Chương V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuối trong vườn đã trổ buồng đến độ quằn cả cây. Đất ngập trong trận lũ được phù sa bồi đắp làm cho chuối ra quả to, quầy nào quầy đấy trái đều nhau xanh rối, đợi thêm vài ngày nữa là có thể đem ra chợ bán rất được giá. Đôi khi có người đến mua hết cả lứa. Ngay cả lá và thân chuối cũng được người ta săn đón. Những cây chuối đã cắt buồng đem bán bị tước hết tàu lá chỉ còn thân, được xếp hết dọc cây cầu dẫn ra bến nước, chờ bán nốt cho những người nuôi lợn.

"Nếu mà cứ bán được thế này thì mình nhàn rồi. Mẹ đã có đủ tiền để con học tiếp thoải mái, Lứa chuối tới đây trổ buồng là mình còn có tiền tiết kiệm nữa."

Trân Ni vờ cúi xuống vục nước rửa mặt, trả lời mẹ giọng bình thường:

"Không sao đâu ạ.  Con chấp nhận học lại một năm cũng được. Năm sau, khi nhà mình vững vàng hơn rồi tính tiếp, mẹ không phải lo cho con đâu."

"Ni..."

Bà Thanh không nói nên lời. Cô gái nhìn mẹ, khẽ mỉm cười:

"Mẹ thương con, con biết... Thế thì làm sao con không Thương mẹ được ạ."

"Cảm ơn con... Thế này là mẹ vui lòng lắm rồi."

"Úi... Chuyện gì thế kia mẹ ơi?"

Tiếng kêu thất thanh sửng sốt của con gái làm bà Thanh vội ngó xem phía trước. Đằng xa có thân ảnh bà già gầy guộc đang nhảy dựng lên, lấy tay chỉ trỏ như chẳng thể ngăn cản điều gì. Một nhóm đông những người mặc đồ kaki be nhạt đang cười đùa dưới gốc dừa. Một người cố tìm cách trèo lên nhưng lần nào cũng bị tụt xuống.  Chuyển từ cố trèo cây sang lấy rìu cứ thế chặt vào gốc. Khắp quanh đó đầy rẫy vỏ những quả chuối. Trân Ni vội nhảy bay qua cả con mương để nhanh chóng tiến tới chỗ đó, đồng thời hét to một cách dữ tợn bằng tiếng Pháp:

"Làm cái gì đó?"

Bà Thanh cũng bước theo, và hét lạc cả giọng ngăn lại:

"Ni ơi, đừng con... Để mẹ nói chuyện với họ... , con đi xem bà thế nào. Đằng này để mẹ nói chuyện!"

Trân Ni không thèm nghe mẹ nói, xông vào chỗ kẻ đang đốn gốc cây dừa, giành lấy cái rìu từ tay anh ta quăng ra một phía. Cả nhóm người vây quanh lại rộ lên tiếp.

"Các người có bị điên không, bao nhiêu công sức của nhà tôi bị các người phá hết rồi."

Bà Thanh chạy theo sát con gái. Người bà cố gắng giải thích sự tình cho con nghe:

"Bọn này kéo cả đám vào, nói tiếng gì mà mẹ nghe không hiểu, đuổi cũng không chịu đi. Chúng còn phá cái này đập cái nọ."

"Chúng có làm gì mẹ không ạ?" bà Thanh lo lắng hỏi.

"Không... chỉ cười hô hô ha ha với nhau thôi."

Trân Ni chỉ tay khắp lượt:

"Đi, đi ngay khỏi vườn nhà tôi. Biến ngay!"

Một kẻ trong số họ vỗ tay bồm bộp, rồi hát một đoạn nhịp điệu rộn ràng, những người khác nghe vậy liền vỗ tay theo nhịp đồng thanh nhau. Tên bị tranh mất chiếc rìu hát đối lại và múa xoay tròn quanh Trân Ni, lắc đầu nháy mắt qua lại, khiến tiếng cười càng rộ lên từng chập. Trân Ni như sắp khóc, đứng ở giữa bất lực nhìn quanh. Nhưng rồi tiếng vỗ tay cười đùa bỗng vụt tắt khi có giọng nói nghiêm khắc vang lên:

"Đang làm gì thế kia?"

Một dáng người con gái cao ráo rẽ xuyên qua bụi cây đi tới, nét mặt nghiêm nghị. cô ta nhìn khắp lượt từng người một, cả bọn lính đứng thẳng lưng, vẻ mặt cứng đờ, im bặt. Cô ta đi lướt qua Trân Ni tới chỗ kẻ vừa múa may lúc nãy, trừng mắt nhìn một cách dữ tợn. Người kia trả lời ngắn gọn, kết quả là nhận từ bàn tay áp thẳng vào mặt tới mức loạng choạng, nhưng rồi vội đứng nghiêm về tư thế cũ. Giọng nói ồm ồm dữ tợn cất lên, Trân Ni nghe không kịp nhưng cả đám người kia càng nghe mặt càng tái đi, không có ai dám mở miệng cãi một tiếng. Về phía chủ nhà chỉ biết đứng nhìn ngơ ngác. Một lúc lâu sau, cô ta quay sang phía Phía Trân Ni, cúi đầu khiêm nhường:

"Tôi xin lỗi về sự việc xảy ra..."

"Xin lỗi... Xin lỗi được gì?... Thế còn chuối, còn dừa của nhà tôi thì sao?..."

"Tôi xin cam đoan là tôi sẽ xử lý việc này một cách công bằng."

Tất cả những kẻ múa may điên cuồng lúc nãy bị bắt xếp hàng. Cô ta bước theo sau với vẻ mặt nghiêm nghị. Khi đi qua Trân Ni, cô ta hơi hé mở đôi môi đỏ như định cất lời nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt đầy vẻ căm ghét ấy liền thở dài, im lặng bước qua.

"Hứ... muốn làm gì cứ làm. Con muốn biết là rồi đây ai sẽ đền bù cho mình!" Trân Ni kéo dài giọng một cách tức tối.

"Thôi kệ đi con. Thiệt hại nhiêu đây cũng không bao nhiêu. May là mình về kịp, không thì khéo họ còn chặt mất cây dừa này của mình nữa."

Bà Thanh bắt đầu dọn vỏ chuối vung vãi khắp nơi vứt vào thúng. Trân Ni bèn vào giúp mẹ nhưng miệng vẫn không ngừng phàn nàn:

"Cô ta nói cô ta sẽ xử lý việc này cho chúng ta, con muốn xem cô ta định làm thế nào"

"Chỉ có một ít  trái cây như vậy cũng chẳng sao đâu con."

"Chỉ có một ít... Bao nhiêu đây là công sức mồ hôi mồ kê con bỏ ra để chăm, nói bỏ qua là bỏ qua sao được."

"Con cũng thật là." Bà Thanh không nén nổi cười. "Đã ghét ai là cứ ghét cả đời. Có chút ít cũng không chịu bỏ qua. Chuyện đã xảy ra thì cho qua đi con, đằng nào chuối cũng không lấy lại được. Mấy tên ấy cũng bị ăn tát rồi, coi như xí xóa. Nghĩ lại cảnh nó nhảy múa trêu con mà không nhịn được cười, lại còn lắc mặt nhíu mày nữa chứ."

Trân Ni mặt nín cười vì tức, nhưng rồi cũng phải phì ra:

"Nếu con không tức bốc khói lên đầu thì chắc con cũng bật cười rồi."

Nhưng rồi buổi chiều hôm đó, bà Thanh cùng với con gái được mời sang bản doanh. Người lính đến báo tin chỉ nói ngắn gọn rằng: "Tiểu thư Jisoo mời hai người đến gặp bây giờ."

Bà Thanh quay sang nhìn con thắc mắc:

"Cậu ta nói gì thế con?"

"Anh ta bảo tiểu thư Jisoo nào đó, cho mời mẹ và con đến bản doanh ngay bây giờ."

"Ơ... có chuyện gì vậy?"

"Hay là chuyện buổi sáng ạ?"

"Chuyện đã qua rồi thì cho qua, mẹ có để bụng gì đâu. Con nói với anh ta là thôi bỏ qua, coi như là xin mình chút đồ ăn thôi."

"Con cũng muốn biết họ sẽ nói gì, thử đi xem miệng lưỡi họ thế nào."

"Hừ, mẹ nghĩ là rồi lại rắc rối to."

"Sợ gì, mình có sai đâu. Họ sẽ làm gì mình được chứ, người của họ sai rành rành ra. Con nghĩ giỏi lắm mời mình lên xin lỗi là xong thôi."

Nhưng khi hai mẹ con đến khoảng sân rộng đằng sau xưởng đóng tàu thì thấy sân lại bị chăng dây lần nữa. Tất cả binh lính trong xưởng đứng bao quanh sân. Thấy thế, Trân Ni liền sửng sốt. Bà Thanh đưa tay ra bám chặt lấy cánh tay con, nói giọng run rẩy:

"Trời ơi lại làm gì thế kia? Họ định làm gì mình?"

"Hứ... mình có làm sai đâu mẹ, sao phải sợ. để xem cái cô Jisoo gì đó dám làm gì mình."

"Đáng nhẽ con không nên đi, mẹ đã bảo con rồi."

Một người con gái cao lớn lừng lững, mặc quân phục chỉnh tề, bước nhanh tới.

"Đến rồi kìa... Trời, Ni ơi.... Hóa ra chính là con bé ấy."

Nói đến đây, giọng bà Thanh nghe mừng rỡ hẳn khiến cô gái phải quay lại nhìn. Chỉ mới thấy đôi môi đỏ tươi hơi hé cười, đôi mày Trân Ni đã chau lại.

"Xin mời."

Cử chỉ và giọng nói lịch sự nhẹ nhàng đó cũng không làm đôi mày Trân Ni dãn ra.

"Chúng tôi mời hai người đến là để xem tôi trừng phạt nhận mấy tên lính làm sai này."

Rồi không chờ nghe câu trả lời, vóc dáng cao thẳng đó lại đi nhanh tới khu giữa sân, chỗ cả nhóm lính đang đứng chờ sẵn.

Ngay khi Trân Ni và bà mẹ bước tới, họ đồng loạt làm động tác chào răm rắp. Người đứng đầu hàng mà cô nhớ ra chính là tên đã chặt dừa và múa may trêu chọc cô bước tới, xin lỗi bằng giọng ồm nặng và khá nhanh nên cô nghe không rõ, sau đó lùi lại cúi mình cùng với cả nhóm một cách khiêm nhường. Trân Ni đứng nhìn với vẻ mặt thản nhiên, và làm bộ chuẩn bị ra về.

"Chắc xin lỗi thế là xong nhỉ, để chúng tôi còn về nhà?"

Đôi mắt xanh sắc sảo vẫn đang nhìn Trân Ni một cách chăm chú toát lên vẻ lạnh lùng:

"Vừa rồi là phần xin lỗi và tiếp theo đây là trừng phạt!"

"Trời ơi Ni... cái gì thế kia?"

Trân Ni quay phắt ra phía giữa sân. Đằng sau lưng hàng lính đó là một sọt chất cao đầy những nãy chuối. Cả đám lính ngồi xếp bằng tròn vòng quanh, cắm cúi bóc ăn từng trái từng trái.

Trân Ni vội quay sang nhìn khuôn mặt điềm nhiên đó:

"Thế này nghĩa là gì đây...?"

Gương mặt đã đỏ lên vì rám nắng của cô ta nhìn thẳng vào những người lính dưới quyền chỉ huy của mình.

"Hình phạt dành cho họ...!"

Cô gái nín thở, quay ra nhìn đám người đó lần nữa. Mọi người có mặt trong khu vực sân đều ngồi im, chăm chú xem nhóm lính tự trừng phạt mình bằng hình thức kỳ quặc là bóc chuối đưa lên miệng ăn hết quả này đến quả khác, đống vỏ chuối cạnh mỗi người càng lúc càng cao hơn.

"Mau dừng lại đi!" Trân Ni thét lên dữ tợn: "Sao cô có thế dã man và độc ác như vậy"

Người đang đứng gần đó hơi mỉm cười, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chút cảm xúc nào.

"Đây chẳng phải là điều cô muốn sao?"

"Hãy thôi đi... Thôi cái kiểu tra tấn điên khùng này ngay đi."

"Không dừng được!" Giọng nói đó dứt khoát. "Cũng như khi bọn họ không thể dừng trừng phạt hai người Việt đó, vì cùng một lý do là ăn cắp đấy thôi." Đôi môi Trân Ni khô khốc, run run liền gay gắt đáp trả.

"Cô là người độc ác nhất mà tôi từng thấy, độc ác với mọi người, ngay cả với người của mình..." Trân Ni nắm lấy tay mẹ giật khẽ: "Đi thôi mẹ ơi."

Bà Thanh vội bước theo con, miệng lẩm bẩm:

"Trời ơi... sao lại làm thế này không biết? Rồi tha hồ mà nghẹn chết mất. Mà sao lại có kiểu trị tội như vậy cơ chứ. Tại con không bảo với con bé đấy, là mình muốn cho qua, hai thúng chuối có mấy đồng bạt đâu, coi như mẹ cho họ... Lần sau mà muốn ăn thì cứ đến xin tử tế là không có chuyện gì."

"Kẻ tâm địa độc ác như vậy, mình có nói cũng không hiểu đâu mẹ!"

"Trông mặt mũi thì còn trẻ lắm, lẽ ra không thể có được cái ghế viên quan được. Tên con bé là gì con nhỉ?"

Trân Ni trả lời câu hỏi của Bà Thanh

" Là Jisoo mẹ"

"Chắc chính cháu gái của Tổng Tư lệnh mà lão Thìn kể, nhìn trẻ thế ấy mà lại là viên quan đứng đầu tiểu khu xứ Vĩnh Long đấy, thảo nào đám lính nể sợ thế."

"Con ghét bọn nó!"

"Con nói năng vậy không hay chút nào. Cứ hễ mở miệng nhắc đến là gọi 'bọn nó'. Dù gì con bé cũng là người đứng đầu ở cái xứ này có hàm có bậc, con gọi xách mé như vậy không hay đâu, Mẹ nhớ ra rồi... tên là Jisoo, mà thôi gọi là Chi Xô nhỉ , cứ gọi thế cho dễ nhớ.".

Cách trừng phạt nghiêm khắc đó nhanh chóng được đồn đi khắp vùng, làm cho mọi người đều chừa, không dám vào tắt mắt, nhặt nhạnh thứ gì trong đó nữa. Đồng thời người dân miệt vườn nơi đây bắt đầu quen với việc những đám lính Pháp xin vào thăm vườn, đường hoàng mua cái nọ bán cái kia. Ngoại trừ nhà vườn nằm cách bản doanh có một con ngạch nhỏ phân ranh giới, cứ mỗi lần lính Pháp vào xin mua trái cây, nếu gặp cô chủ vườn xinh đẹp là đều bị cô nhăn mày nhăn mặt, trả lời ngắn gọn:

"Không bán!"

Nhưng nếu may mắn gặp bà mẹ tuổi trung niên, trông tươi cười vui vẻ thì tình hình sẽ ngược lại, nghĩa là được bà cho hoa quả mà không phải trả tiền hay trao đổi hàng hóa gì hết. Trân Ni tức tối đến mức ca thán:

"Cớ gì mà mẹ lại phân phát cho chúng hết như vậy. Mình phải trồng bao nhiêu công mới được."

"Mẹ có bao giờ thấy con hẹp hòi với ai như thế này đâu."

"Thì tại mẹ lại cho nó miễn phí như vậy chứ sao ạ?"

"Trời ơi, con ơi coi như mình làm phước đi có bao nhiêu đâu. Mẹ thấy bọn họ cũng không xấu, chứ như mấy chỗ khác cậy quyền ức hiếp dân dữ lắm"

"Con chẳng thèm."

"Con thì lúc nào cũng chỉ nghĩ thù hằn họ. Mẹ thấy họ đã làm gì con đâu nào."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net