Chương 101: Nụ cười của em chẳng thuộc về anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự của Jeon Jungkook ở khá xa trung tâm thành phố, thế nên họ phải mất một quãng đường mới tới chỗ làm.

Sau khi kết hôn, việc đi lại trong tập đoàn có chút khó khăn. Ban đầu anh định lái xe xuống thẳng tầng hầm rồi cùng cô lên trên, vậy nhưng Shin Dakyung không chịu. Cô muốn anh để cô xuống ở trước cổng, cô sẽ tự mình vào trong.

"Em sợ gì chứ? Đến khi phát thiệp cưới mọi người cũng biết cả thôi." Jeon Jungkook khổ tâm vô cùng, anh thở dài thườn thượt. Bây giờ họ thậm chí đã kết hôn rồi nhưng anh lại cảm thấy mình như đang yêu đương vụng trộm vậy.

Tầng hầm của tập đoàn phân làm hai khu, vị trí anh đỗ xe và cả thang máy là khu vực chỉ dành riêng cho nhân viên cấp cao, những người còn lại không được quyền sử dụng. Thế nên nếu để họ biết mối quan hệ giữa anh và Shin Dakyung cũng chẳng sao cả, vì dù gì thì gia đình anh cũng đã dự định rằng khi tổ chức lễ cưới sẽ chỉ mời người thân hai bên và những nhân viên cấp cao lâu năm của tập đoàn mà thôi.

Mặc cho anh có giải thích thế nào, cuối cùng Shin Dakyung vẫn từ chối anh. Có lẽ cô không muốn thu hút sự chú ý, còn anh thì cũng không còn cách nào khác ngoài chiều theo cô.

Trước khi xuống xe, Jeon Jungkook lấy một tập tài liệu từ trong cặp rồi đưa cho cô.

"Đây... là gì vậy?" Shin Dakyung bất giác siết chặt mép giấy, tròn mắt nhìn anh. Cô thừa nhận, kể từ khi nhìn thấy những tấm ảnh đó, cô vẫn tồn tại bóng ma tâm lý trong lòng.

"Cầm đi, vào trong rồi xem." Jeon Jungkook nhìn bộ dạng căng thẳng đó của cô là liền đoán ra được trong đầu cô đang nghĩ gì. Anh có chút buồn cười: "Yên tâm, không phải những thứ em nghĩ đâu."

Shin Dakyung như thở ra được một hơi nhẹ nhõm. Quan sát tâm trạng của anh bây giờ, anh không hề nổi giận, thế nên nếu anh đã nói không phải thì chắc tức là không phải.

"Có chuyện gì thì gọi cho anh, biết không?" Jeon Jungkook nhìn cô, bất chợt nói một câu với hàm ý lấp lửng, ánh mắt cũng tương đối phức tạp: "Anh sẽ xuống ngay."

Cô nghe mà cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Có vẻ như anh đang muốn nói về Kim Taehyung, nhưng chẳng lẽ anh đang lo lắng anh ấy sẽ làm gì cô sao?

Việc phải đối mặt với Kim Taehyung ra sao quả thật là một vấn đề nan giải, cô vẫn chưa biết mình nên làm thế nào. Nhưng dựa vào tính cách của anh ấy, cô vẫn tin rằng anh ấy tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại đến cô đâu.

Cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái qua loa.

Jeon Jungkook mỉm cười, rướn người tới tháo dây an toàn cho cô. Cánh tay anh móc một cái, ôm lấy đầu cô, đặt lên vầng trán thanh tú một nụ hôn nhẹ rồi nói: "Đi đi."

Shin Dakyung mím môi, đeo túi xách lên vai rồi chuồn ra khỏi xe. Tuy không quay đầu lại, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh vẫn luôn theo sát cô đến tận khi bước qua cửa vào.

***

Shin Dakyung không rõ trong suốt hai tháng qua, Jeon Jungkook đã dùng cách gì để che mắt nhân viên trong tập đoàn, hoặc là anh đã nói với họ những gì. Cô chỉ biết rằng mỗi khi chạm mặt cô, họ vẫn tươi cười chào hỏi như trước, thế nhưng lại không một ai tò mò xem vì sao khoảng thời gian vừa rồi cô lại vắng mặt, rốt cuộc là vì lý do cá nhân hay công việc. Thật sự chẳng có một ai hỏi cả.

Jeon Jungkook là một người hoàn hảo, vì vậy nên kế hoạch anh vạch ra vẫn luôn chu toàn, không chút khe hở.

Lúc bấm thang máy lên tầng, cô bắt gặp Seo Ian. Anh ấy giữ thang máy cho cô, ra hiệu cho cô hãy vào trong, nụ cười ôn hoà như nắng mai: "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" Cô cười đáp lại.

Shin Dakyung giơ tay, nhấn số tầng mình muốn lên. Vào khoảnh khắc ấy, Seo Ian chỉ vô tình liếc mắt qua, nhưng lại nhìn ấy vật thể màu bạc lấp lánh, sáng chói nằm gọn trên ngón áp út của cô.

Anh ấy xoay mặt sang một bên, đôi mắt vốn điềm tĩnh thường ngày bấy giờ lại mở to, không nén nổi kinh ngạc.

Cô nàng này kết hôn rồi? Nhanh như vậy sao? Hai tháng trước hình như anh ấy đâu có nhìn thấy cô đeo nhẫn?

Đầu Seo Ian lập tức nhảy số, sắp xếp lại những ký ức vụn vặt đọng lại bên trong. Nếu như anh ấy nhớ không lầm, khoảng thời gian trước Jeon Jungkook có nhờ anh ấy mua hoa rồi gửi tặng cho cô. Có vẻ như mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt, dĩ nhiên không đơn giản chỉ là bạn bè rồi.

Vậy mà chẳng mấy chốc một trong hai đã kết hôn rồi? Jeon Jungkook có biết chuyện này không?

Seo Ian vốn chẳng phải người nhiều chuyện, nhưng phàm là những việc có liên quan đến sếp của mình, anh ấy chí ít sẽ để tâm đến một chút.

Hành động cứ mãi xoay mặt sang một bên, không nói câu nào của Seo Ian khiến Shin Dakyung cảm thấy bầu không khí im lặng này có chút kỳ lạ. Cô đảo mắt, bèn chủ động bắt chuyện: "Nghe nói dự án rất thành công, chúc mừng các anh!"

Seo Ian bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ của mình, thầm mắng bản thân toàn lo chuyện không đâu. Anh ấy trả lời: "Cảm ơn em, chút nữa sẽ mở cuộc họp để báo cáo đấy."

"Tiếc là em không thể tham gia được."

"Để dịp khác, em còn nhiều cơ hội mà." Seo Ian an ủi.

Chẳng qua chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người đồng nghiệp với nhau, mọi thứ trôi qua rất nhanh. Văn phòng của Jeon Jungkook ở dưới văn phòng chủ tịch, nhưng lại nằm trên Kim Taehyung một tầng, thế nên Shin Dakyung là người phải ra khỏi thang máy trước.

Từ lúc xuống xe cho đến lúc bước vào tập đoàn cô vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nhưng giây phút này lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

May mắn cho cô là Kim Taehyung vẫn chưa tới, bây giờ vẫn còn khá sớm.

Chỗ làm việc của Shin Dakyung ở ngay đối diện văn phòng của Kim Taehyung, chỉ cách một cánh cửa mà thôi. Chỉ cần anh đẩy cửa ra là sẽ thấy cô, muốn ra hay vào cũng đều phải đi ngang qua cô. Trước kia cô cảm thấy bố trí như vậy rất tiện, cũng rất hợp lí, nhưng bây giờ nó lại khiến cô vô cùng khó xử.

Cô hít sâu một hơi, treo túi xách sang một bên rồi ngồi xuống ghế, lấy tập tài liệu vừa nãy Jeon Jungkook đưa ra xem.

Hàng chữ được in bên trên rất đậm và rõ nét, là lịch trình làm việc của Kim Taehyung trong tháng này. Những cuộc họp, lịch hẹn gặp riêng khách hàng đã được sắp xếp đâu vào đó, giờ giấc rõ ràng, ghi chú rất tỉ mỉ và chi tiết.

Những cuộc hẹn này đều là vào sau khi Kim Taehyung về nước, tức là trong lúc anh đi công tác thì nó đã được sắp xếp sẵn rồi.

Có người thay cô làm những việc này.

Shin Dakyung há hốc miệng, cứ loay hoay mãi một hồi mới bật máy tính lên kiểm tra email. Hầu như đều là email công việc, phần lớn là Kim Taehyung gửi về trong lúc anh đi công tác để nhờ cô tìm kiếm thông tin. Quan trọng hơn là những thông tin đó đều đã được thu thập đầy đủ và gửi đi cho anh ấy.

Là tự Jeon Jungkook làm, hay là anh nhờ người khác làm đây?

Cô cầm di động lên, muốn gọi cho anh hỏi thử, nhưng lại phân vân không biết có nên gọi hay không...

Ngay lúc này, tiếng thang máy bất thình lình vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Shin Dakyung.

Cô giật mình xoay người lại, đứng phắt cả dậy, trái tim bất giác đập "thịch" một tiếng.

Những con số trên thang máy nhảy liên tục. Kim Taehyung từ bên trong bước ra, quần áo từ trên xuống dưới thẳng thớm, vẫn bảnh bao và lịch lãm như ngày nào.

Anh bắt gặp sắc mặt bối rối của cô, nhưng ánh mắt không dừng lại lâu mà rất nhanh sau đó đã rời đi, không đọng lại chút xúc cảm nào.

"Phó tổng, anh... đến rồi!" Shin Dakyung thực sự chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi, chỉ là một câu chào hỏi thôi mà cô cô còn nói vấp.

Kim Taehyung lướt ngang qua cô, chỉ gật đầu rồi "Ừ" một tiếng, sau đó đi thẳng vào văn phòng.

Cửa phòng đóng lại, sợi dây bị kéo căng trong lòng cô cũng đứt phựt.

Shin Dakyung thở ra một hơi dài, giơ tay vuốt dọc lồng ngực mình. Cô lén đưa mắt nhìn qua lớp kính trong suốt trước mặt, nhìn thấy anh cởi áo vest ra và bắt đầu ngồi vào bàn làm việc.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô đứng dậy đi pha trà cho anh.

Tuy mỗi khi đối mặt với anh cô đều cảm thấy rất gượng gạo, song có một số chuyện chẳng thể né tránh suốt đời. Đây vốn dĩ là tính chất công việc của cô, muốn tránh cũng không tránh được. Hơn nữa, Kim Taehyung là người công tư phân minh, anh lăn lộn chốn thương trường này đã lâu, vậy nên cô nghĩ anh sẽ không để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc của mình.

Shin Dakyung bưng theo khay trà, gần như nín thở gõ cửa phòng làm việc, sau khi được sự cho phép của anh mở đẩy cửa vào trong.

Cô đặt cái khay lên bàn, lén lút đánh mắt quan sát anh một chút nhưng không dám nhìn lâu đã rời khỏi phòng. Ấm trà bên trên bóc khói nghi ngút, lan rộng trong không khí. Từ lúc cô bước vào cho đến khi rời đi, cô và anh đều không ai nói với ai tiếng nào, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô liên tục gõ lên mặt sàn theo từng nhịp di chuyển.

Kim Taehyung vừa định ngẩng lên nhìn xem cô như thế nào, ai ngờ đâu cô bỗng dưng quay trở lại. Anh lập tức cúi đầu xuống, vớ đại một tập tài liệu giả vờ lật ra xem.

Shin Dakyung cầm theo ipad tiến đến trước mặt anh rồi đưa nó cho anh bằng cả hai tay: "Phó tổng, đây là lịch trình làm việc của anh ngày hôm nay. Lát nữa anh cũng sẽ có một cuộc họp vào lúc tám giờ."

Kim Taehyung gật đầu, nhận lấy ipad từ tay cô.

"Trưa nay anh muốn ăn ở ngoài hay là tại công ty? Em sẽ chuẩn bị." Dù có cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình đến mức nào thì khi đứng gần anh, cô vẫn có phần thiếu tự nhiên, tác phong cũng không còn chuyên nghiệp như trước.

Một điều nữa là, ở khoảng cách này, cô có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh. Dưới mắt có quầng thâm, sắc mặt cũng không được tốt.

"Tại công ty." Kim Taehyung thậm chí còn không thèm ngước lên nhìn cô dù chỉ một lần.

"Dạ, em biết rồi." Shin Dakyung biết rõ cảm giác này là không nên có, thế nhưng cô vẫn cảm thấy có chút tủi thân. Cô cụp mắt, giọng nói nhỏ dần: "Vậy em xin phép ra ngoài..."

Kim Taehyung nhìn chằm chằm lịch làm việc trên ipad, ngón tay lướt trên màn hình một cách vô định. Anh lẩm bẩm, ánh mắt ảm đạm: "Còn lý do gì đâu mà ra ngoài."

Đưa em ra ngoài ăn trưa chỉ là vì muốn cùng em trò chuyện, cùng em cười đùa, cùng em tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng quý giá ấy. Muốn được thoải mái ngắm nhìn gương mặt của em, nụ cười của em mà không cần phải viện bất kỳ lý do vớ vẩn nào.

Nhưng nụ cười của em vốn dĩ chẳng thuộc về anh, nó đã thuộc về một người khác mất rồi.

***

Một tiếng sau đó, cũng là mười lăm phút trước khi cuộc họp bắt đầu. Shin Dakyung nhìn đồng hồ rồi lại đánh mắt qua lớp kính trước mặt. Cô trông thấy anh đứng dậy, mặc áo vest vào, liền lật đật gõ cửa đi vào trong.

Nhìn anh xách theo cả xấp giấy tờ dày cộm, cô liền hỏi ngay: "Anh có cần em cầm giúp tài liệu không?"

"Anh cầm được." KIm Taehyung chỉnh lại cổ áo, sải bước rộng tiến đến cửa ra vào: "Đi thôi."

"Cà vạt của anh..." Khoảnh khắc anh sắp lướt ngang qua, Shin Dakyung để ý thấy cà vạt của anh lệch hẳn sang một bên.

Thế nhưng Kim Taehyung lại dứt khoát từ chối sự giúp đỡ của cô. Anh chỉnh lại một cách qua loa rồi xua tay: "Được rồi."

Shin Dakyung không có thời gian cũng không có tư cách để buồn bã, chỉ có thể lẳng lặng nối gót theo sau.

Tất cả nhân viên cấp cao đều tham gia cuộc họp này, bao gồm Jeon Jungkook, Seo Ian, Kim Taehyung và Shin Dakyung. Dĩ nhiên Jeon Junghyung là người chủ trì, ông ngồi ở chính giữa phòng hội nghị. Nhưng vì mục đích chính của cuộc họp này là để báo cáo về dự án của Kim Taehyung ở Anh Quốc, thế nên anh và người đã đi theo anh trong chuyến công tác đó, Seo Ian mới là nhân vật chính.

Shin Dakyung và Jeon Jungkook im lặng lắng nghe, thi thoảng có chạm mắt nhau. Cô cứ như bị chột dạ, lần nào cũng bối rối cúi đầu xuống khiến Jeon Jungkook không nhịn được cười. Khoé môi anh cong cong, bất giác miết nhẹ chiếc nhẫn trên tay.

Màn chiếu trước mắt phát sáng, bị chuyển sang trang khác, toàn chữ là chữ.

Trong lúc báo cáo, Kim Taehyung vươn tay lấy thêm tài liệu, song vì anh ấy không quay đầu lại nhìn nên đã vô tình chạm phải một bàn tay mềm mại.

Gần như chỉ một giây sau đó, sự mềm mại ấy đã biến mất ngay. Kim Taehyung đột nhiên khựng lại, bỗng quên sạch những lời tiếp theo mình đang định nói. Anh ấy biết mình đã chạm trúng tay cô, và cô cũng vừa mới rụt tay lại.

Jeon Junghyung quan sát anh, khẽ nhắc nhở: "Làm sao đấy? Tiếp tục đi."

Kim Taehyung hoàn hồn trở lại, ho khan một tiếng rồi nói tiếp.

Shin Dakyung ngồi bên cạnh, căn bản đã không còn nghe lọt tai anh đang báo cáo cái gì. Cô nhớ tới cái chạm tay vừa nãy, đồng thời cũng lo sợ không biết Jeon Jungkook có nhìn thấy hay không...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net