Chương XXXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niềm hạnh phúc mới bắt đầu len lỏi trong tim khiến Trân Ni vui vẻ buột miệng nói ra thành tiếng.  Bây giờ cô chỉ muốn tìm kiếm chị, chắc chắn phải tìm Jisoo cho bằng được. Không hiểu sao cô bây giờ chỉ muốn nói với chị một câu, đây cũng có lẽ là câu nói chị mong chờ nhất. Làn gió thổi qua luồn cái lạnh vào sâu tận trong tim. Cành lá xao động xào xạc, nghe như tiếng ai thở dài vì buồn khổ. Mọi thứ tựa như những cái bóng mờ ảo, quạnh hiu. Bầu trời trải rộng bao la một màu tối đen. Cô bước xuống chiếc xuồng đang neo đậu gần đó để đuổi theo chiếc xuồng máy màu trắng kia đi ra bến nước để đón chị, chèo được một đoạn cũng đến nơi nhưng đám đông phía trước làm cô cảm giác lo lắng vô cùng, mấy tên lính đang vây quanh xung quanh chỗ đố, người dân ái nấy cầm đuốc soi sáng cả con đường làng vốn dĩ vắng tanh mỗi tối. 

"Tìm thấy được chưa..." Một tên lính pháp lên tiếng hỏi mấy tên còn lại đang lặn phía dưới nước

"Vẫn chưa ạ..."

"Tiếp tục tìm kiếm.."

Trân Ni cho chiếc xuồng gỗ cập bến buộc dây vào tảng đá gần đó bước đến mọi người dò xét chuyện dì đang xảy ra. "Có chuyện gì vậy bác.."

"Ủa.. Trân Ni, Trời ơi con bé Đại úy gì đó lúc chiều bị ám sát trên xe, nguyên chiếc xe đâm thẳng xuống sông luôn đó đa, quân lính đang lần mò xác nó lên đó mà"

Trân Ni nghe như trời đánh một cái vào tim, sự lo lắng cồn cào hóa thành nỗi đau khó tả nơi ngực trái. Cô cảm giác được trái tim mình như bị ai đó xé toạc ra vậy, đau đớn vô cùng. Cô ngồi sụp xuống giữa nền đất lạnh lẽo nhìn mấy tên lính đang lặn hụp dưới lòng sông kia tìm kiếm xác chị, bây giờ cô hiểu rồi, hiểu cảm giấc mất đi một người mình yêu thương là như thế nào, hiểu được sự ngư ngốc của bản thân mình, cũng đã hối hận về sự ngang bước của bản thân mình. Sự ngang bướng và cứng đầu của cô đã đẩy chị ra xa mình, cái xa này nó không theo nghĩa xa về khoảng cách xa về địa vị, mà là âm dương cách biệt. Bản thân bất giác đứng dậy rồi nhắm thẳng vào con sông lạnh lẽo ấy mà tìm kiếm thân hình cao cao mà bấy lâu nay sống cùng mình. Nhưng rồi đôi tay săn chắc của người đàn ông nào đó níu kéo cô lại

"Trân Ni, Cô định làm gì vậy..."

"Đốc tờ Camille, Jisoo... Jisoo chị ấy " nước bắt đầu tuôn trào sao bây lâu kìm nén cô nói không nên lời

"Đi theo tôi, ..." Nói rồi chàng đốc tờ trẻ lôi kéo Trân Ni đi đến nới khác, cách đó không xa cả hai cũng rẻ vào cái lối nhỏ của con đường lớn. Đi thêm một khoảng liền tới căn nhà gỗ cũ kĩ sập sệ nằm sâu trong mấy cái cây um tùm cao lớn.

Ánh đèn dầu le lối xuyên qua cái vách lá chiếu sáng một góc đường bên ngoài, cánh của mở toang ra Jisoo lại đang ngồi trên giường tự băng lấy cái chân đang bị thương của mình, Trân Ni nhưng không tin vào mắt mình, cô không nói thêm bất cứ câu nào mà nhào tới ôm chầm lấy người kia, Jisoo mình mẩy ướt chèm nhẹp như chuột lột đang ngồi băng bó cái cẳng chân của bản thân cũng bất ngờ không kém cạnh gì cô khi nhìn thấy trân Ni ôm chằm lấy mình.

"Sao em lại ở đây, đã tối rồi em đi một mình sẽ vô cùng nguy hiểm, lỡ té sông thì làm sao?"

Trân Ni nhìn Jisoo với đôi mắt ngấn lệ trên đôi hàng mi, bàn tay nhẹ nhàng tiến đến sờ lấy gương mặt quen thuộc xém chút nữa đã rời xa cô. Vẫn là gương mặt và lời lẽ dịu dàng quan tâm ấy, mặc cho bản thân đang bị thương nhưng Jisoo luôn đặt Kim Trân Ni lên hàng đầu của bản thân mình, có thể nói Kim Trân Ni chính là ngoại lệ hàng đầu của Kim Jisoo.

"Em khóc sao, ai ức hiếp em.."

"Nếu em nói ai làm em khóc chị xử cho em không?"

"Em cứ nói, tôi làm chủ cho em"

"Là chị..."

"Hả, Tôi....???"

"Ừm... Là chị" Trân Ni bật khóc nức nở đưa tay đánh bình bịch vào vai của người kia, Jisoo mặc nhiên cho em đánh mình mà không chút phản kháng, đôi tay vội chụp lấy cổ tay bé nhỏ kia mà rướn người đứng dậy dang tay ôm em vào lòng mình để dỗ dành lấy người kia

"Là tôi sai, em muốn xử tôi nào cũng được, làm ơn đứng khóc nữa, tôi xin em đấy"

"Đồ đáng ghét nhà chị...hức hức"

"Đúng tôi đáng ghét, đáng trách, đáng trách, em xử tôi thế nào cũng được. Nín đi khóc nữa mắt sưng rồi sẽ rất đau đấy"

"Tôi đi xem tình hình thế nào, hai người cứ ở đây đi" nói rồi cậu đốc tờ trẻ vội bước ra ngoài chừa lại không gian cho hai người con gái kia.

Không gian trong căn nhà vô cùng yên tĩnh chỉ chừa lại khoảng lặng trong tim hai người họ đang đập vì nhau, Trân Ni phụ giúp Jisoo băng bố lại vết thương vùng thắt lưng, bắt trợt ánh mắt lại rơi vào cái vết sẹo bị chém lúc trước, bàn tay mịn màng của Trân Ni bắt đầu di chuyển lên vết sẹo kia mà sờ lấy nó, lúc trước chính tay cô phụ giúp người kia may lại nhưng lúc đó chỉ cảm thấy tội lội, nay một lần nữa sờ lấy nó lại là đau lòng, thân thể nữ nhân nhưng lại mang vô số vết thẹo, cô thật không hiểu vì sao chị ta lại chọn làm người nhà lính thay vì là một cô gái bình thường.

"Vì sao chị lại chọn trở thành một người nhà lính"

Jisoo vẫn giữ nguyên tư thế đối lưng với Trân Ni, chầm chậm trả lời cô một cách vô cùng dịu dàng "Từ nhỏ bản thân tôi chỉ thích đánh đấm, ráp súng của ông mình chơi mấy trò giả lính tối ngày, không giống như Lisa từ nhỏ đã muốn trở thành đốc tờ, thật ra là con bé mê Thái Anh nên mới viện cớ đến quân đội tôi thôi chứ nó không muốn làm lính tí nào cả, chứ bên Pháp nó được làm trong bệnh viện rất danh giá. Cũng chả biết vì sao. Có lẻ nó hợp với một câu nói ở Việt Nam của em là 'nghề chọn mình, chứ mình không chọn nghề', có lẻ đó mà tôi trở thành một người lính, và may mắn là khi tôi làm một quân lính và đã gặp được em, nhưng không mai tôi lại kẻ thù của đất nước em"

Cả hai lại một lần nữa rơi vào trầm tư không ai nói ai câu nào, rồi bỗng Jisoo lại tiếp tục lên tiếng: "Là một người lính, đối với họ phục vụ cho đất nước là một niềm tự hào và vinh dự, nhưng mà em ơi, tự hào rồi vinh dự làm chi để rồi vụt mất người mình yêu thương một đời hả em?"

Trân Ni vẫn là im lặng không nói thành lời, nước mắt một lần nữa lại rơi xuống, lòng đau quặn thắt lên khi nghe Jisoo nói câu đó, dốt cuộc là chị yêu thương cô lớn đến chừng nào mà năm lần bảy lượt bị tổn thương vẫn không buôn bỏ, bao lần vì cô mà bảo vệ để quên cả bản thân mình, đến cả niềm kiêu hãnh của một người lính chị ấy cũng buông bỏ thế kia, một Kim Jisoo tốt như thế này đang hiện hữu trước mặt cô, vậy mà cô ngang bướng cứng đầu bao lần đẩy chị ra xa. Nếu lỡ như hôm nay chị ấy gặp chuyện không mai như những gì xảy ra ngoài kia thì cô chắc chắn cả một đời sẽ ân hận. Trân Ni vòng tay từ phía sau mà ôm lấy người gái đang ngồi đưa linh về phía mình, Jisoo im lặng cô hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài một cách đầy não nề. Xoay người trở lại đối mặt với cô, đôi mắt đang tuôn hai hàng lệ kia lại khiến Jisoo lòng thêm não nề. 

"Nín nghen, đừng khóc nữa, mai lại sưng mắt đó đa" Jisoo luôn là ân cần dịu dàng với Trân Ni như vậy. 

"Chị kể em nghe chuyện gì đã xảy ra chiều nay được không?"

Jisoo đưa tay lao đi nước mắt cho cô rồi bắt đầu kể lại mọi việc khi chiều đã xảy ra, Jisoo biết rõ ràng từng chuyện, từ lúc bị ám sát lần trước cô đã cho người điều tra. Chiều nay chính bản thân Jisoo đã mạo hiểm tiến vào hang cọp một phen, lúc tên lính nhắm bắn cô đã có chuẩn bị từ trước thật ra là bản thân đáng đánh cược một phen, lúc viên hắn ta nổ cò thì cũng may hắn ta đã bắn trượt rồi cô thuận thế mà diễn như mình đã trúng đạn nằm gục trên tay lái rồi lao xe xuống sông tìm cách thoát khỏi hắn ta, nhưng không may lúc bơi ra khỏi xe lại bị vành xe quẹt một đường ở chân khá xâu, lưng lại bị cánh cửa xe làm cho xước một đường, cũng mai cô đã cố gắng lội đến nơi an toàn rồi bò lên bờ. Chiếc xe đã được kéo lên từ chiều nhưng xác lại không có trong xe nên mọi người đang cận lực tìm kiếm, ổng của Jisoo lại đang lợi dụng điểm này đổ ngược tôi cho quân Nhật Hoàng để có cớ đánh trả hợp lí. Đốc tờ Camille đã ứng phó kịp thời giúp Jisoo đến căn nhà này trong thầm lặng.

Miền Tây cảnh sắc thiên nhiên sẽ thay đổi qua từng thời điểm trong năm, tháng ba nắng nóng ôi bức bắt đầu xâm chiếm khi những ngày tháng của mùa xuân kết thúc. Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, Đây là đêm trăng tròn đầu tiên từ khi thời tiếc có chút nóng nực khi sang tháng ba. Bầu không khí có lẽ cũng vì thế mà có chút khác lạ hơn. Dưới mặt đất, theo sự lên cao của trăng, cũng theo nó mà ngấm dần trong dòng sông ánh bạc. Những cơn gió đầu mùa hạ mát rười rượi luồn qua vòm lá, khiến chúng va vào nhau mà tạo lên thứ âm thanh xào. Mấy con dế thì nhảy lên lá kêu rả rích, làm ánh trăng thêm phần lung linh huyền ảo gấp bội.

Kim Trân Ni tay cầm giỏ đầy ấp thức ăn mang đến căn chòi sập xệ nằm sâu trong vườn nhà Trân Ni là nơi Jisoo đang ẩn nấp, Bước vào phía trong tìm kiếm dáng người cao cao nhưng người đó hiện không có trong này, Nhìn phía sau nơi con kênh cuối nhà lại thấy ánh đèn đàu lấp loáng len lỏi trong màn đêm. Bước chân của Trân Ni bắt đầu hướng về phía đó, hình dáng cao cao kia cuối cùng cũng xuất hiện. Jisoo với gương mặt nghiêm túc đang suy nghĩ điều gì đó khiến Jisoo mắt nhìn chăm trú về phía khoảng không trước mặt mặt.

"Sao chị lại ra đây?"

"Là em sao? Tối rồi em còn đến đây làm cái chi, đi đêm một mình nguy hiểm lắm"

"Không sao, con đường này em riết cũng đã thành quen. Em có đem mới mứt chuối khô cho chị này, em mới làm khi chiều"

Nhìn lấy dĩa chuối khô ấy làm Jisoo lại nhớ khoản thời gian trước đây cô cũng từng muốn thử chúng, nhưng rồi lúc chiều gặp mặt em không bao lậu lại khiến em khó chịu vì vài với không hay.

"Em còn nhớ lúc trước tôi cũng muốn ăn nó không"

"Nhớ,..... Xin lỗi lúc đó hơi lớn tiếng với chị"

Jisoo lắc đầu mỉm cười với em rồi nói tiếp: "Không sao, chị chưa bào giờ giận em"

"Vì sao chị yêu em?"

Jisoo đưa tay lấy một miếng cho vào miệng mình nhai lấy, cái độ giòn của nó phát ra thứ âm thanh khá vui tay. Jisoo nhìn cô mỉm cười rồi nói: "Chả biết, chỉ biết lần đầu gặp em lặn hụp lấp ló nơi bến sông tôi đã để ý đến em, ban đầu là muốn kết thân nhưng rồi chuyển sang yêu lúc nào không hay. Thế còn em?"

"Em yêu chị khi nào?"

"Này, nụ hôn đầu của tôi em cũng lấy rồi bảo không yêu là sao. Cái này người Việt gọi là gì nhỉ... Lưu manh à, đúng không?"

"Nè chị bảo ai lưu manh, rõ ràng chị là người cưỡng hôn em trước,.... Hơn nữa... Nó .... Nó cũng là lần đầu em tiên em hôn người khác chứ bộ?" Trân Ni tay cứ liên tiếp đánh bùm bụp vào vai người kia khiến Jisoo vừa cười vừa nghiêng người né tránh.

Đôi tay liền nhanh chóng nắm lấy đôi tay bé nhỏ của đối phương Jisoo nhìn em bằng ánh mắt đầy sự dịu dàng và yêu thương, mỉm cười nhìn Trân Ni mà nói.

"Tôi ước gì thời gian lúc này thật sự ngừng lại"

"Vì sao?"

"Vì lúc này tôi và em đang ở cạnh nhau, vui vẻ cùng nhau. Tôi thật sự cảm thấy khoảng thời gian này mình cực kỳ hạnh phúc"

Bàn tay Trân Ni được Jisoo nâng niu rồi không biết chị lấy đâu ra chiếc nhẫn cỏ từ từ đeo nó vào tay em mà nói tiếp; "Khi chiến tranh kết thúc, tôi một lần nữa sẽ quay lại tìm em. Lúc đó tôi sẽ trao cho em chiếc nhẫn thật được không"

"Chị có biết đeo nhẫn cho người khác là hành động gì không đa"

"Ở Pháp thì đây là một hành động từ tận nơi tấm lòng chính là đang muốn hỏi cưới em đó"

"Gì chứ, sính lễ gì có mỗi nhẫn cỏ thế này?" Miệng thì nói vậy ,nhưng ngón tay cô đang miết lấy chiếc nhẫn cỏ kia cùng với gương mặt mặt đỏ ứng tràn ngập đầy sự vui vẻ không thôi.

Jisoo không nói gì chỉ nhìn lấy em đang cuối mặt ngắm nhìn chiếc nhẫn kia mà mỉm cười thật tươi, bàn tay đưa đến nâng nhẹ chiếc cằm ấy, đôi môi chạm lên trán em một nụ hôn đầy dịu dàng mà cả trái tim Jisoo muốn dành tận cho em. Jisoo vô cùng yêu thích khung cảnh này, khoảng khắc này, cũng chính khoảng khắc khiến Trân Ni cả đời không thể nào quên được.

.

.

.

Chương sau là cuối rồi nha cả nhà iu của tuiiiii....=)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net