Chiêu Anh quán cũng gần kiệt sức, vòng vây bảo vệ nếu bị phá vỡ những người bên trong sẽ gặp nguy hiểm.

Châu Hiền có lẽ là người yếu nhất trong số bọn họ, trải qua cuộc đánh dài với toàn cao thủ nàng mau xuống sức, trong giây phút ngắn ngủi mất phương hướng đã bị một tên đâm tới, cũng may Lệ Sa nhìn thấy chạy sang tiếp diện nhưng cũng bị gạch một đường dài trên cánh tay vì thế mà đánh rơi thanh kiếm, máu không ngừng chảy. Ngay cả Lệ Sa thời điểm hiện tại cũng chẳng còn chống trả nổi, nàng yếu ớt đỡ Châu Hiền cả hai lui về phía sau, Thái Anh thấy hai người bị dồn ép mà lo lắng, nàng thấy máu rơi xuống đất mà không biết đó là của ai vì cả hai đang dựa sát vào nhau.

"Lạp tiền bối, mau giải cứu A Lệ"

Lạp Minh nghe lời của Thái Anh cũng nhìn theo ánh mắt của nàng tìm kiếm Lệ Sa, nhìn thấy con gái gặp nguy hiểm đương nhiên bỏ lại Chung Kính Thiên.

"Thái Anh, tiểu Bùi bị thương nàng mau chóng cầm máu, đừng để mất máu rất nguy hiểm, cuộc chiến này không biết khi nào kết thúc chỉ sợ mọi người không chống cự nổi, nàng cẩn thận ta đi tiếp sức"

"A Lệ, ngươi cũng đang bị thương nên ở lại đây nghĩ ngơi một lát, mọi người phía trên vẫn còn chống cự được, ngươi đi khó giúp được gì chỉ làm Thái Anh ta thêm lo"

Thái Anh tuy đang cầm máu cho Châu Hiền nhưng khi thấy Lệ Sa định đi nàng liền kéo tay giữ lại nhất quyết không cho đi, từ đầu đến cuối một màn lo lắng luyến tiếc không thoát khỏi sự quan sát của một số người.

"Lão tùy tiện chúng ta giúp sư huynh một tay, ông ở đó nghe chuyện tụi nhỏ sao?"

"Hiền nhi ngươi sao rồi, nằm nghĩ đi chuyện còn lại để chúng ta lo, A Lệ ngươi cũng ở lại bảo vệ Phác tỷ tỷ không cần liều mạng, nếu ngươi chết không biết Phác tỷ tỷ sẽ bị ai cướp đi đâu"

"Ni nhi nàng phải cẩn thận, Tú nhi sẽ không để bản thân mình bị thương"

Sau quá trình được Trí Nhâm chữa trị cả Trí Tú và Sáp Kì đều bình phục, trước khi cả ba lên tiếp viện cũng không quên nhắn nhủ với những người còn lại, riêng Trí Nhâm là kéo theo Lạp Minh. Hiện tại một mình Cảnh Lâm đối phó với với ba người đương nhiên bất lợi, trúng cùng lúc ba chưởng không chết cũng bị thương nặng văng về phía sau. Trấn An thấy cảnh này lập tức chạy trốn nhưng không qua được mắt Tang Đại lập tức bị bắt lại, bọn người Trấn An bị bắt không còn một tên, riêng tên Cảnh Lâm vẫn để hắn nói chuyện với ba vị tiền bối.

"Các ngươi là đồ hèn cả ba chỉ đối phó với một mình ta, có giỏi từng tên lên đấu với ta"

"Đối với kẻ mưu mô xấu tính như ngươi thì dù có dùng cách không quân tử Trí Nhâm này vẫn dùng, lần này ta nhất quyết không mềm lòng thả ngươi đi"

"Haha vậy mà ta tưởng các ngươi quân tử lắm cơ, các ngươi nói ta mưu mô, trách ta độc ác cũng là do các ngươi ban cho, nếu ngày xưa giết ta đi có phải hôm nay không xảy ra nhiều chuyện, tính đến cùng Cảnh Lâm này vẫn hơn các ngươi một bậc"

Cảnh Lâm tuy thất thế nhưng vẫn mạnh miệng với những gì hắn nói, Lạp Minh định đánh chết hắn nhưng bị Trí Nhâm ngăn lại.

"Định giết ta sao, cứ ra tay đi ngươi lại nghe lời Trí Nhâm mà không dám à, các ngươi đúng thật là hèn nhát hay là ngu muội. Lạp Minh trong tất cả bọn họ ta kinh thường nhất là ông lâu nay vẫn yếu đuối, ta biết ông cũng như ta thầm thương trộm nhớ Thu Nguyệt nhưng so với ông ta thấy bản thân rất vĩ đại, vì sao ư, vì ta biết đứng ra đấu tranh giành lấy người mình yêu còn ông sau khi biết Thu Nguyệt chọn Trí Nhâm thì bỏ cuộc chạy đi lấy người khác hưởng vinh hoa phú quý làm tổng tiêu đầu. Còn Chung Kính Thiên ông cũng không hơn gì Lạp Minh, không chỉ hèn nhát và còn ngu ngốc bị ta lợi dụng xém chút giết chết Trí Nhâm nhưng lại không ngờ là Thu Nguyệt a"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Hắn chưa nói xong đã bị Lạp Minh và Chung Kinh Thiên đánh không thương tiếc, ngay cả Trí Tú và Lệ Sa cũng không nghĩ một người bình tĩnh như phụ thân, một người vui vẻ như sư bá lại có lúc tức giận ra tay đánh người như thế, trông họ còn mất kiểm soát. Riêng Thái Anh nghe chuyện liên quan đến mẫu thân, nàng cố giữ bình tĩnh muốn biết sự thật.

"Ta còn chưa nói hết, cuối cùng là ông Trí Nhâm nếu như ngươi không yếu đuối Thu Nguyệt đã không chết, rõ ràng ngươi không yêu nàng nên mới để nàng chết như thế. Ngươi không xứng đáng có được tình yêu của Thu Nguyệt chỉ có Cảnh Lâm này mới thật sự yêu nàng, tại sao nàng cứ chọn ngươi, đã vậy hai người chưa thành thân mà đã lén lút có con ta không phục, Cảnh Lâm này không phục"

Cảnh Lâm hét lớn, từ từ đứng lên như muốn ăn tươi nuốt sống Trí Nhâm.

"Ngươi còn mặt mũi nhắc đến nàng, trách móc mọi người sao, từ đầu ta biết các ngươi cũng có tình cảm với nàng nhưng Trí Nhâm này tôn trọng quyết định của Thu Nguyệt. Tại sao ngươi không như lão tùy tiện mà buông xuống để hiện tại mọi chuyện sẽ tốt hơn biết bao nhiêu, nàng cũng không vì thế mà ra đi khi tuổi còn trẻ, bỏ lại ta bỏ lại Thái Anh khi còn rất nhỏ. Chuyện ngày xưa ngươi lợi dụng lòng tin tưởng của sư huynh mà lên Linh Sơn tập kích ta, ta không trách huynh ấy, chỉ vì huynh ấy thấy có lỗi, ấy náy nên từ đó ít về Linh Sơn thậm chí trong mười năm nay chỉ phiêu bạc đó đây không đặt chân đến Linh Sơn nữa bước. Ngươi nói ta yếu đuối, điều này ta công nhận vì ngày xưa nghe lời Thu Nguyệt mà không giết ngươi để ngươi hiện tại làm ra những chuyện hại người, hiện tại Trí Nhâm này sẽ cho ngươi biết thế nào là tàn nhẫn"

Trí Nhâm cũng không muốn nghe sĩ nhục, càng không muốn để hai người kia vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi nên lên tiếng.

"HAHA, nói hay lắm mọi chuyện đều là ta sai các ngươi đúng, Cảnh Lâm này vẫn còn món quà chờ đợi các người, màn pháo hoa năm nào sẽ được lặp lại, xung quanh đây ta đã cài sẵn thuốc nổ hôm nay nhất định chúng ta sẽ chết chung"

Hắn vừa nói vừa lùi về phía sau trong tay còn cầm theo cây đuốc, hiện tại mọi người mới để ý bên dưới kia là thuốc nổ, xung quanh đây đúng thật như hắn nói có chôn rất nhiều thuốc nổ chỉ cần chăm lửa là tất cả sẽ nổ tung, mọi người chỉ còn biết nhìn nhau hiện tại không biết đối phó ra sao, chạy cũng chẳng kịp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net