Chương XXX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Miệng con bị đau à?" Bà Thanh nhìn thấy cô con gái mình cứ đưa tay sờ qua sờ lại đôi môi mình liền hỏi han, nhưng câu nói làm Trân Ni nẩy mình lên như bị điện giật, cô vội vàng nhắm mắt lại.

"Ờ.... Con ngủ đi, tỉnh dậy sẽ thấy khỏe ghe lại liền."

Tỉnh dậy sẽ thấy khỏe hơn, tỉnh khỏi giấc mơ ấy ư? Giấc mơ êm dịu ấm áp, vòng ôm siết chặt, chỉ cần mở mắt tỉnh dậy đã biến thành đau đớn, thù hận sao?. Giữa hiện thực và giấc mơ khác biệt ở chỗ trong cơn mơ này,  chứa đựng tình cảm ngọt ngào giành quyền bày tỏ rõ ràng vượt qua mọi đắn đo hay e ngại về hoàn cảnh, bỏ mặc cái ly luận trái với luân thường đạo lý, nhưng khi phải đối mặt với thực tế cảm tính lại bị lý trí lấn át và bẻ gẫy bởi muôn vàn lý lẽ...  Lời nói của Jisoo lại một lần nữa lặp lại trong đầu cô "Nếu như từng yêu ai đó, cô sẽ biết được tình yêu dịu ngọt, sâu sắc đến dường nào"... Bỗng cô trợt suy nghĩ đến cậu hai Khải cái tên ấy bỗng vụt xuất hiện trong tâm trí cô, cái tên trước nay từng là mục đích, là niềm hy vọng ấm áp, nhưng vẫn không thể tạo nên cảm giác ngọt ngào, da diết tràn ngập trong tim như thế này.

Trân Ni nằm im, mắt nhắm nghiền nhưng trong lòng không hề yên bình, thanh thản như vẻ bề ngoài. Một cảm giác bức bối trào dâng. Tại sao mình lại mềm lòng, tại sao có thể quên việc cô ta là kẻ thù xâm lấn nước mình. Vì sao... vì sao... vì sao? Trăm ngàn câu hỏi quẩn quanh trong đầu óc cô. Đồng thời, lại có tiếng thì thầm khẽ cất lên bào chữa: "Là do mày nghĩ nhiều thôi, có lẻ là mày cảm thấy biết ơn khi chị ta cứu mày, mày không thể nào làm việc trái với luân thường đạo lý đó được" Trân Ni cắn môi mình đau nhói, nắm chặt hai tay, mồ hôi vã ra đầy trán. "Không! Mình ghét chị ta, căm ghét kẻ xâm lượt đấy nước của mình!" Cô vội vàng ngóc đầu dậy khỏi gối nhưng rồi lại nằm bẹp xuống vì toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng.

"Ngươi căm ghét cô ta thật sao? Vậy tại sao không cầu cho cô ta mau chết dưới tay đám Nhật kia. Hãy rủa cho cô ta chết quách đi, giờ này chắc cô ta đang phải xử lý bom cùng với đám công binh đấy. Chỉ cần người tháo ngòi nổ sơ sẩy chút xíu, lệch một li thôi, là tất cả bọn họ sẽ tan tành thành tro bụi..." lời nói của người vô hình nào đó cứ hiện hữu trong tâm trí của Trân Ni đôi mày của cô nhíu chặt với nhau khi nới trái tim và lí trí đang đấu tranh dữ dội.

Cái dáng cao cao, gương mặt sáng sủa tươi tắn, say mê với công việc trước mắt, nét mặt khi làm việc thường trông nghiêm túc, căng thẳng, đôi mày hơi nhíu, miệng mím gần thành một đường thẳng. Tất cả hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô như thể Jisoo đang ở ngay trước mắt. Vẻ trẻ trung vui tươi chỉ trong chớp nhoáng đã biến thành nghiêm nghị, quyết đoán, vững vàng, tự tin trong vai trò Đại úy đảm trách nhiệm vụ quan trọng. Chỉ khi nào được trở về là chính mình, Jisoo mới lộ rõ nụ cười thân thiện, ánh mát sáng vui tươi, những cử chỉ dịu dàng... Chị ta đến từ phương trời xa xôi ấy, đem theo cả vẻ điềm tĩnh nhẹ nhàng lẫn sự tinh tế, dịu dàng. Chị ta là người con gái có thể mang lại đủ đầy cả sự bao bọc, che chở vững vàng như một nam nhân lẫn tình cảm trìu mến ngọt ngào cho người mình yêu. Dầu vậy: "Chị ta là kẻ thù, là người Pháp. Truyền thống và phép tắc không cho phép chuyện đó xảy ra ! Nhưng vậy là trái với thuần phong mỹ tục, vạn lần chuyện này không được xảy ra."

Trân Ni thở dài, bàn tay đang nắm chặt kiệt sức mở dần ra. Những giá trị nguyên tắc cô hằng tâm niệm vừa bị nới lỏng bởi những cảm xúc trong tim giờ lại vùng dậy mạnh mẽ.  Có tiếng chân nặng trĩu bước vào căn buồng. Trân Ni vẫn nằm nghiêng, gương mặt áp sát chiếc gối không nhúc nhích, như thể không quan tâm đến ai hết, thậm chí không buồn hé mắt ra quan sát những gì đang xảy ra xung quanh. Nhưng rồi cô cũng phải mở mắt bởi linh cảm thấy có ai đang nhìn mình. Jisoo cứ đứng yên lặng như vậy, đôi mắt đen nhìn đăm đăm âu yếm, dịu dàng, lo lắng, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng trên đôi môi vẫn nở nụ cười tươi mừng rỡ:

"Em sao rồi?"

Trân Ni vội nhắm mắt lại, mọi cảm xúc ào ạt dâng lên, vừa căm ghét, thù hận, lại hòa lẫn cả cảm động, vui mừng.

"Em ngất đi lâu lắm làm tôi lo lắng quá. Quả bom ấy rơi xuống giữa vườn phía gần bên bản doanh, bên đó cũng bị thiệt hại, vườn nhà em cây cối đổ rạp khá nhiều. May là một quả bom nữa bị lép nên không phát nổ, vừa mới tháo được kíp nổ ra lúc nãy. Trong lòng tôi chỉ thấy lo cho em."

Câu cuối giọng Jisoo nhẹ hẫng như một tiếng thì thầm với chính mình, vậy mà cũng đủ làm Trân Ni đang nằm im nhắm mắt tỏ vẻ hờ hững ấy bỗng đập mạnh trong tim, nửa muốn bật cười nửa lại muốn òa khóc...

Thật kỳ lạ. Lời tỏ tình của chị ta nghe dịu ngọt, âu yếm bao dung nhưng cũng chứa đầy buồn bã, dường như chị ấy cũng không chờ đợi câu trả lời từ phía cô. Người kia sẵn lòng bày tỏ với cô tình cảm của mình mà không quan tâm cô cảm thấy thế nào về mình, dù cho tình cảm sẽ được đáp trả hay không, cũng có thể vì người ta đã đoán được câu trả lời... Nini, cái tên chị ta gọi cô trong lúc đó nghe sao êm ái, dịu dàng biết bao... Một ngày nào đó khi chị ta  được về nước của mình, có thể mai đây chị ấy sẽ gặp một người con gái hoặc một người con trai nào đó chị ta cũng sẽ gọi bằng cái tên nào đó đầy ngọt ngào như vậy, nhưng người ấy sẽ sẵn sàng dành cho chị ta trái tim yêu ngọt ngào, đáp lại tình cảm của chị ấy, xoa dịu quá khứ và làm cho chị ấy hạnh phúc... Hãy quên đi, hãy quên những gì của ngày hôm nay vì khi ngày mai tới, mọi cảm nhận của hiện tại sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi. Ở cái xã hội này người ta không chấp nhận tình cảm sai trái như vậy, bản thân cô cũng chẳng thể nào chấp nhận được, nhưng cho dù lí trí bảo như vậy nhưng nơi ngực trái lại đau đớn vô cùng.

Trân Ni tỉnh lại lần nữa khi trời đã gần tối bởi có tiếng ai đó nói chuyện vọng tới. Ngay lập tức, cô vội vàng lắng tai nghe, rồi tim cô đập chậm lại khi nhận ra tiếng nói ngoài ấy không phải giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng đã trở nên quen thuộc với mình. Khung cửa sổ mở rộng, ánh đèn hồng sáng mờ dịu dàng bên lớp rèm mỏng soi bóng hình cô gái đang ngồi úp mặt lên cánh tay. Suy nghĩ ngổn ngang về lời tỏ tình kia, bản thân luôn tự nhủ phải buông bỏ, nhưng sao mà.... Lại có cảm giác nếu bỏ lỡ sẽ đầy tiếc nuối như vậy. Cô đã ngồi nguyên bất động như vậy lâu thật lâu rồi. Nhưng tiếng đàn thân quen ấy lại nổi lên tâm cô lại ngày càng dao động mãnh liệt hơn.

Con nước dâng mấp mé bờ sông, lặng lẽ chảy, màu nâu nhạt làm nổi bật chiếc thuyền đang lững lờ trên dòng sông. Người ngồi trên thuyền dõi mắt nhìn lên phía căn nhà ba gian ấy cho tới khi tiếng đàn dương cầm được người chơi thôi không kéo nữa liền tắt lặng đi, Jisoo liền mới duỗi chân tay, ngả đầu tựa vào thành ghế ngước lên trên như muốn nhìn xuyên thấu bầu trời. Nỗi buồn của chủ nhân tiếng đàn có lẽ cũng không khác gì người nghe, chỉ có điều người thì tự tôn và có lý trí cao ngút, người lại tràn đầy kiêu hãnh nên cứ âm thầm chấp nhận đau khổ cho riêng mình. Sao sa óng ánh đầy trời tỏa sáng nhấp nháy, như đôi mắt lấp lánh của ai đó mà Jisoo đã khắc sâu trong lòng. 

Chính đôi mắt ấy đã không phút nào ngưng mê hoặc trái tim Jisoo, cho dù bản thân biết rõ niềm say mê ấy chỉ đem lại nỗi cay đắng chất chồng về sau. Đối với cô... chủ nhân của đôi mắt huyền ảo màu đen đầy sức hút ấy, mình chỉ là kẻ thù không đội trời chung, một người Pháp dã man tàn bạo! Một ngôi sao chầm chậm rơi rồi nhanh chóng vụt tắt bên trời. Người đang ngước mặt ngắm sao thở dài nặng nề... đôi mắt sao sa lấp lánh ấy sẽ chẳng có ngày rời chốn cao vời mà xuống gần bên cô. "Em ấy không yêu... không yêu!"

Câu nói ấy lặp đi lặp lại trong tâm trí của Jisoo, khoét sâu mãi nỗi đau nhức nhối, nhưng vết thương sâu hoắm được giấu đằng sau nét mặt điềm tĩnh và thái độ dịu dàng. Trong nỗ lực vùi lấp nó đi, Jisoo gần như không nhận ra người mình đang nghĩ tới đã dứng khuất trong nhà nhìn minh từ bao giờ. Hai người ở rất gần nhau, nhưng lại cánh xa nhau vô vàng... Như thể họ đang ở hai thế giới khác nhau vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net