Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi vách đá cao, tiếng gió phẳng phất ào ào từng cơn đập vào tai người nghe, phía dưới những cơn sóng ùng ùng như cơn giận của thần biển trên cao có hai thân hình đứng trên vách đá, nữ nhân kia lưng đưa phía biển tay cầm thanh kiếm hướng thẳng đến nam nhân đối diện mình, nước mắt cứ lăn dài trên má, chàng trai nọ trên mình khoát giáp phục đầy uy lực đứng đối diện với nàng trạng thái có chút run sợ.

"Ta hỏi chàng một câu. Từ trước đến nay, chàng đã từng yêu ta chưa" Trân Ni giọng đầy chua sót mà hỏi

"......"

"Nếu có kiếp sau chính tay ta sẽ giết chàng, để xem nơi ngực trái đó có trái tim hay không" đôi tay buông bỏ thanh kiếm thân ảnh yếu đuối, từ vách đá từ từ ngã xuống đại dương mênh mông, khung cảnh này nó cô liêu đến thương tâm.

Hình ảnh đó cả đời khiến cho Trí Tú ngày đêm đem tâm đặt vào rượu để quên đi, cuối cùng cũng có cả giang sơn nhưng đổi lại là mất đi nàng. Quả thật ngay từ đầu mọi thứ là sự sắp đặt, nhưng Trí Tú không thể ngờ được đó là việc đã yêu nàng, đến cả lúc cuối cùng cũng không dám nói ra tâm mình cho nàng hiểu vì lời yêu đó thật tâm Trí Tú không dám thốt ra cho nàng nghe vì chàng ta nghĩ mình hoàng toàn không xứng đáng.

"Ta làm sao không yêu nàng, ta cũng có trái tim. Nếu thật sự có chuyển kiếp luân hồi ta nguyện ngàn kiếp tìm nàng để yêu, nàng hận cũng được, giết ta cũng được, miễn ta được ở cạnh nàng là được" giữa gian phòng cô quạnh chỉ còn lại mỗi các xác đang treo lơ lững giữa phòng, nước mắt từ người kia không ngừng rơi xuống, bên ngoài lũ chim chóc kêu gào thảm thiết chúng nó như tiếc thương cho một cuộc tình không trọn vẹn.

---------//////-----------

Thời tiết buổi sớm của miền tây vào mùa gió bắc tràn vào lạnh tới mức thấu xương, sương mù bao phủ khắp nơi. Thuyền bè xuôi ngược trên sông cũng chỉ là những ảnh hình mờ ảo trôi qua lại trong màn sương rồi khuất bóng dần đi . Nhà cửa hai bên bờ sông cũng bị lớp sương mỏng che phủ, chỉ còn như những hình khối nhòa nhòa. Làn nước vỡ tan khi một bóng người đang lặn bỗng nhiên nổi lên, mái tóc dài lưới thướt, khuôn mặt trắng xanh, đôi môi đã tái nhợt vì cái lạnh của buổi sớm.

Trời lạnh đến nỗi hơi phả ra từ miệng cô trở thành một làn khói trắng dài. Có tiếng gọi vọng đến khiến cô bám vào bậc cầu thang, ngóng về phía cây cầu nối vào bên trong nhà.

"Ni ơi...."

Tiếng gọi càng lúc nghe càng gần hơn. Cô gái bèn lặn xuống, rồi từ từ ngoi lên, lần này chỉ thấy mỗi gương mặt từ cổ trở lên nổi trên mặt nước phía dưới cây cầu, không để phát ra tiếng động. Dáng người phụ nữ đứng tuổi đang đi xuyên qua làn sương ấy trên người khoác chiếc áo dày dặn vậy mà vẫn phải vừa đi co ro vừa khoanh tay trước ngực vì trời lạnh.

Khi đi hết cây cầu, bà ngó xuống cầu thang dẫn xuống sông và gọi thêm lần nữa:

"Ni... Ni ơi..."

Không thấy tiếng đáp lại, bà lẩm bẩm:

"Đi đâu rồi nhỉ..."

Nhưng khi quay ra thấy tấm khăn tắm lớn còn vắt trên cành cây bần gần đó, bà liền quay lại gọi, nghiêm giọng hơn lúc trước:

"Ni... Lên đây đi. Lạnh thế này mà còn xuống sông tắm, có ngày chết không ai hay, lên đây nhanh."

Khuôn mặt trắng xanh dần nhô lên, hiện ra ở chân cầu. Cô thấy bà đang mải nhìn sang hướng khác nên đưa tay nắm lấy cổ chân bà.

"Thánh thần thiên địa à..."

Tiếng kêu thất thanh đồng thời với việc người đang đứng giật mình hoảng hết rụt phắt chân lại khiến cho người chủ mưu cười khúc khích.

"Xem kìa, con gái con lứa. Mặt thì tái xanh ra rồi... lạnh thế này còn xuống sông tắm làm gì?"

"Mẹ thử ngâm mình trong nước rồi mới thấy ấm, không tin mẹ cứ nhúng tay xuống nước mà xem."

"Ấm thì làm sao mà môi tái mét thế kia?"

"Thì miệng mình ở trên mặt nước mà mẹ."

"Đừng có ở dưới đó mà đối đáp chống chế. Lên đây nhanh lên... Xuống tắm từ bao giờ không biết, bà ngoại mà không hỏi đến thì cũng không ai biết."

Thoắt cái, khuôn mặt trắng xanh đã biến mất dưới mặt sông, kéo theo tiếng nước bắn tung, miệng bắt đầu xuýt xoa khe khẽ.

"Sao bảo không lạnh?" Miệng thì trách cứ nhưng tay bà vội vàng choàng cái khăn tắm lên vai đứa con gái của mình. Bà mẹ bèn vuốt mái tóc cô, vắt nước cho đỡ lạnh. "Tóc tai ướt hết cả. Ai cũng kêu trời vì mùa gió bắc, chỉ có cái con bé này là lại đi tắm sông. Thật cứng đầu cứng cổ. Sao cứ để cho tóc tai ướt thế kia, kẻo lại bệnh đó đa?" Vừa nói bà vừa lấy cái chăn đang khoác trên mình ra choàng thêm cho con.

"Năm nay lạnh thật đấy mẹ nhỉ."

"Ừ.... "

"Con còn nghe nói quân bên mình đang có vài cuộc đấu tranh giành lại chính quyền đó mẹ"

Thân hình bé nhỏ, dáng vẻ mảnh mai khuất dưới lớp khăn to khiến trông thoáng qua, cô giống như một bé gái có mái tóc dài đen nhánh, hơi gợn sóng. Trên gương mặt trắng xanh nổi bật là đôi mắt to đen láy, ánh lên nét nghịch ngợm tươi vui.

"Nói bé thôi, bọn Pháp nghe được lại không hay, với lại đừng nghe đồn đoán lung tung."

"Thật mà con nghe cậu ba Huy con ông hội đồng Khánh ở làng bên nói như thế mà, người ta xung phong đi nhiều lắm"

"Thôi được rồi, mình cứ làm việc của mình trước đã. Lên nhà thôi con, lạnh đến tái xanh vào rồi kìa."

"Từ từ đã mẹ..." Vừa nói cô vừa cúi xuống gốc cây bần mọc ở mép nước, chỉ giây lát đã kéo lên một sợi dây dài buộc con cá cỡ bự. "Để đấy mình nướng rồi làm chén mắm me ăn là hết sảy. Mà cây sầu đâu cuối vườn đã lên ngọn non chưa hả mẹ, lâu rồi con không vào đấy xem."

"Hôm kia có người đến mua, hình như người ta ngắt hết cả ngọn rồi."

"Nhưng biết đâu vẫn còn sót lại, để con đi hái. Mẹ nướng cá cho con mẹ nha."

Nắng bắt đầu nhè nhẹ xuyên qua đám sương, làm cho làn sương khói mỏng manh tan dần. Cây cầu dài nối từ ven sông vào đến con đường nhỏ hai bên trồng hoa. Phía bên phải có xây một cái nhà tắm cạnh sông, còn bên trái là gián bếp, phần chính giữa chính là căn nhà ba gian truyền thống của miền tây nam bộ thời bấy giờ. Một bà già đang bận bịu tước vỏ cau, lấy riêng phần lõi quả xếp lại thành đống trên cái mẹt cạnh thớt gỗ to. Một chốc lại thấy bà kéo cái ống nhổ lại để nhả nước trầu. Tiếng cười nói vọng vào làm bà ngơi tay, khoan thai quay đầu lại.

"Bây lấy cá ở đâu ra thế?"

"Thì vừa rồi nó đi tắm là đi bắt cá đấy mẹ."

"Cháu thèm cá nướng ăn với ngọn sầu đâu. món ruột của bà còn gì?"

"Ờ... bây rủ tao ăn thế này là phải tội cả người làm lẫn người ăn."

Cô gái bật cười khúc khích, đi vào bên trong tiến về phía buồng của mình. Cái buồng đó không rộng lắm, nhưng vì chỉ kê hai ba thứ đồ đơn giản nên trông thoáng đãng. Cái cửa sổ lúc nào cũng buông tấm rèm trắng thêu hình chim công đang xòe cái đuôi lộng lẫy. Chiếc giường gỗ thâm thấp kê dọc theo bức tường. Thành giường phía đầu và cuối chạm khắc hình hoa lá rất tinh xảo, gỗ lên nước bóng lộn bởi thường xuyên được lau chùi. Ga trải giường phẳng phiu, được phủ một tấm chăn lụa đơn màu huyết dụ. Cạnh đầu giường có một chiếc bàn học lớn, sách vở xếp gọn gàng bên đèn bàn.

Góc phòng kê chiếc tủ lớn, rồi đến bàn trang điểm bằng gỗ sồi, kiểu cách hơi cứng và cổ nhưng được trang trí những mảnh ren, cái tròn cái vuông lót bình thủy tinh tròn to nhỏ đủ cỡ nên trông mềm mại hơn. Rồi cả chiếc bình pha lê xanh thẫm cắm một cành hoàng anh nở hoa vàng rực cũng góp phần làm cho căn phòng trông tươi vui, sáng sủa. Cô liếc nhìn về phía cửa phòng đoạn kéo cái ngăn kéo bàn phía bên tay trái, lấy ra một chùm chìa khóa, chọn một chìa để mở ngăn kéo bên tay phải. Bên trong là các loại hộp to hộp nhỏ sắp xếp theo trật tự, và một album ảnh bìa đen có dòng chữ tiếng nước ngoài mạ vàng đã phai nhạt bởi thời gian.

Mỗi lần xem cuốn album ảnh này là một lần cô cảm thấy vui sướng pha lẫn đắng cay. Tuy vậy, hễ mẹ không để ý cô lại không kìm được giở ra xem bởi ít nhất, những tấm ảnh trong album cũng giúp an ủi cô rằng trong quá khứ, cô đã từng nhận được tình thương của cha mình. Khi đó cha cô chỉ mới đỗ tú tài một, có diệp về xứ Vĩnh Long chơi, một lần đi chợ huyện lại gặp phải cô gái bán hàng có khuôn mặt dễ thương tên Thanh. Sự quyến luyến tăng dần tới mức ông theo bà về tận nhà và tình cảm cứ thế về sau dần phát triển. Đến khi ông học xong tú tài hai thì hai người lặng lẽ kết hôn mà không có họ hàng nào phía nhà trai đến dự.

Sau khi hai người có với nhau một cô con gái, ông được cử đi học ở Pháp năm năm. Lúc đầu ông lo trước nghĩ sau, không muốn đi nhưng người vợ cố gắng động viên với đủ lý do khiến ông bớt lo lắng và đồng ý đi học. Ngày tiễn ông lên đường ở bến sông, họ hàng phía gia đình ông đến đông đủ nhưng chẳng ai thèm để mắt đến cô bé đang đứng cùng mẹ và bà ngoại khiêm nhường một góc.

Người đàn ông bước tới chia tay vợ con cuối cùng, hôn con lưu luyến rồi mới dứt áo ra đi... Thời gian đầu, tin tức được chuyển về thường xuyên, thỉnh thoảng lại có quà gửi cho đứa con. Nhưng cùng với thời gian, tin tức cũng thưa thớt dần, cho tới năm cuối cùng thì không còn nhận được tin gì gửi về nữa. Thậm chí ngày trở về người vợ cũng không được biết, trong khi người chồng lại thông báo rộng rãi về quê mình và không lâu sau đó, người chồng viết giấy bỏ vợ.

Người vợ chấp nhận, không hé miệng phản đối một lời, không rơi một giọt nước mắt nhưng chỉ có một điều kiện là người bố không còn bất kỳ quyền gì với cô con gái nữa. Người chồng lưỡng lự hồi lâu nhưng do họ hàng thúc giục nên rồi cũng đồng ý.

Sau đó không lâu có tin đám cưới mới của ông được tổ chức linh đình. Cô được mẹ và bà nuôi nấng, chăm chút từng li từng tí nhưng phải tuân theo một điều luật nghiêm khắc là cấm không được nói đến cha. Về sau, người cha cố tìm cách đề nghị giúp đỡ, bảo trợ con trong việc học hành, nhưng đều bị từ chối. Bởi vậy, cô bé Kim Trân Ni chỉ đi học ở những trường học bình thường gần nhà ở huyện trong khi những đứa em cùng cha khác mẹ với cô được học ở những trường tốt nhất ở sài gòn thời bấy giờ. Nhưng cô gái cũng cố gắng phấn đấu để được đậu Tú Tài II, tất cả nguồn chu cấp cho cô đều từ mồ hôi công sức của bà và mẹ!

Mùi cá nướng thơm phức bay vào phòng khiến cô gái vội vàng gấp cuốn album cất vào chỗ cũ, khóa lại, Cô thoa qua chút phấn lên gương mặt trắng hơi gầy, rồi vội bước ra khỏi phòng.

"Thấy im im, bà lại tưởng đi ngắt ngọn sầu đâu ngoài vườn rồi." Người bà nói khi trông thấy cô... Hình ảnh bà ngoại co ro quấn khăn lụng thụng ngồi bổ cau làm cô cảm động bồi hồi.

Cả bà và mẹ đều làm việc quần quật để gom góp từng đồng bạt cho cô được đi học, chính bà ngoại là người cất giọng khàn khàn già nua mà khuyên nhủ đưa ra quyết định cho cháu gái mà bà yêu thương.

"Cháu hãy học tiếp đi."

"Bà không sợ cháu học cao rồi viết thư tình, viết thơ đối đáp trai ạ?"

"Nếu mà có ý định viết thật thì cháu đã viết được từ lâu rồi. Học đi cháu ạ, biết đâu rồi lại được tước nọ danh kia."

"Thế còn mẹ, ý mẹ thế nào ạ?"

Đôi mắt mẹ cô lập tức ánh lên:

"Học đi con ạ. Chừng nào mà mẹ còn sức lực thì con cứ học tiếp đi. Học lên cao vào để ai ai người ta cũng thấy rằng mẹ đây có thể nuôi con không kém cạnh gì người khác."

"Ai ai" mà mẹ nói ấy không thể là ai khác ngoài cha cô bởi ông ấy từng nói muốn bảo trợ cho cô học tiếp, viện cớ là mẹ cô chắc không làm được như vậy.

"Để cháu giúp bà bổ cau bà nhé."

"Ừm thôi, cháu mau đi hái ngọn sầu đâu cho mẹ đi."

"Nếu bà đói thì cứ ăn cơm trước nhé, không phải chờ cháu đâu ạ."

Trân Ni vào vườn, đầu lúc ngẩng lúc cúi để tránh những cành trái cây trĩu quả lúc lỉu... Năm nay trái cây sai quả được mùa, chắc sẽ bán được khá tiền, mẹ và bà sẽ không phải quá tiết kiệm. Nếu không, chỉ mua một tấm vải may váy mẹ cũng suy đi tính lại, ngược với việc chi tiêu cho cô, xin gì là gần như đều được cả.

Mẹ nói: "Để con cũng có mọi thứ không thua bạn kém bè."

Nhưng sâu trong lòng, Trân Ni biết mẹ nghĩ gì. Mẹ muốn cho cha và họ hàng bên nhà ông biết là mẹ cũng có thể nuôi con mà không phải cạy ai. Mẹ muốn chứng tỏ cho mọi người thấy là hai bàn tay mẹ có thể nuôi nấng cho con sung sướng, đầy đủ không kém con người khác. Cô biết rõ điều này, nhưng bản tính khiêm nhường khiến cô biết cần kiệm, dành dụm, cái gì không nên thì không phí phạm, cái gì không đáng thì không tiêu, ít ra điều đó cũng giúp cho mẹ và bà cô không phải làm lụng vất vả quá sức.

Trong vườn không khí khá lạnh dù sương đã tan đi nhiều. Trên những cành cây ngọn cỏ còn đọng đầy sương mà theo mỗi cử động của cô, những giọt sương lại rớt xuống. Tiếng búa gõ đập kim loại ầm ĩ vang động vì cạnh khu vườn nhà cô trước đó là một một bãi đất trống, sau khi Pháp tràn xuống miền tây bây giờ nó thành bản doanh của bọn họ.

Cây sầu đâu ngọt này hơi cao, nhưng cành nhánh cụt cả vì bị chặt gần hết, chỉ còn lại chút ngọn xanh rờn. Trân Ni kéo ống quần cho gọn gàng, nhìn trước ngó sau rồi nhảy bám vào cành cây thấp nhất, đu lên một cách thành thạo. Cành cây có sương đọng khá trơn. Những cành thấp thấp đều bị chặt cả nên cô phải leo lên những cành cao hơn, càng trên cao thì ngọn sầu đâu càng mềm, mập trắng. Cô khẽ khàng trèo lên trên, khi ngồi được trên chạc cây cao nhất, cô thở phào, rồi từ từ ngắt ngọn sầu đâu vứt xuống dưới, hái đủ rồi cô cũng đi xuống để vào nhà để còn ăn cái món ngon kia nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net