Chương XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tiếng bom nổ rền rang, tiếng súng xối xả, Trân Ni thét lên thất thanh trong cơn hãi hùng tột độ. Cô gào to vô vọng như người mất hồn tuy nhiên trong đầu cô lúc này lại nghĩ đến hình ảnh của con người có dáng cao cao kia, sau đó liền lờ mờ cảm thấy bàn tay cùng hơi ấm quen thuộc đang nắm lấy cánh tay cô. Cái dáng người cao lớn mặc quân phục với sự lo lắng đứng yên đấy, cách cô một quãng. Gương mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai, đôi môi mím chặt, cùng vòng tay ấm áp là nơi trú ẩn an toàn cho cô mỗi khi lâm nạn.

"Em đi đâu vậy? Sao lại tự dưng ngồi trơ trọi ở đây? Em làm tôi lo chết mất" Câu hỏi cất lên đầy bực dọc, giận dữ.

"Đồ tồi tệ, xấu xa nhà chị. Tại sao lại lớn tiếng chứ!" đôi mắt ngấn lệ vì sự hãi cùng với lời quát mắng kia làm cho Trân Ni uất ức mà quát lại.

"Xin lỗi em, tôi đã đến muộn. Nhanh, chúng ta nhanh tìm nơi chú ẩn, chỗ này sắp bị đánh bom rồi."

Tiếng bom nổ khiến tất cả mọi thứ xung quanh nơi đây rung chuyển dữ dội. Jisoo nắm chặt lấy cánh tay cô. Cho dù bàn tay Jisoo luôn tập luyện nhưng lại có phần mịn màng như những người con gái khác tuy nhiên Trân Ni lại thấy cảm giác ấm lòng, an tâm lan tỏa khắp cả cơ thể của mình. "Nếu như em có bị làm sao thì tôi..."

Tiếng bom nổ át đi đoạn cuối của câu nói mà Trân Ni nhất thiết cần nghe cho rõ. Những con đường vắng hoe như trong thành phố hoang. Tiếng gầm thét của máy bay lẫn vào tiếng bom nổ và tiếng súng nã đạn ngay trên đầu. Trân Ni bám chặt lấy bàn tay ấm nóng của đối phương. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng thời gian ấy... cô không còn nghĩ đến điều gì khác ngoại trừ bàn tay người trước mắt mình là chỗ dựa cuối cùng của cô, nhất quyết không thể để tuột khỏi tay.

Tiếng bom nổ ngay gần, Jisoo kéo cô nép sát vào bức tường ven đường. Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đều bị hất lên, vụn gỗ, bụi đất bay tung tóe.

"Chỗ này không an toàn đâu. Em còn chạy nổi không?"

Tiếng nói trầm ấm mà nôn nóng cất lên sát bên trán. Trân Ni ngước lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình thương dành cho mình, gật đầu dù cảm thấy mình như đang trong một cơn ác mộng.

"Đừng sợ, không sao đâu." Hơi thở ấm nhẹ phả xuống trán cô trong chốc lát, rồi giọng trầm trầm ra lệnh: "Chạy nào."

Cảm giác trống trải, muốn buông xuôi ào ạt xuất hiện. Trân Ni chạy theo bàn tay đang nắm chặt tay mình. Niềm xúc động tràn ngập cõi lòng cô. Khi bức tường phía sau sụp xuống vì sức ép quả bom, khiến hai người cũng loạng choạng ngã xuống, Trân Ni bèn ôm chặt lấy thân hình cao lớn của Jisoo làm điểm tựa.

"Em có bị thương không?" Người Kia chưa bao giờ ngừng lo lắng cho cô.

"Không có."

"Chắc chắn chỗ này là mục tiêu tấn công rồi. Phải nhanh lên, không chốc nữa sẽ có một đợt oanh tạc mới."

Tiếng máy bay gầm rú không cho ai chần chừ lâu. Bàn tay ấm nóng kéo cô chạy vòng vèo núp theo những đống gạch đá đổ nát cao ngất.

"Bên phải có hầm trú ẩn." Trân Ni hét lên trong hơi thở dồn dập, giờ đến lượt cô kéo tay Jisoo đến chỗ có hầm, nhưng cửa hầm đã đóng chặt. Cô dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa đó: "Mở cửa ra. Ai bên trong làm ơn mở cửa với. Bên ngoài có hai người. Nhanh lên... làm ơn mở cửa ra!" Cô càng nói càng như thổn thức vì tiếng máy bay ầm ầm đang xé không trung lao tới.

Jisoo lao vào giúp đập cửa: "Mở ra... mau lên!"

Tiếng ồm ồm dữ dằn khiến cánh cửa hầm từ từ hé ra, nhưng vừa nhìn rõ là ai, người bên trong đã đóng sầm lại cùng với tiếng quát vọng ra:

"Cuốn xéo đi! ở đây không có chỗ cho bọn thực dân Pháp các người!"

Trân Ni khóc nức nở khi tiếng rít đinh tai đã đến gần, lần này còn có cả lửa bốc lên rừng rực. Jisoo vội nắm lấy tay cô nói : "Bom xăng đấy... Ta đi thôi, ở đây cũng không an toàn đâu."

Nỗi sợ hãi dâng lên nghẹn cả tim khiến cô gái gần như không còn biết mình đang làm gì trừ việc cứ thế chạy theo lực kéo của người bên cạnh. Thỉnh thoảng cô lại thầm gọi tên người kia như không tin chắc rằng người trước mặt mình sẽ luôn ở bên cô. Một lần nữa, hai người lại loạng choạng ngã xuống gần một đống đổ nát, không còn phân biệt được thứ gì với thứ gì bay tung trong không khí.

"Thế là hết..."

Nghe Jisoo nói vậy, Trân Ni quay lại nhìn phía sau, tim cô giật thót khi thấy cái hầm trú ẩn mà cô vừa miễn cưỡng rời khỏi lúc nãy đã trở thành một hố to sâu hoắm, không còn chút gì của hình hài cũ. Một vật gì đó rơi xuống gần cô, Trân Ni cúi nhìn rồi thét lên thất thanh vì hóa ra đó là một cánh tay đang chảy ròng ròng một dòng máu đỏ lòm, đầu ngón tay còn hơi cử động. Jisoo cố nâng cô dậy nhưng Trân Ni cảm thấy người mình tê dại, không còn sức lực mà bước tiếp dù chỉ một bước.

"Đi đi. Mặc tôi ở đây thôi... tôi không đi nổi nữa..."

"Kim Trân Ni... Bình tĩnh nào. Giờ chúng ta đang bị tấn công bằng bom cháy, không thể chậm trễ trễ đâu."

"Cô cứ đi đi... tôi không đi được nữa. Bỏ tôi lại đây... Đi đi... Mau lên... Đi!"

Trân Ni cứ khóc lóc rên rỉ lặp đi lặp lại những lời ấy rồi bỗng thấy mình được sốc lên lưng người kia, cứ thế mà cô cứ dựa vào tấm lưng người đó. Lửa cháy bao bọc thiêu đốt khắp tứ phía. Mùi khói trộn lẫn mùi tanh tưởi của những xác người bị lửa thiêu khiến người ta ngạt thở, lại còn cả tiếng gầm rú ầm ĩ từ trên không trung dội xuống. Vóc người cao lớn chạy luồn lách qua những đống đổ nát, nhiều chỗ vọng ra tiếng rên xiết, ánh lửa la liếm xung quanh khiến da thịt nóng rực lên. Nhiều lúc liêu xiêu vì sức nặng của cô và đường đi khấp khểnh nhưng Jisoo vẫn cố trụ vững vì lo lắng cho người đang úp mặt vào lưng mình mất hết hồn vía. 

Quan sát thấy đường máy bay ném bom trải thảm qua đầu rồi kéo dần lên phía trước, Jisoo bèn chạy vòng ngược lại phía sau theo lý thuyết trận mạc đã được học tập. Trở ngại lớn nhất là những đống lửa bốc cháy cao nghi ngút. Jisoo dù sao cũng không phải là một người đàn ông, nhưng vì sự an toàn của người con gái trên lưng mình, cô nuốt ực một cái làm cổ họng cô run lên xuống .Cố lấy hết sức bình sinh của mình mà chạy xuyên qua vào đám lửa đang bóc cao vời vợi kia để tránh những quả bom từ trên không trung rơi xuống. Mặc cho phía trước khói bụi mịt mù, mặc cho cánh tay bị va quẹt đến chảy cả máu. Jisoo vẫn quyết không buông bỏ người con gái trên lưng mình.

Ngọn lửa ngút trời nhấn chìm hai tòa nhà đối diện nhau khiến Jisoo đứng xoay tròn phân vân không biết nên làm thế nào, quay ngược đường khác cũng không được. Con đường phía trước chỉ toàn gạch đá ngổn ngang, mà lối Jisoo vừa chạy qua cũng không thể quay lại được nữa. Jisoo ngẩng lên nhìn hai tòa nhà chuẩn bị đổ xuống. 

Những tia lửa bắn ra theo những thanh gỗ cháy rơi xuống lả tả. Jisoo quyết định chạy vọt lên trước liền đổi tư thế từ cõng sang bế Trân Ni vào lòng, lao qua đống đổ nát nóng bỏng, giữa những tiếng kêu la, tiếng lửa bốc ngùn ngụt, mắt cay xè gần như không nhìn thấy gì khiến Jisoo vấp ngã nhưng tay vẫn luôn ôm chặt người kia vào lòng, hai cánh tay cô bất đầu đã có cảm giác nóng rát vì những ngọn lửa bóc lên xung quanh mình, cứ nghĩ mình sẽ chôn thây tại đây. 

Vì lúc ngã hai chân cô khụy xuống khiến hai đầu gối gần như muốn nứt bên trong vì sức nặng của bản thân và của người trong lòng mình. Rồi Jisoo thở phào nhẹ nhõm khi thấy những bàn tay cùng kéo mình ra, đập bồm bộp dập tắt đốm lửa bám trên người. Tiếng rầm rầm vang lên đằng sau, cả hai tòa nhà cùng lúc đổ ập xuống lối đi mà mình vừa chạy qua trong tích tắc.

Jisoo rướn người lên, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đống gạch, một cánh tay vẫn ôm choàng quanh Trân Ni. Khuôn mặt người con gái trong lòng cô tái đi xanh xao, mái tóc hất tung rối bời, vương đầy những vụn gỗ, vụn gạch và bùn đất, áo quần bẩn nhem nhuốc. Bản thân cũng ở trong tình trạng không khác là mấy, ống quần rách một đường dài rũ xuống. Thân hình đang nép vào ngực Jisoo hơi cử động, rồi đôi mắt huyền đen láy từ từ hé mở:

"Thế nào rồi ?"

"An toàn rồi..."

Kim Jisoo ngẩng lên nhìn bầu trời vẫn còn vang vọng tiếng gầm rú của những tốp máy bay bám đuôi nhau lần lượt rút đi. Tiếng bom nổ chậm thỉnh thoảng vẫn vang lên làm rung chuyển mặt đất nhưng không còn đáng sợ như trước. Trân Ni xoay người lại nhưng vẫn dựa vào đôi vai kia vì chưa chắc chắn tình trạng của mình.

"Suýt nữa là chết rồi..." Trân Ni thầm thì.

Jisoo cúi xuống nhìn cô, mỉm cười: "Tôi không để cho em chết dễ dàng thế đâu... Hôm nay chúng tấn công khiếp quá, ném bom trải thảm suốt dọc đường, cũng mai tôi đã cho người đưa bà và mẹ của em đi trước."

"Nếu lúc đó cô không cứu tôi..."

"Không có gì... Cho dù là ai, tôi cũng cứu."

Jisoo vội cắt ngang, không muốn Trân Ni nghĩ ngợi nhiều mà không biết là Trân Ni lại còn nghĩ xa hơn thế. Phải rồi, dù là ai, Jisoo cũng sẽ ra tay cứu giúp theo bản năng, đâu phải vì mình là người quan trọng gì với cô ta, nhưng sao trong lòng cô lại có chút không vui khi nghe như thế! Nhưng cô đâu biết cô là người duy nhất khiến Jisoo quên luôn cả tính mạng mình mà sẵn sàng bảo vệ cô.

"Em có đau chỗ nào không, vấp ngã đến mấy lần cơ mà?"

Trân Ni lần sờ dọc theo tay chân mình, thấy đầy những vết thâm tím xây xước: "Cũng không nặng lắm. Còn chị thì sao?" Câu sau cô ấp úng hồi lâu rồi mới dám hỏi.

"Cũng xây xát, sưng tấy chút ít. Đợi có còi báo an toàn, người ta sẽ ùa ra đông lắm. Mình tìm đường đi khỏi đây trước thì hơn."

Jisoo nhanh nhẹn đứng dậy rồi kéo cô gái đứng lên theo. Cảm giác ấm áp khi gần kề bên nhau như thể hòa làm một trong khoảnh khắc ngắn ngủi giờ sắp sửa tan biến. Một chiếc xe đạp vứt quăng quật bên đống gạch, bóng đèn gắn trước xe vỡ tan. Chủ nhân chiếc xe bị khiên đi xếp nằm cạnh những người khác, phủ kín bằng tấm chiếu cũ kỹ có phần rách nát. Jisoo dựng cái xe lên xem, các bộ phận khác vẫn bình thường.

"Có vẻ vẫn dùng được. Em ngồi lên sau xe đi"

"Chị định đạp nó về tới Vĩnh Long với bộ dạng này hả?"

Jisoo mỉm cười trước câu nói của Trân Ni bèn đáp lại: "Không, chúng ta sẽ ra bến thuyền, Tôi đã cho xuồng đợi ở đó, nếu nó không sao thì lát nữa ta sẽ dùng nó về nhà."

Cho dù bản thân đang bị thương không ít, đầu gối đau nhức do cú ngã vừa nảy, đường đi có vất vả khổ sở đến đâu, cho dù phải vượt qua nguy hiểm nhường nào, Jisoo vẫn luôn sẵn lòng làm vì cô... Đường phố vắng ngắt vì tốp máy bay cuối cùng vẫn lượn vè vè phía trên kiểm kê thiệt hại đã gây ra. Trân Ni bám vào người ngồi trước, cảm giác như đã thân thiết từ lâu. Lưng áo quân phục dày cộm của Jisoo bị rách một đường dài, lộ ra chiếc áo bên trong. 

Cánh tay người kia đã đỏ tấy lên vì những ngọn lửa khi nảy còn có vài chỗ bị chày xước trong không nhẹ, cái tay áo bên bả vai rách hở ra làm lộ ra vết thương trước đây tuy đã lành nhưng nay nó lại đỏ ững đỏ lên thấy rõ. Trân Ni rưng rưng cảm động, cảm xúc ấy lan từ trong tim tỏa ra tận đầu ngón tay. Những vết thương ấy không hề nhẹ nhưng Jisoo chưa bao giờ để bụng hay đổ lỗi cho cô, như hôm nay cũng vậy. Nhưng hành động từ trước tới nay của con người ấy cho thấy Jisoo chưa từng đối xử với cô theo bản năng của lính chiến đến xâm chiến nước khác. Thái độ vững bền trước sau như một, sự dịu dàng là bản tính đã khắc sâu trong Jisoo không dễ gì thay đổi...

Cả hải đã tới chiếc xuồng được đậu sẵn bên bến, tuy nhiên cậu lính trẻ đã hi sinh trên ngực cậu được xuyên thẳng bởi một thanh sắt, chắc do sức công phá của bom nên khiến nó văng vào cậu. Dáng vẻ Trân Ni sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay của người cạnh mình, Jisoo bước xuống kéo cái xác ấy đặt lên bờ nằm gọn gàng, đưa tay làm động tác chào như đưa tiễn một người lính đã hoàn thành nhiệm vụ được trao, rồi cô dìu em bước xuống khởi động khiến cái xuồng máy run run lên cùng với những tiếng động cơ rồi Jisoo đạp chân ga khiến nó lau vút đi trên mặt nước. 


Trong bóng tối, một nhóm người tụ hợp, người đàn ông lãnh đạo đập mạnh bàn tay xuống bàn tron tràn đầy tức giận. "Chết tiệt, bọn thực dân Pháp kia chưa đuổi đi, nay lại đến bọn Nhật ấy"

"Tình hình bây giờ có vẻ thay đổi nặng rồi, Phe đồng minh chắc cũng đang cận lực đẹp tan bọn phát xít này"

"Chúng ta nhất định không được manh động, phải nắm bắt thật chật thời cơ vàng sắp đến" Một người đàn ông già cả có khuôn mặt phúc hậu bình tĩnh mà nói với những người có phần trẻ tuổi còn lại.

"Ni, em không sao chứ. Hôm đó hình như em cũng có mật trong trận thả bom kia"

"Em không sao, cảm ơn cậu hai đã lo lắng"

Đôi bàn tay săn chắc nắm lấy tay lo lắng mà xem xét những vết thương, Trân Ni đưa tay rút khỏi cái nắm tay kia, trong lòng lại nhớ đến cái nắm tay ấm áp của người kia dành cho mình trong trận ném bom đó

"Khi đất nước dành được độc lập, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn"

"..." 

Trân Ni không nói, trong lòng liền liên tưởng đến hình ảnh đất nước độc lập, nhưng rồi lại liên tưởng đến hình ảnh của con người cao ráo với nụ cười tươi kia sẽ biến mất làm một cổ cảm xúc trong lòng cô nổi dậy. Nhớ lại những hình ảnh người lính chết cô độc nơi bến thuyền đợt đó cô chợt liên tưởng đến nếu người đó là Jisoo thì sao, sống mũi bất đầu cay cay, nơi khóe mắt cũng động lên những tầng sương.  Cậu hai thấy Trân Ni như thế cứ nghĩ cô khóc do câu nói của mình, đưa tay lên lau đi, liền bị Trân Ni né tránh. Cô quay người rời đi, trở về nhà mình nơi có thân ảnh mà cô vừa nghĩ đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net