Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, dưới đại sảnh công ty JSK có một phen náo nhiệt, một tên đàn ông quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ mà cứ xông vào, hết cách, hắn ta liền gào lên.

"KIM JISOO!! MÀY MAU RA ĐÂY!!"

"Lee tổng, phiền anh về cho, ở đây là JSK chứ không phải Lee thị, nếu anh còn làm loạn chúng tôi sẽ không khách sáo."

"Tao không có nói chuyện với tụi mày, mau kêu Kim Jisoo ra đây!!! Kim Jisoo!!!"

Lee Seung Gi dùng sức định đấm vào mặt người bảo vệ nhưng chưa kịp chạm vào đã bị hất ngược ra phía sau, hắn ta mất mặt loạng choạng đứng lên. Nghe tiếng giày cao gót lộc cộc phát ra từ trong thang máy, hắn liền nhào đến đó, không ai khác là Kim Jisoo đang đi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

"Kim tổng, tên này từ sáng đến giờ cứ lỗ mãng đòi lên gặp cô, chúng tôi thấy hắn như nổi điên nên mới cố đuổi hắn đi nhưng hắn một mực không đi, còn cố tình gây thương tích cho chúng tôi nữa. Chuyện ở đây để chúng tôi giải quyết, hắn ta đang mất bình tĩnh, cô nên lên văn phòng đi ạ."

"Không sao, thả hắn ra."

"Nhưng mà..."

"Cứ thả đi."

"Kim Jisoo mày gan lắm, tao không ngờ mày lại là con người bẩn thỉu như vậy, hôm nay dù có bị chê cười là đánh phụ nữ tao cũng mặc kệ!!!"

Vừa được thả hai tay ra, Lee Seung Gi xông tới giơ tay định tát vào mặt Jisoo nhưng chưa kịp hạ tay xuống đã phải khụy cả người ôm chỗ giữa hai chân, mặt tái xanh vì đau đớn, chỗ đó tối qua chưa hết đau nay đã lãnh trọn cú đá của Jisoo khiến hắn như bị phế.

"AAAAA!!! CON KHỐN!!!"

Jisoo khinh thường nhìn hắn nằm lăn lóc trên sàn, cũng may hôm nay cô mặc quần tây chứ không mặc chân váy, cú đá lúc nãy chưa dùng hết sức mà hắn đã như thế rồi, như vậy là còn nhẹ đấy, dám làm Jennie bị đau hả.

"Quậy đủ chưa? Nếu anh cảm thấy chán với danh tiếng hiện tại của Lee thị thì tôi có thể đưa camera ở khu vực này cho báo chí, đến JSK của tôi mà muốn đánh tôi hả? Cũng phải xem anh có tư cách không?"

Jisoo cười trào phúng nhìn hắn, nụ cười khiến những nhân viên có mặt ở đây hơi e dè, chủ tịch rất ít khi cười với người khác, mỗi lần cười là khi thật sự hài lòng, nếu không thích hay có thành kiến với ai đó cũng sẽ không thể hiện ra mặt như lúc này, còn nụ cười này...có chút đáng sợ rồi.

"Mày...đừng giả vờ thanh cao, chính mày thuê bọn nó làm vậy với tao đúng không?! Tao không ngờ đằng sau bộ mặt đẹp đẽ đó là một con người thủ đoạn đê tiện, tao khinh!!!"

"Tôi có nói với anh là tôi thanh cao sao? Đê tiện? Về khoản này trên thương trường tôi sẽ xem như một lời khen, hình như anh bị lầm tưởng về tôi thì phải, nếu tôi hiền thì đâu có làm chủ tịch của JSK."

"Mày...!!"

"Mày cái gì mà mày, tôi cảnh cáo anh, từ nay tránh ra tôi và Jennie ra, nếu tôi còn thấy anh làm phiền Jennie hoặc tôi thì tôi sẽ không chỉ làm như vậy đâu, một mình anh ô uế thì không ảnh hưởng gì đến ai nhưng Lee thị chắc vô tội nhỉ?"

"Ý mày là gì? Mày đi đâu đó, tao chưa nói xong mà, KIM JISOO!!!"

"Phiền phức."

Jisoo phất tay một cái, hắn lập tức bị bảo vệ kéo lê ra ngoài, tên ngu ngốc đó hắn không muốn giữ hình tượng cho mình thì cô cũng không rảnh quan tâm, chiệu khó xuống đây tiếp hắn đã là may lắm rồi.

.

Buổi chiều, Jennie nhận được cuộc gọi từ bà Kim kêu về nhà sớm ăn cơm, nhắc cả Jisoo cùng đi. Nàng định nói rõ với ông bà Kim về chuyện của mình với Lee Seung Gi, cũng dự định công khai mối quan hệ với Jisoo, nàng cũng đã dự đoán được ông bà Kim đã biết chuyện này từ lâu thông qua thái độ của Jisoo, nhưng nàng vẫn là muốn chính mình nói ra, Jisoo đã dọn đường cho nàng nhiều lần lắm rồi.

"Alo Jisoo."

"Jennie, có chuyện gì thế?"

"Một lát nữa tan làm sớm rồi cùng em về nhà, mẹ mới gọi điện cho em nói ba có chuyện muốn nói."

"Được rồi, đợi chị duyệt hồ sơ một lát liền tới đón em."

"Ừm."

Chiều hôm đó, Jisoo và Jennie xuất hiện ở Kim gia sớm hơn mọi ngày, ngồi vào bàn ăn cũng cùng lúc với ông bà Kim, không khí vẫn bình thường như mọi ngày nhưng hôm nay ông Kim ngồi cả buổi trời vẫn không động đũa, ba người còn lại thấy vậy cũng không dám dùng bữa.

"Con không có chuyện gì muốn nói với ba sao Jennie?"

"Dạ có."

Jennie bình tĩnh đối diện với ông Kim, nàng đang chờ đợi câu hỏi này.

"Đừng nói những gì khiến ba nổi giận là được."

"Con không chắc nhưng mà...con và Lee Seung Gi đã chia tay."

"..."

"Con biết ba rất thất vọng về chuyện này nhưng đây là sự thật, con đã nói rõ với anh ấy vào hôm qua."

"Hôm qua? Hai đứa quen nhau ba năm, hai bên gia đình vô cùng ủng hộ, ba cũng hết mực tạo điều kiện cho hai đứa, vậy mà con dám kết thúc với nó chỉ trong một ngày?"

"Không phải kết thúc trong một ngày, mà thực tế là trong ba năm qua con không hề yêu Lee Seung Gi, ba biết mà."

"Không yêu nhưng con vẫn có thể duy trì với nó trong ba năm đấy thôi, vì lý do gì mà nay lại đòi chia tay làm lão Lee tức giận với ba một trận, vì Jisoo đúng không?!"

"Thôi ông, con nó còn chưa kịp ăn mà."

Bà Kim vỗ nhẹ vai ông Kim để ông bớt giận, ánh mắt nhìn Jennie ý bảo đừng cãi nhau với ông ấy nữa. Nhưng Jennie là ai? Từ trước đến giờ muốn nói lên lập trường của mình không ai có thể ngăn cản được.

"Đúng, vì Jisoo thì sao? Ba cũng đã biết hết rồi mà, ba cũng phải đoán trước chuyện này chứ, ba đã biết tất cả nhưng lại không nói với con mà chỉ nhằm vào Jisoo thôi đúng không? Ba tưởng làm vậy là thương con à? Con không biết ba đã phát hiện ra chuyện này từ khi nào nhưng con thấy thái độ gần đây của ba đối với Jisoo rất khác lạ, con cũng đoán ra được chỉ có thể là nguyên nhân này. Với ba cũng đừng đổ hết cho Jisoo, mọi chuyện bắt đầu từ con, là con yêu chị ấy trước, con cũng bắt chị ấy phải yêu mình. Con gái ba chỉ yêu một mình Kim Jisoo, ba muốn con hạnh phúc hay muốn con trở lại như năm năm trước?"

"..."

Không khí trở nên nặng nề, Jisoo cũng không biết nên nói gì, Jennie vẫn còn chưa biết chuyện năm đó ông Kim bắt ép cô rời xa nàng mà đã căng thẳng vậy rồi, mặc dù cô cũng rất buồn ông Kim nhưng cô biết là do ông thương Jennie, nhưng cách thương của ông quá cố chấp và quá bảo thủ.

"Con với Jisoo không ăn nữa, con xin phép lên phòng."

Jennie đứng dậy kéo tay Jisoo cùng đi lên phòng, bà Kim thở dài nhìn ông Kim đang ngồi trầm mặt ở đó, rất lâu sau ông mới thốt lên một câu làm bà Kim cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn phần nào.

"Bọn nó muốn làm gì thì mặc kệ, tôi không quan tâm nữa, cái nhà này riết rồi ai cũng cãi lời tôi!"

Ông Kim nói rồi cũng bỏ lên phòng, chỉ còn mỗi bà Kim ở lại, nhìn từng đĩa thức ăn trên bàn mà chán nản thở dài thêm mấy cái, cất công nấu lâu như vậy mà không ai ăn miếng nào hết, phải tự ăn một mình vậy.

.

Vừa vào phòng, Jennie đã đẩy ngã Jisoo xuống giường rồi leo lên trên người cô ngồi, ban đầu cô có hơi lo lắng cho tâm trạng của Jennie nhưng nhìn thấy biểu hiện vừa nãy của nàng cũng an tâm hơn phần nào.

"Em thật không sao chứ?"

"Không, ba sẽ hiểu mà. Em có nghe chuyện lúc sáng ở công ty chị, Kim Jisoo nói thật đi, chị đã làm gì mà Lee Seung Gi đến quậy chị tới mức đó?"

Jennie nới lỏng cà vạt của Jisoo ra rồi vân vê cởi hai cúc áo sơ mi đầu tiên. Hai tay Jisoo rãnh rỗi đặt lên cặp mông của nàng, cong môi trả lời.

"Chỉ là cho vài người phục vụ hắn tí thôi, hắn ham muốn lắm mà, luôn tìm cách đòi hỏi mandoo của chị."

"Cái gì? Chị...thật hả?"

"Ừm, xót xao?"

"Hừ, đương nhiên không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, không ngờ Kim Jisoo cũng ác không kém Kim Jennie."

"Đương nhiên rồi, sao có thể thua được!"

Jisoo nói rồi dùng sức lật người Jennie lại, để nàng nằm dưới thân mình.

___________________
tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net