Chương 99: Nhất quyết ngăn cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mọi chuyện được giải quyết Chánh Đức cho tất cả ai về nhà nấy, chủ yếu là trị thương tịnh dưỡng còn chuyện của Trí Tú giải quyết sau, trước mắt Chánh Đức nên làm là chỉnh đốn triều chính, lôi bọn người cấu kết với Trấn An trị tội, hiện tại trong phủ Hầu gia tập trung đông đủ các tiền bối chờ nghe Trí Tú giải thích mọi chuyện.

"Trí Tú không ngờ ngươi lại là thân nữ nhi, ta đúng là nhìn không ra, mọi người ở đây chắc ai cũng biết nên chẳng còn bất ngờ lại cùng nhau giấu giếm, các con đúng là tỷ muội tình thâm biết che chở cho nhau"

"HAHA... HAHA... HA"

"Chung Kính Thiên ông cười cái gì, ta nói không phải sao?"

Lạp Minh vừa mới khen hậu bối đã bị Chung Kính Thiên không biết vô duyên vô cớ cười lớn, giống như đang trách bản thân nói chuyện dư thừa nên tức giận quát lại.

"Tiểu Nhâm, lão tùy tiện còn nhớ khi chúng ta mới kết nghĩa, lão tử này đã bói cho hai người một quẻ sau này có số làm người nhà không? Lúc đó hai người còn vui vẻ kết thông gia hứa hẹn đủ điều kia mà, giờ con cái lớn cả rồi sao lại quên hết mọi chuyện nhỉ?"

Chung Kính Thiên nói xong nhìn qua Trí Nhâm và Lạp Minh như đang muốn nổi khùng, cũng vì lời bói toán này mà Lạp Minh cho rằng Chung Kính Thiên dở hơi vì sau đó cả ông và Trí Nhâm đều sinh con gái nên tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ nghe ai kia bói bậy nói bạ nữa, cũng hay đem chuyện này ra chọc tức Chung Kính Thiên khi có việc đùa giỡn.

"Phụ thân thật sự có chuyện này sao, vậy thì quá tốt"

"Tốt cái gì mà tốt, ông ấy ăn nói bậy bạ làm ta tưởng sau này sẽ sinh con trai khi thấy nhà lão Nhâm vừa sinh Thái Anh, cứ tưởng có thể trả thù bắt đi con gái ông ấy nhưng ai ngờ sau đó con ra đời cũng là con gái, nói thử xem lão tử hắn nói có trúng đâu?"

Lạp Minh không để ý Lệ Sa hành động ra sao chỉ nhớ đến chuyện năm xưa mà trách Chung Kính Thiên làm bản thân vỡ mộng trả thù, Thái Anh tuy không lên tiếng vui vẻ như Lệ Sa nhưng lại nhìn về phía Trí Nhâm, chỉ cần nhìn ánh mắt con gái Trí Nhâm có thể đoán được gì đó.

"Các con đang có chuyện gì giấu mọi người, ta không muốn nghe vòng vo vô thẳng vấn đề chính bắt đầu từ con tiểu Tú"

Nghe câu hỏi của Trí Nhâm, Trí Tú lập tức quỳ xuống khiến mọi người cũng gác lại mọi chuyện chú ý đến người đang quỳ, Trân Ni nhìn thấy người mình yêu hành động thì cũng làm theo, cả hai nắm chặt tay nhau ngụ ý cùng vượt qua ải này.

"Sư phụ, mong người tha lỗi cho Trí Tú đã phụ lòng dạy dỗ, những lời mà sư phụ nghe khi ở pháp trường của Ni nhi là thật, chúng con thật lòng yêu nhau mong sư phụ hiểu cho đừng bắt tụi con chia cách, cuộc đời này của Trí Tú không thể sống thiếu Ni nhi"

"Phụ thân, Lạp tiền bối, Thái Anh cũng có chuyện cần nói, con và A Lệ cũng như Trí Tú và Trân Ni không thể không có nhau, mong hai người tha thứ chấp nhận bọn con"

Lời của Trí Tú đã khiến Trí Tú chết lặng, Lạp Minh bất ngờ nhưng khi nghe đến Thái Anh cũng nói ra tình cảm với Lệ Sa thì Lạp Minh thật sự không chịu được đập bàn quát lớn khiến Lệ Sa hoảng sợ ôm Thái Anh vào lòng che chở, nàng vẫn chưa quên hình ảnh của phụ thân khi tức giận đánh Cảnh Lâm.

"Hoang đường, các ngươi định làm chuyện gì đây, phản hết rồi sao, A Lệ lập tức theo phụ thân về"

"Nếu về con phải dẫn theo Thái Anh, nếu không có nàng bên cạnh con nhất quyết không đi đâu cả"

Lạp Minh ra sức lôi kéo Lệ Sa ý định muốn con gái buông ra Thái Anh nhưng không thành lại làm Lệ Sa bị thương ở cánh tay, Thái Anh nhìn thấy tay Lệ Sa chảy máu thì hoảng sợ không muốn Lệ Sa chịu đau đớn nên buông tay, ai ngờ chính vì thế mà bị lực kéo của cha con nhà họ Lạp làm ngã, hong cũng chạm vào cạnh bàn.

"Thái Anh nàng không sao chứ, phụ thân người thật quá đáng!"

"BỐP"

Tất cả như nín lặng khi chứng kiến Lạp Minh tát vào mặt Lệ Sa, chính ông ấy còn không ngờ bản thân có thể đánh con gái nói chi mọi người, đối với Lệ Sa từ khi ra đời ông đã hết mực yêu thương. Một phần muốn bù đắp cho sự sai lầm, một phần muốn bù đắp ân tình đã nợ mẹ Lệ Sa khi mà ông đến với bà chỉ nhằm mục đích chạy trốn tình yêu. Nhưng cũng phải nghĩ lại, vừa rồi ông bị đả kích thế nào khi mà đứa con gái ông nuôi mười mấy năm nay lại vì tình yêu không được thế nhân chấp nhận mà mắng ông quá đáng. Riêng bản thân Lệ Sa nhận được bạt tay cũng cố gắng ngăn nước mắt nhưng không được, nàng từ từ đỡ Thái Anh đứng dậy nhìn thẳng phụ thân mình.

"Phụ thân là con bất hiếu nên không có quyền trách hay hận phụ thân đã đánh con thậm chí là ngăn cản tình yêu của chúng con, hôm nay con nói ra sự thật nếu không được phụ thân cho phép vậy xin phụ thân hãy từ bỏ và xem như chưa có con trên đời, con chỉ xin phụ thân một điều đừng bắt con quên đi mình họ Lạp, xem như đây là kỷ niệm con nhớ về phụ thân, quả thật con không thể sống mà thiếu Thái Anh, mong cha tha thứ"

"Đủ rồi, Lạp Minh ông và con gái ông thế nào ta không quan tâm, ta chỉ biết Thái Anh là con gái ta không cho phép con gái ông dạy hư nó"

"Phụ thân chẳng ai dạy hư tiểu Anh của phụ thân cả, con chỉ là tìm được tình yêu đích thực của đời mình, đối với A Lệ dù nàng không phải là nam nhân đội trời đạp đất nhưng con biết nàng sẽ là người che chở con tốt nhất cuộc đời này. Nàng là người cho con niềm vui, sự ấm áp và biết được thế nào là hạnh phúc trần gian, nàng có thể vì tình yêu của chúng con mà từ bỏ tất cả thì con cũng vậy. Phụ thân trong chuyện tình yêu chẳng phải phụ thân là người hiểu rõ nhất, con từng nghe phụ thân trách bản thân không bảo vệ được mẫu thân để người qua đời, trách bản thân sao chưa đi tìm mẫu thân, con biết người vướng bận Thái Anh. Lạp tiền bối chẳng phải người cũng hiểu rõ nỗi đau khi không được ở bên cạnh người mình yêu sao, chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên người khác thậm chí khi chết cũng không ở trong vòng tay mình. Nếu hai người biết rõ nỗi đau, sự dày vò sao còn chia cắt chúng con để chúng con sống lại cuộc đời đau khổ khi không được ở bên cạnh người mình yêu sao?"

Thái Anh không muốn Trí Nhâm xúc phạm Lệ Sa cũng như làm mối quan hệ của tất cả trở nên xấu đi, nàng lên tiếng nói lý lẽ những lời nàng nói đúng thật chạm tới trái tim của những người từng trải.

"Sư phụ, tỷ tỷ nói đúng, con biết mỗi năm người đều dành một ngày bế quan không ăn không uống, nếu con đoán không sai đó chắc hẳn là ngày sư mẫu mất, mỗi lần như thế người chẳng phải rất buồn, luyện công đến ngất đi. Trong lúc chăm sóc cho người con luôn nghe đúng một câu 'Nguyệt nhi, nàng đừng bỏ ta' bao nhiêu năm tình yêu với sư mẫu người không bao giờ quên thậm chí là khắc cốt ghi tâm sống trong đau khổ, vậy tại sao người lại không chấp nhận chúng con để tất cả sống với tình yêu của chính mình?"

"Phác tiền bối, mặc dù mới vừa gặp người nhưng con biết người có tấm lòng nhân hậu hiền lành chẳng nỡ giết chúng con. Con chỉ muốn nói với người một điều cuộc đời này Trân Ni con chỉ sống một lần, con muốn sống sao cho hạnh phúc không ân hận đến cuối đời, mong người sẽ chúc phúc cho bọn con. Con sẽ dành cả sự sống này mà yêu thương bên cạnh Tú nhi, chỉ khi nào con chết người mới có thể chia cắt chúng con"

Trân Ni cũng cố gắng ra sức thuyết phục, nàng không sợ Trí Nhâm chỉ sợ tình yêu không được chấp nhận phải rời xa Trí Tú.

"Nếu đã nói như thế, ta sẽ cho ngươi tội nguyện"

"Con gái của ta không cho phép ông đụng đến"

Khánh Nam vương cố gắng ngồi nghe chứ không lên tiếng, để mọi người tự nói ra tự đấu tranh giành lấy nhưng khi thấy Trí Nhâm có ý định làm tổn thương đến bọn họ đặc biệt là Trân Ni thì lên tiếng can ngăn.

"Uổng công ta cực khổ dạy dỗ hai đứa, yêu thương cả hai như thế, nay hai con lại làm ra chuyện đi ngược luân thường, con cái các ngươi ta không được đụng đến nhưng con gái và đệ tử của ta thì Trí Nhâm này có toàn quyền. Hai con nói hay lắm còn lôi cả mẫu thân và sư mẫu ra nói chuyện với ta, hai đứa thừa biết đó là nỗi đau của phụ thân kia mà. Thái Anh nếu không vì con ta đã nguyên sinh đi theo mẫu thân con từ lâu, con chính là phần nợ nếu kéo ta chẳng làm được gì. Còn Trí Tú, từ nhỏ ta xem con như con ruột nay lại bất hiếu làm ra chuyện hồ đồ, không xem Trí Nhâm này ra gì thì đã đành lại còn lên giọng nói bản thân cao thượng. Hôm nay Trí Nhâm này thanh lý môn hộ để người đời không được chê cười bản thân"

Vừa nói xong Trí Nhâm lập tức vận công nơi bàn tay đánh ra hai chưởng hướng đến Trí Tú và Thái Anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net