Chương XXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng cửa mở và tiếng bước chân khe khẽ làm Trân Ni trở mình tỉnh giấc, vội vàng mở mắt. Nhìn thấy Jisoo trên tay ôm mền gối khiến Trân Ni cau mày bật người ngồi dậy, nhìn thấy phản ứng kia của em Jisoo vội vàng lên tiếng: "Khi nãy bà bảo tôi vào đây ngủ, bên ngoài gió lạnh sẽ bị cảm" 

"Phiền chết được"

Thấy được phản ứng kia của em Jisoo cũng chỉ gượng cười, cô đưa mắt nhìn thấy bà đã vào buồng mình cô cũng quay đầu rời đi. Đôi chân bước đi thì Trân Ni liền lên tiếng nói: "Vào đi, cô ra ngoài đó thế nào bà cũng hỏi tội tôi, nhưng mà cô nằm đất đi"

Jisoo chỉ biết mỉm cười, so với việc nằm ngoài kia có lẻ sẽ tốt hơn, chứ trời tháng mười hai về đêm lạnh thấu xương bảo cô năm đất chắc sáng mai chắc chắn sẽ bị bệnh mất, không thì cũng nhiễm lạnh từ dưới đất truyền đến, Nhưng nếu giờ cô đi ra thì ngày mai em sẽ bị bà la, em sẽ lại càng ghét cô thêm nên miễn cưỡng tiến tới trải mền xuống mà nằm ngủ tạm vậy. Buổi sáng sương xuống độ lạnh lại càng tăng thêm khiến Jisoo khẽ ho vài cái rồi giật mình tĩnh dậy, thấy trên người được phủ bởi chiếc mền nào đó liền nhìn qua bên giường thì đã không thấy em đâu. Vội sếp lại cho gọn gàng cô quay người ngồi dậy để đi rửa mặt, bước xuống bờ sông đã bắt gặp hình ảnh Trân Ni cũng đang rửa mặt ngoài đấy. Đôi mày bỗng cau lại khi nhìn thấy em nhận lấy cái gì đó từ người đàn ông vừa mới chèo xuồng qua đưa cho em, thấy em quay đầu cô liền nắp sang một bên vờ như mình vừa tĩnh giấc mà vô tình chạm mặt.

"Sao em dậy sớm vậy"

"Quen giấc rồi, tránh qua một bên để tôi đi lấy đồ coi"

Jisoo lập tức né người sang một bên nhường chỗ Trân Ni bước đi, cô khẽ lắc đầu thở dài một cái rồi quay người bước ra bờ sông để rửa mặt. Càng về chiều, mọi người bắt đầu úa sang nhà bác hai của Trân Ni vì hôm nay là ngày làm đám hỏi cho chị của cô, Người dân xưa giờ, một nhà có đám tiệc là cả làng đều phụ, người góp bàn người góp ghế ấy mà chẳng mấy chóc  đã nhanh chóng dựng xong cái rạp. Những người buổi sáng còn chưa biết tin cất công đến xem tận nơi, thấy đám trai tráng đang dùng lá dừa dựng cổng rồi trang trí bằng mấy giấy màu. Lũ trẻ con theo đến cũng góp phần giẫm trụi cây cỏ để san bằng mặt đất như mặt trống.  Tối đến mọi người đều vui vẻ nhập tiệc đơn giản chỉ là cháo gà cùng món gỏi, có lẻ đây là truyền thống những người dân nơi đây. Nhâm nhi ly rượu cùng những người ngồi chung bàn, mấy tên đàn ông cười hả hả vui vẻ, đàn bà thì dưới bếp vừa làm đồ vừa trò chuyện rom rã trong vui vẻ vô cùng. 

Jisoo lần đầu được thấy mấy cảnh này, cô thấy mọi người tất bật chạy lên chạy xuống tay bưng tay cầm, trên mặt mọi người đều nở nụ cười vui vẻ. Jisoo trong lúc đi tìm Trân Ni liền bị bà của em kéo đến chiếc bàn ngồi xuống, bà múc cháo cho cô dùng, không lâu liền bị mấy ông chú lôi đi rủ nhậu cùng, đốc tờ Camille đi cùng cũng không tránh khỏi. Trước giờ luôn dùng rượu vang, nay nhấp một ngụm rượu đế làm cô cay đến độ nhăn mặt, hết chun này hết lại đến chun khác, không biết đã uống bao nhiêu nữa, cô chỉ lè nhè nhớ được bà sáu vội chạy ra ngăn cản mấy ông chú lại rồi kêu ai đó dìu cô về. 

Trân Ni đã về nhà trước bà và mẹ, xong tiệc bên đó bà và mẹ chắc sẽ còn nói chuyện với mấy bác mấy dì nữa chắc tới khuya mới về được. Tiếng đập cổng ầm ĩ, tiếng cười và tiếng lè nhè hét gọi vang cả lên:

"Ni ơi... Ni ơi..."

Trân Ni vội vàng hất cái mền đang được đắp trên người ra khỏi mình. Cùng lúc đó, tiếng người đứng trước cổng nhà lại đồng thanh hét vọng lên: "Trân Ni ơi...."

 Trân Ni mở cánh màn, vội chạy lại tháo chốt cửa sổ ngó ra nói khẽ: "Từ từ, nói nhỏ thôi. Tôi ra ngay đây."

"Cô ấy say mèm rồi."

Dáng người cao lớn đứng gục cổ, được người ta đỡ hai cánh trái phải trong đó có đốc tờ Camille, lại có thêm mấy người đẩy đằng sau lưng để cô không ngã xuống, vì tình trạng của những người đưa cô về cũng không khác cô là mấy. Cánh cổng vừa mở, người đỡ đằng sau đã đẩy mạnh Jisoo chúi về phía trước, làm Trân Ni phải lấy cánh tay chống thân hình to hơn mình gấp mấy lần kia ngả hẳn vào người cô.

"Gì thế này?"

Cả đám người cười rộ lên thích chí. "Thì cô ấy say rượu." đốc tờ Camille lè nhè nói với Trân Ni

"Thế làm sao mà uống say đến mức này?" Giọng Trân Ni nghe khá bực bội, cô còn phải cố đứng cho vững để không loạng choạng theo sức nặng dồn xuống.

"Chúng tôi bị mấy chú ép uống quá trời. Thôi cô chăm cô ấy giúp tôi.... Ta đi về thôi."

"Ơ... thế tôi phải làm thế nào bây giờ?"

"Cứ cho nằm nghỉ, uống nước mát, một lúc là hết say thôi. Đi thôi, khuya rồi."

"Từ từ đã nào." Thân hình nghiêng ngả đang dựa vào cô suýt nữa thì sụp xuống, làm Trân Ni phải vội luồn tay ôm chặt lấy vai cô.

"Từ từ đã ạ, đừng có nằm ở chỗ này."

"Dô.....! Chúc mừng. Trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long."

"Dô cái đầu cô."

"Một, hai, ba, dô......"

"Đừng có làm ầm ĩ, um xùm quá trời rồi!" Trân Ni bực bội mắng, nhưng rồi thấy đối phương có vẻ không hiểu gì, cố gắng kéo người kia ngồi thẳng dậy đi vào nhà, thấy đối phương đã ngồi vững vàng trên bộ  dạt cô liền quay lưng đi đóng cánh cổng lại.

Trân Ni đóng cổng xong, quay trở lại thì đã thấy thân hình ấy ngả mình xuống nằm dài trên bộ dạt. Ánh sáng ngọn đèn dầu đã được vặn nhỏ hắt từ trên cây cột xuống dìu dịu, soi khuôn mặt, đỏ rực, mắt nhắm nghiền, tay chân duỗi lung tung. 

Giọng Jisoo khẽ lẩm bẩm: "Cho xin một cốc nước đê." Một đàn muỗi bắt đầu đậu cả trên mặt lẫn chân, tay cô. Bỗng nhiên Jisoo thốt lên: "Trân Ni..."

Jisoo lẩm bẩm gọi tên cô một cách rành rọt, nhưng câu tiếp theo lại chỉ lúng búng không thoát ra khỏi cổ họng. Mồ hôi toát ra đầy người, Trân Ni đi vào trong buồng, một lúc sau quay trở ra, cầm chiếc khăn ướt từ từ lau khắp mặt cho đến hai cánh tay. Jisoo chỉ thở đều mà không mở mắt ra.

"Thế nào, đã đỡ chưa?"

"Cô là ai?"

người kia có vẻ là không còn ý thức, đàn muỗi bu đến nhiều hơn. Trân Ni chỉ biết thở dài, vừa bực tức, vừa khó chịu.

"Có đứng dậy được không?" Không có câu trả lời, cô đành tự quyết lấy. "Đứng dậy, vào trong buồng nằm cho đỡ muỗi. Dậy đi."

Kéo được cái thân hình ấy ngật ngưỡng ngồi dậy, Trân Ni cũng gần hết cả hơi, đến nỗi cô phải nhéo vào cánh tay người kia một cái vì bực mình quá đỗi: "Dậy đi!"

Vừa kéo vừa cấu mãi Jisoo mới chịu đứng dậy, liêu xa liêu xiêu bám vào cô, vừa đi vừa nhắm mắt, miệng không ngớt lẩm bẩm gì đó. Khi đến được cái giường đã được trải chiếu gọn gàng, Trân Ni thở dốc. Mùi rượu sặc sụa.

"Nào, nằm xuống." Jisoo ngoan ngoãn đổ người nằm xuống, nhưng cái đầu thì vật vạ lắc qua lại, tay không ngừng giật áo.

"Nóng hả? cô nằm yên đi, tôi cởi áo cho."

Đôi mắt đờ đẫn của Jisoo lờ đờ hé mở, cố gắng mở to ra khi Trân Ni giúp cởi chiếc áo khỏi người mình.

"Hử. Cô là ai, tựng dưng cởi áo người ta" Jisoo tay chân quơ loạn xạ giọng lè nhè mà nói

"Cô nằm im coi, tôi đá cô lọt giường bây giờ"

"Chỗ nào đây?" Jisoo vẫn cứ lè nhè cố định thần lại.

"Phiền chết được, nói bé bé lại thôi. Mắc gì la làng lên dữ vậy."

Bàn tay Jisoo sờ soạng tấm chiếu bên cạnh: "Chiếu nè... dùng để ngủ đúng không nhỉ"

Trân Ni không đáp mà chỉ cố cởi bỏ cái áo quân phục bên ngoài ra giúp cho Jisoo. Gương mặt cô cúi xuống dịu dàng tỏa rạng dưới ánh đèn mờ ảo. "Kim Trân Ni..." Nhưng có vẻ Trân Ni không nhận ra sự bất thường trong giọng nói tràn đầy tình yêu ấy.

"Tại sao?"

Cánh tay người kia kéo mạnh thân hình nhỏ bé đang quỳ ngay cạnh khiến Trân Ni ngã chúi vào vầng ngực của mình. Hơi thở nóng, ấm phả vào bên tai cô, kèm theo câu hỏi bằng giọng nói đầy bi ai buồn bã: "Tại sao? Tôi trong mắt em xấu xa lắm hả, xấu xa đến nỗi em muốn tôi chết khuất đi vậy?"

"Kim Jisoo. Cô say rồi"

"Em nói xem là tôi xấu xa chỗ nào? Nói xem nào!"

"Buông ra coi..."

"Trong mắt em, tôi đáng ghét đến vậy sao?" Jisoo nước mắt khẽ rơi, Trân Ni chỉ biết im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm chặt mà khóe mắt đã rơi lệ của người kia  "Em chưa bao giờ quan tâm tôi, thậm chí chỉ nói năng dịu dàng cho tôi vui lòng một chút cũng chưa từng. Vậy mà đối với người khác em lại dịu dàng mỉm cười đáp trả, có lẻ em ghét tôi không phải vì tôi là người Pháp, mà có lẻ do em cũng là một người lính. Em yên tâm, ngoài tôi ra... chắc không có ai biết nữa đâu." Đôi môi nóng rực vô tình áp lên trán cô vô cùng nhẹ nhàng đầy yêu thương vì đã gục đi, đôi tay như thối quen đã có từ lâu siết chặt lấy Trân Ni cái ôm như thể sợ đánh mất cái gì đó quý giá với bản thân vậy, Trân Ni thoáng giật mình khi nghe Jisoo nói. Cô không ngờ từ lâu Kim Jisoo từ lâu đã biết cô hoạt động trong tổ chức đó, nhưng vì sao vẫn không vạch mặt cô, còn giúp cô thoát khỏi tên kia, Trân Ni đêm đó luôn trầm tư nhìn ngắm một Kim Jisoo nhẹ nhàng ôm chầm lấy mình. Bản thân không biết vì sao cái hôn vô tình đó khiến cô bất ngờ mang đầy hạnh phúc nhưng rồi thoáng buồn khi nghe từng lời từng lời của người kia. Jisoo vuốt ve mái tóc của cô một cách nâng niu. Nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình mỉm cười rồi nhắm chặt mắt.

Ánh sáng lùa vào từ khung cửa sổ rọi lên tấm màn, soi rõ từng đường chỉ trên đó. Bàn tay nâng niu đỡ lấy khuôn mặt trắng nhợt vì lạnh như sợ rằng Trân Ni sẽ tan biến mất ngay trước mắt mình. Nhưng rồi Jisoo nhanh chóng rời khỏi giường, vì cô sợ khi em thức dậy thấy cô nằm kế sẽ lại nổi giận rồi căm ghét cô thêm, cô không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyển gì. Cái đau đầu ùng ùng kéo đến, đưa tay xoa lấy nó rồi bước ra khỏi phòng. Cho đến khi Trân Ni mở mắt hình ảnh ấy đã không còn nữa, khoảng trống bên cạnh cũng trở nên lạnh đi, có lẽ đã rơi từ sớm. Trong lòng liền có một cảm xúc hụt hẳn kéo đến, vội lắc đầu để lấy lại tỉnh táo mà rời giường. Trân Ni thở dài, từ từ quay người lại bước ra ngoài. Bên ngoài một người lính đứng nghiêm giơ tay chào rồi báo cáo bằng thứ tiếng Pháp nhanh như gió. Nói xong, thấy người nghe gật đầu ra hiệu với điệu bộ thờ ơ, anh ta liền chào hai mẹ con một lần nữa rồi giậm chân cồm cộp bước ra về.

"Anh ta bảo gì thế con?"

"Anh ta đến báo tin của Jisoo ạ."

"Có chuyện gì?"

"Jisoo cho lính đến báo là Bộ Tư lệnh triệu tập nên tối nay sẽ không về đây được."

"Ơ, lại xảy ra chuyện gì nữa ư?"

"Có thể là họp hành gì đó ạ."

"Ừm, hay là có gì đó bất thường thì Bộ Tư lệnh mới gọi đi gặp mặt đột xuất như vậy."

Bà Thanh nhận xét theo suy luận thông thường nhưng Trân Ni bất chợt thấy lo sợ khi nghĩ đến sự việc hôm kia cậu hai nói đến. Hay là có gì đó bất thường?. Hay mấy người đó đi lục soát đã báo cáo lại chuyện gì đó lên cấp trên?.  Hay có kẻ đã chứng kiến chuyện tối hôm đó?. Cái đêm mà cô đi giao tin ấy. Nếu vậy thì Trân Ni lo lắng nóng bừng cả người, chắc chắn Jisoo sẽ là người duy nhất phải chịu mọi trách nhiệm!

"Kìa, con làm sao mà mặt tái đi thế kia!"

"Không có gì đâu mẹ."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net