Chương 13 Cảm ơn chị vì đã yêu em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Jennie ở nhà cùng Jisoo, cô nhân lúc chị bận làm bài liền lén lút mở điện thoại cũ của chị lại phát hiện bị khoá. Jennie bối rối chẳng biết làm sao, suy ngẫm một hồi liền đánh liều hỏi Jisoo.

“Soo! Mật khẩu điện thoại chị là gì?”

“160196”

Jisoo đang chăm chú làm bài cũng nhanh miệng trả lời, chị không hề biết Jennie là đang muốn mở điện thoại cũ, bởi cả điện thoại cũ và mới chị đều cài như vậy, Jisoo cũng quên mất rằng điện thoại mới Jennie có thể tự vào bằng vân tay của chính cô.

Jennie lẩm nhẩm dãi số Jisoo vừa đọc, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng có thể biết được đó là sinh nhật cô. Jennie đưa mắt nhìn Jisoo đang cặm cụi làm bài ở bàn, cô chợt nhận ra bản thân mình lại chẳng biết ngày sinh của chị. Trước đây là do cô không để tâm tới chị nên chẳng biết, bây giờ cô cố gắng tìm hiểu chị lại sơ suất quên mất điều quan trọng như thế này. Jennie thở dài một hơi, cô cảm thấy bản thân mình thật tệ.

“Soo! Có thể cho em mượn ví của chị không?”

“Nó ở trong ba lô của chị.”

Jennie mỉm cười nhìn Jisoo vẫn đang chăm chú làm bài, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Mấy thứ như ví tiền hay điện thoại đều là vật dụng cá nhân, chí ít chị cũng nên hỏi cô cần nó để làm gì, vậy mà một câu chị cũng không hỏi. Jennie biết Jisoo chỉ mới thử tiếp nhận cô, trong lòng chị chắc hẳn vẫn chưa thật sự cảm thấy an toàn, thế nhưng những thứ cô muốn chị đều cho, dù là gì đi nữa chị tuyệt nhiên sẽ không hỏi lý do cô muốn nó, chị chỉ biết bằng mọi giá phải lấy nó về cho cô.

Jennie cầm chiếc ví cũ của chị trên tay, cô nghĩ trong này hẳn nên có giấy tờ tùy thân của chị đi, như vậy chỉ cần xem trong đó mà không cần hỏi chị. Jennie chỉ sợ mở miệng hỏi Jisoo lại khiến sự tin tưởng của chị dành cho cô bị sụt giảm. Ai đời nói yêu người ta mà không biết ngày sinh của người mình yêu, như vậy không bị cho là giả dối cũng lạ.

Đúng như những gì Jennie nghĩ, ở bên trong ví của Jisoo có giấy tờ tùy thân của chị, chẳng những vậy còn có cả hai tấm ảnh nhỏ là của gia đình chị và ảnh của cô. Jennie cầm tấm ảnh của mình trên tay, bức ảnh này hẳn là được chụp lúc cô và chị lần đầu gặp nhau tại bữa tiệc của Kim thị. Nếu cô nhớ không lầm thì với góc chụp từ trái sang này chính xác là vị trí đứng của Jisoo khi đó, chắc chắn bức ảnh này do chính tay chị chụp. Khung cảnh hoa lệ xung quanh Jennie đều bị nhoè đi, chỉ riêng một mình cô xuất hiện rất rõ nét trong ảnh, tựa như trong mắt chị chỉ có cô, mà đặc biệt hơn Jisoo còn chụp được nụ cười hồn nhiên của cô khi đó.

Jennie lấy mọi thứ từ trong ví Jisoo ra, cô chuyển hết sang ví mới mà cô đã chuẩn bị sẵn cho chị, đặc biệt để hai tấm ảnh nhỏ ở nơi dễ thấy nhất rồi mới hài lòng đem trả vào ba lô cho chị.

Jennie lại lên giường nằm nghịch điện thoại của Jisoo, cô tò mò vào mục ảnh mà chị đã chụp, cô thật muốn biết trước đây chị thường chụp những gì, chỉ là điều cô không ngờ đến lại chính là rất nhiều ảnh của cô trong này.

Jennie tìm đến mấy tấm ảnh cũ nhất, bức đầu tiên chính là bức chị để trong ví, dần dần những bức sau cũng đều là ảnh của cô. Từng khoảng thời gian mà cô trải qua đều được chị chụp lại rất rõ ràng, kể cả cái ngày cô tốt nghiệp trung học hay ngày đầu cô bước vào đại học cũng đều được chị chụp lại. Jennie đưa tay vuốt từng tấm ảnh trong điện thoại chị, càng vuốt cô lại càng thấy đau lòng cùng tự trách. Kể từ cái ngày chị và cô gặp nhau tới bây giờ cũng đã hơn bốn năm, ngần ấy thời gian chị âm thầm lặng lẽ dõi theo cô, từng sự kiện lớn nhỏ trong cuộc đời cô chị đều có mặt, chỉ mỗi cô là ngu ngốc không hề nhận ra, chị yêu cô lâu như vậy mà trước đây cô luôn đối xử tệ bạc với chị. Jennie lại nhìn sang bóng lưng có chút gầy yếu của Jisoo, nổi đau xót trong lòng lại dâng lên nhiều hơn.

Viền mắt Jennie đã bắt đầu đỏ, cô chầm chậm tiến tới sau lưng Jisoo rồi thật nhẹ nhàng ôm lấy chị, tựa đầu vào bờ vai không quá rộng của chị, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ người chị. Chỉ như thế này mới có thể xoa dịu được cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Jisoo đang cặm cụi viết bài đột nhiên bị ôm liền có chút giật mình. Chị nhìn xuống vòng tay đang ôm chặt lấy eo mình, lại cảm nhận được hơi ấm sau lưng, chị chẳng biết vì sao Jennie lại đột ngột ôm chị như vậy, nhịn không được lại lên tiếng hỏi cô.

“Em làm sao vậy?”

“Em buồn ngủ!”

“Vậy em mau lên giường ngủ trước đi.”

“Em muốn chị ôm em ngủ!”

“ Được!”

Jisoo bỏ lại bài luận còn đang làm dở dang trên bàn để cùng Jennie đi ngủ.  Chỉ cần là cô muốn chị sẽ mặc kệ mọi thứ mà làm cho cô.

Jennie nghe thấy Jisoo đồng ý liền chạy thật nhanh lên giường, đợi chị vừa nằm xuống cô liền nhào vào ôm chặt lấy chị. Mãi một lúc sau cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Jisoo.

“Ngủ ngon!”

Jennie ngẩn đầu nhìn Jisoo, chị cũng đang nhìn cô, lần này là nhìn thẳng vào mắt cô mà không hề né tránh. Jennie nói Jisoo là mặt trời của cô thật không sai. Chị rất ấm áp, thân thể ấm, trái tim ấm, giọng nói và cả ánh mắt giành cho cô cũng ấm áp. Tuy nổi buồn man mác trong ánh mắt của Jisoo vẫn còn đó, nhưng ngay giây phút này đây ánh mắt chị đã bắt đầu bọc lộ sự yêu thương cùng cưng chiều của chị dành cho cô.

“Cảm ơn chị vì đã yêu em!"

Jennie nhỏ giọng nói với Jisoo, cô nhẹ hôn lên môi chị rồi thoả mãn vùi vào lòng chị. Jennie hít lấy hương thơm nhè nhẹ phát ra từ người Jisoo, chị tựa như một thứ thuốc an thần làm cho cô có cảm giác vô cùng an tâm và thoải mái. Chẳng những Jisoo có thể xoa dịu trái tim đầy tội lỗi của cô mà còn giúp cô biết được thế nào là một tình yêu thật sự. Nếu như không có chị có lẽ mấy ngày nay cô sẽ không có được giấc ngủ ngon, chắc chắn mỗi đêm cô đều phải đối mặt với ác mộng, còn phải đối mặt với một cuộc sống vô vị cùng một trái tim trống rỗng.

Jisoo siết nhẹ người trong lòng, đến bây giờ chị vẫn sợ những thứ này chỉ là mơ, chị rất sợ sẽ mất đi một Jennie luôn đối tốt với chị như mấy hôm nay, nếu thật sự là mơ, chị nguyện sẽ không  tỉnh lại nữa.

"Cảm ơn em đã đến sưởi ấm cho trái tim cô đơn lạnh lẽo của chị!"

Jisoo khẽ thì thầm vào tai Jennie rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô. Chỉ tiếc Jennie đã ngủ rồi, cô hoàn toàn không hề nghe được lời cảm ơn này từ chị.

Buổi sáng hôm sau Jennie cùng Jisoo thức dậy, rút kinh nghiệm về việc nấu ăn hôm qua nên cô quyết định sẽ cùng chị vào trường ăn sáng. Nếu như để cô lại vào bếp một lần nữa chắc có lẽ Jisoo sẽ phải mất cả một buổi sáng để thu dọn chiến trường do cô bày ra.

“Soo! Hôm nay chúng ta vào trường ăn sáng với chị Lisa và Chaeyoung được không?”

“Được!”

Jisoo nhanh chóng đồng ý, chị với tay lấy cây dù đen cạnh cửa, giúp cô cầm ba lô, hai người nhanh chóng lên xe tới trường.

Jennie lái xe vào nhà xe trong trường, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn theo, họ không lạ gì chiếc xe này nữa, chỉ là siêu xe đắt đỏ của Jennie có nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Ở trong ngôi trường này con cháu nhà giàu không thiếu, thế nhưng giàu tới mức chạy siêu xe bằng cả một gia tài của người khác thì chỉ có vài người.
Jennie bước xuống xe cùng Jisoo đi đến toà nhà hai người đang học, hôm nay cô muốn đi cùng chị chứ chẳng muốn để chị đi một mình như hôm trước nữa.

Từ chỗ đậu xe đến toà nhà Jennie và Jisoo đang học phải băng qua một cái sân lớn. Tuyết hôm nay cũng bắt đầu rơi nhiều hơn, Jisoo bung dù che cho cả hai, chị chỉ sợ tuyết rơi lên quần áo Jennie sẽ khiến cô bị lạnh.

Đoạn đường hai người đi qua có rất nhiều sinh viên, tất cả đều nhìn hai người mà xì xầm, chủ yếu toàn là những lời khó nghe về Jisoo. Sự xuất hiện của Jennie bên cạnh chị lại khiến người khác bàn tán nhiều hơn.

“Xem kìa! Nghe nói hôm trước Kim tiểu thư vì bênh vực Kim Jisoo mà đánh Kim Jongin đó, lại còn hùng hồn nói chia tay. Hôm nay còn đi chung với con nhỏ Kim Jisoo đó nữa chứ.”

“Nói không chừng Kim Jisoo lại dùng cái trò dơ bẩn gì đó để đeo bám người ta. Trước giờ Kim tiểu thư rất ghét cô ta sao tự nhiên có thể đột ngột thay đổi, lại còn vì cô ta mà đánh Kim Jongin nữa.”

“Cũng đúng ha, xem ra cô ta không chỉ nghèo mà còn bẩn tính nữa.”

Jennie đang vui vẻ đưa tay hứng mấy hoa tuyết ngoài dù lại nghe được những lời khó nghe kia. Tuy họ nói không quá lớn nhưng Jennie vẫn có thể nghe thấy, hiển nhiên Jisoo ở bên cạnh cũng nghe được. Tay cầm dù của Jisoo bỗng nhiên siết lại, môi chị mím chặt, đầu lại cúi xuống, ngay cả Jennie đi ở bên cạnh cũng không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt chị lúc này. Trong lòng Jennie vô cùng tức giận, cô muốn xông lên nói lý với họ một trận lại bị Jisoo nắm tay kéo lại. Chị nhìn cô khẽ lắc đầu, chị không muốn cô cũng trở thành tâm điểm nói xấu của bọn họ, chị không muốn cô vì chị mà bị liên lụy, chí ít trong mắt họ bây giờ Jennie vẫn là một tiểu thư cao quý mà bao người mơ ước có được.

Jennie cố dằn xuống cơn nóng giận trong lòng, cô nắm chặt tay chị, nhân lúc chị không để ý lại trừng mắt cảnh cáo đám người nhiều chuyện kia.

Đi được một lúc Jennie lại gặp đám người Kim Jongin ở trước mặt. Hắn ta cầm theo một bó hoa thật to, đứng ở giữa sân như chờ đợi ai đó, xung quanh còn có rất nhiều người vây xem. Jennie gặp đám động ở phía trước liền trực tiếp nắm tay Jisoo kéo vòng sang đường khác, lại không ngờ rằng Kim Jongin đã chạy tới chắn ở trước mặt hai người.

“Jennie, tha lỗi cho anh nha, sau này anh không đánh cô ta nữa, em quay lại với anh được không?”

Kim Jongin chìa bó hoa tới trước mặt Jennie, vẻ mặt trông đáng thương và thành khẩn vô cùng, bao nhiêu người ở đây thấy vậy cũng đều hét ầm lên cổ vũ Jennie nhận lấy.

Jennie nhíu mày khó chịu hất văng bó hoa của hắn ta xuống đất, cô còn muốn tát cho hắn vài cái để hắn tỉnh ngộ ra, nhưng mà ở đây là trường học, cô cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay như vậy được.

“Kim Jongin, tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến làm phiền tôi với Jisoo. Cậu là không hiểu tiếng người hay là không có lỗ tai đây?”

“Jennie, anh không biết mình đã sai ở đâu nhưng anh xin em tha thứ cho anh được không? Chẳng lẽ tình cảm mấy năm nay lại không bằng con nhỏ dơ bẩn này.”

Kim Jongin vẫn vờ mang bộ mặt của kẻ bị ruồng bỏ, cố gắng giả đáng thương để người khác nhìn vào mà càng nghĩ xấu về Jisoo hơn.

Đến nước này Jennie cũng không thể chịu được nữa, cô giáng một cái tát thật mạnh xuống gương mặt Kim Jongin, mọi tức giận dồn nén trong lòng từ nảy giờ đều đưa vào cái tát này.

“Mở miệng ra là bảo dơ bẩn, sao cậu không nhìn lại cậu xem bản thân mình cặn bã đến độ nào. Tôi nói cho cậu biết Kim Jongin, nếu không có tôi chống lưng cậu có thể tự tung tự tác ở ngôi trường này sao? Nếu không có tôi cậu có thể có được nhiều tiền để ăn chơi sao? Giữa tôi và cậu không hề có tình cảm, cậu chỉ là đang đào mỏ nhà tôi, đừng tỏ ra bản thân mình là kẻ bị hại có được không? Trông nó kinh tởm lắm! Còn nữa, đừng tự cho bản thân mình cao quý hơn người, cũng đừng nghĩ cậu xứng đáng với tôi. Cậu đó, có cho tôi cũng không thèm.”

“Vậy con nhỏ Jisoo này xứng đáng sao?”

“Đương nhiên! Bởi vì tôi yêu chị ấy và chị ấy xứng đáng hơn cậu nhiều!"

Jennie mắng một tràng xong liền nắm tay Jisoo kéo đi, chị ở phía sau cũng chỉ biết ngơ ngác đi theo. Mọi người ở xung quanh thấy cô tức giận cũng không dám bàn luận nhiều, chỉ là một màn vừa rồi đã bắt đầu lan truyền khắp trường.

Jennie cùng Jisoo đến căng tin của trường để ăn sáng, cả đoạn đường đi đều có người xì xầm bên tai, trong lòng cô bực tức vô cùng. Nếu không phải vì Jisoo ghì cô lại chắc chắn cô sẽ không kiềm được mà mắng họ một trận.

Jennie cùng Jisoo đi đến bàn đã có Lisa và Chaeyoung đang đợi sẵn, thức ăn cũng đã được mang ra sẵn, chỉ là hai người họ vẫn còn đang chăm chú xem thứ gì đó trong điện thoại mà không thèm nhìn cô với chị một lần.

“Jennie à, một màn này cực kỳ đã mắt đó nha!”

Chaeyoung vừa nói vừa giơ lên điện thoại của mình cho cô xem, một chiếc clip đang lan truyền mạnh mẽ trong page của trường, mà toàn cảnh vụ việc chính là chuyện giữa cô và Kim Jongin ở giữa sân khi nảy.

“Đừng nhắc tới hắn ta nữa, nhắc tới lại thấy bực mình.”

Jennie vừa bực tức nói vừa gắp một miếng cơm cuộn đưa tới bên miệng Jisoo. Chị định đưa tay cầm lấy lại bị Jennie rút trở ra, cô nhíu mày không hài lòng nhìn chị. Jisoo nhìn một vòng thấy ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung vào chỗ này, lại nhìn sang ánh mắt không hài lòng của Jennie đành ngại ngùng há miệng cho Jennie đút.

“Lili ah, xem ra sáng nay chúng ta không cần ăn sáng cũng no rồi.”

Chaeyoung cùng Lisa ở phía đối diện đều nhìn thấy mấy hành động kia, hiếm khi có cơ hội trêu chọc Jennie, Chaeyoung cũng không thể bỏ lỡ.

“Đừng có lo nói mình, nhìn lại cậu xem!”

Chaeyoung theo lời Jennie nói nhìn sang Lisa, lại phát hiện ra miếng cơm cuộn đã được Lisa gắp đưa tới bên miệng mình, cô chẳng thể nói gì chỉ có thể trừng mắt nhìn Lisa. Thật là không biết phối hợp tí nào.

Tiếng xì xầm xung quanh lại lần nữa vang lên. Ai ai cũng bắt đầu bàn tán về Jisoo và Jennie.

“Xem ra Kim Jisoo đó lần này lên đời rồi. Bám được vào Kim tiểu thư mà sống.”

“Thảo nào mấy hôm nay toàn đi siêu xe, mặc đồ hiệu, xem chừng muốn quay về với cuộc sống giàu sang như trước đây mà.”

“Bảo sao cứ thấy bị Kim tiểu thư đánh mãi mà vẫn không than vãn hay phản kháng gì, vả lại còn hay tỏ ra bản thân bị tổn thương nữa chứ. Thì ra là muốn được Kim tiểu thư thương hại.”

“Trước còn tưởng chỉ có nghèo nàn với xui xẻo ai ngờ bây giờ lại có thêm cả việc này.”

Mấy lời lẽ khó nghe này đều bị bốn người nghe thấy hết, Jisoo chỉ biết siết chặt tay chịu đựng. Kể từ lúc chị mất mọi thứ chị đã trở thành tâm điểm cho những cuộc bàn luận khó nghe thế này. Lúc ban đầu thật sự nó khiến chị rất tức giận, nhưng hình như chị càng phản kháng họ lại càng nói nhiều hơn. Jisoo dần cảm thấy việc phản kháng của bản thân cực kỳ vô nghĩa, dù chị có làm đúng đi chăng nữa thì họ cũng tìm đủ mọi cách để soi mói bắt bẻ chị, dùng những lời lẽ khó nghe để cười cợt chị. Suy cho cùng cũng chỉ để thoả mãn cái tính đố kỵ của họ, vì trước đây chị có được thứ họ không có, bây giờ chị thất thế chính là lúc họ có thể không cần kiên dè mà đạp chị xuống. Jisoo bây giờ dường như đã không còn phản kháng với những lời nói kia nữa. Có thể nói là chị học được cách chịu đựng cùng nhẫn nhịn, cũng có thể nói là chị đã quá tổn thương đến mức không còn đủ sức để phản kháng.

Jennie ở bên này lại khác, cô không phải chị, không phải người từng chịu đựng mọi thứ, cô cũng không thể nhẫn nhịn nhìn người khác sỉ nhục ức hiếp chị. Jennie đập vào bàn thật mạnh rồi đứng lên khiến ai cũng giật mình.

“Là mấy người rảnh rỗi quá hay là bản thân không quản được cái miệng của mình vậy? Nếu như cảm thấy không quản được thì để tôi giúp mấy người mai nó lại.”

Mấy người xung quanh đều im lặng, vài người lại cúi đầu vờ như đang ăn. Jennie đánh mắt nhìn một vòng lại nói tiếp.

“Nếu còn để tôi nghe được mấy lời như thế này về Jisoo một lần nữa tôi không chắc sẽ kiềm chế được bản thân đâu. Tôi có thể vì chị ấy mà giết các người đó.”

Jisoo nắm lấy tay cô lắc nhẹ, Jennie dằn lại cơn nóng giận rồi ngồi xuống cạnh chị, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay chị. Cô biết chị ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương, chỉ là chị không nói, cố ôm hết mọi thứ giấu vào lòng.

Chaeyoung cùng Lisa ở đối diện đều nhìn thấy hết mọi chuyện. Chaeyoung chỉ khẽ mỉm cười trước thái độ của Jennie. Bạn thân của cô chính là người rất dễ nổi nóng, mỗi khi Jennie tức giận ngay cả Chaeyoung và ông bà Kim cũng không thể biết được cô có thể làm ra loại chuyện gì. Nhưng hình như khi có Jisoo ở bên cạnh Jennie đã bắt đầu biết kiềm chế hơn, tựa như Jisoo chính là thứ tốt nhất có thể khiến Jennie dằn xuống cơn nóng giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net