Chương 104: Trái tim rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shin Dakyung ậm ừ, ngẫm nghĩ lại cô cảm thấy lời anh nói cũng đúng. Cô chỉ biết đường về đến rừng, còn đường đi ở sâu bên trong thì không nắm rõ. Kể cả khi cô có bắt taxi về thì tài xế cùng lắm cũng chỉ thả cô xuống ở ngoài rừng mà thôi.

"Hơn nữa anh cảm thấy căn hộ đó không an toàn chút nào, an ninh quá kém. Tốt nhất là đi cùng anh, như vậy anh mới yên tâm được." Jeon Jungkook vươn tay vuốt ve gò má cô, nhưng khi nói dứt câu thì anh bỗng dưng lại véo mạnh một cái.

Shin Dakyung cảm thấy đau. Cô thoáng nhíu mày, đập bộp vào tay anh, có lẽ đến chính bản thân cô cũng không nhận ra ngữ khí của mình vào lúc này có bao nhiêu nũng nịu và giận dỗi: "Sao lại không an toàn chứ? Rất an toàn mà! Tôi đã sống ở đó rất lâu rồi."

Nhưng Jeon Jungkook thì lại nhạy bén nghe ra sự hờn dỗi trong lời nói của cô, khoé môi anh dần dần cong lên. Da cô vốn đã trắng, vậy nên bên gò má vừa nãy bị anh véo chẳng mấy chốc đã đỏ ửng lên khiến anh chỉ muốn cười phá lên.

"Nếu nó an toàn, vậy tại sao anh vẫn có thể ra ra vào vào nhà em mặc dù đã đổi mật khẩu không biết bao nhiêu lần?" Jeon Jungkook bật cười, vô cùng thẳng thắn. Anh bắt lấy tay của cô sau đó tách ra, đan từng ngón tay vào tay cô.

Nghe đến đây, Shin Dakyung hoàn toàn á khẩu, không nói gì được nữa vì thật sự đúng là như vậy.

Nhưng sao trông dáng vẻ và sắc mặt tươi rói hiện giờ của anh cứ như anh đang rất tự hào về chiến tích xâm nhập vào nhà người khác của mình vậy?

"Vậy anh đã dùng cách nào?" Shin Dakyung có chút tò mò. Có một thời gian cô đã nghiêm túc nghiền ngẫm xem rốt cuộc anh đã vào nhà cô kiểu gì, là do anh thuê người hay tự làm? Bởi vì dù cho cô có đổi mật khẩu bao nhiêu lần thì anh vẫn mở được bấy nhiêu lần.

"Bí mật." Jeon Jungkook cố tình tỏ ra thần bí, nhất quyết không chịu nói cho cô nghe: "Nhưng em phải hiểu, chuyện này anh làm được thì người khác cũng làm được."

Cô cảm thấy cũng hợp lý, bèn gật đầu. Căn hộ cô sống từ trước tới nay là một căn hộ đã cũ, những vật dụng và thiết bị an ninh ở đó dẫu có tốt đến đâu nhưng chung quy lại cũng không thể nào sánh bằng ngôi biệt thự của anh. Trong mắt Jeon Jungkook, một người đã được nuôi dạy và lớn lên trong điều kiện sống và sinh hoạt tốt nhất, việc anh chưa bao giờ tin vào an ninh ở những căn hộ cũ kĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.

Trong lúc cô đang mãi suy nghĩ, Jeon Jungkook bất chợt cúi đầu xuống. Bờ môi mỏng của anh đè lên môi cô, dáng vẻ rõ là lưu manh: "Cách âm cũng rất tệ nữa."

"Anh thiếu nghiêm túc!" Shin Dakyung trợn tròn mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên. Nhiệt độ trên môi anh nóng đến lạ thường, giống như đang ẩn chứa một ngọn lửa chỉ chực chờ nuốt chửng và thiêu đốt cô.

"Ở cái tư thế này mà em đòi anh nghiêm túc? Đùa đấy à?" Jeon Jungkook cười phá lên. Lần này anh dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt cô, cưỡng ép xoay lại để cô nhìn vào mắt anh.

Shin Dakyung muốn gỡ tay anh ra, nhưng cùng lúc lại cảm nhận được cái thứ đó lại vừa ngóc dậy và cọ vào đùi cô một cách nhiệt tình. Cô xấu hổ, mới ngọ nguậy một chút đã bị anh lên giọng uy hiếp: "Còn nhúc nhích nữa là anh sẽ thực hiện quyền làm chồng của mình ngay tại đây luôn đấy."

Cô định mắng anh là đồ lưu manh, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy với tình hình này tốt nhất là không nên làm liều. Cô chỉ mới đi làm trở lại nên cơ thể vẫn chưa làm quen được với giờ giấc, suốt cả ngày trời cứ cảm thấy uể oải trong người. Nếu bây giờ khích cho ham muốn trong người anh trổi dậy, suốt đêm ròng rã, đến ngày mai cô chắc chắc không cách nào mở mắt dậy nổi nữa.

Jeon Jungkook thấy cô nằm im re thì vô cùng hài lòng. Anh ghé xuống, thơm khẽ lên mái tóc cô: "Nói tóm lại, bây giờ em không còn một mình như trước nữa. Em hoàn toàn có quyền dựa dẫm vào ông xã của em, bất kể là chuyện gì."

Lời nói của anh ngưng tụ lại thành những giọt nước nhỏ li ti, chúng rơi xuống rồi chạm khẽ vào nơi sâu thẳm nhất nơi đáy lòng cô.

Kể từ khi kết hôn, cô cảm nhận được anh gần như dốc hết sức mình để tiến vào cuộc sống của cô, bước chân vào trái tim của cô. Mỗi ngày mỗi đêm, anh luôn không ngừng nhắc nhở cô rằng, bây giờ cô không còn đơn độc nữa.

Gò má hơi ửng hồng và đôi mắt to long lanh của cô khiến trái tim Jeon Jungkook mềm nhũn, cảm xúc dành cho cô lại càng thêm mãnh liệt, tựa như một quả bom nổ tung trong lồng ngực. Anh hôn nhẹ lên môi cô, ánh mắt chứa đầy tình cảm, nhỏ giọng thì thầm: "Anh yêu em!"

Shin Dakyung nhìn anh không chớp mắt.

Cô đang rung động.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận điều này, nhưng cô có thể nhận được sự rung động trong chính cảm xúc của mình.

Trái tim cô đang thay đổi, từng chút một nghiêng về phía anh...

Cô biết mình không thể lại một lần nữa rung động trước anh như vậy. Người đàn ông này đã từng bức bách cô như thế nào, dồn cô đến đường cùng ra sao, tất cả cô vẫn còn nhớ rất rõ. Những đau đớn, khổ sở và nỗi ám ảnh mà cô phải chịu đựng khi ấy hệt như một dấu ấn khó phai, dẫu cho thời gian có bào mòn con người như thế nào thì chúng vẫn cứ tồn tại. Ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là do anh dùng thủ đoạn mà có được, cô không thể cứ như vậy mà thoả hiệp, không thể để anh chiếm được trái tim cô một cách dễ dàng như vậy được.

Shin Dakyung mím môi, bèn quay đi, lảng tránh ánh mắt anh. Sự thay đổi bất ngờ này khiến Jeon Jungkook ngẩn ra, nhất thời không hiểu vì sao đột nhiên cô lại như thế.

Cô đẩy vai anh, muốn thoát khỏi hơi thở và vòng tay của anh, thứ mang đến cho cô cảm giác ấm áp mà cô chỉ muốn chối bỏ.

Song Jeon Jungkook dĩ nhiên không chừa cho cô cơ hội để trốn tránh. Anh kìm chặt cơ thể cô dưới thân mình, sắc mặt từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, không nhận ra nửa điểm tức giận.

Jeon Jungkook mỉm cười nhìn cô, bờ môi mỏng từ từ đổ xuống.

Nhìn gương mặt anh càng lúc càng gần, ánh mắt Shin Dakyung nổi lên tia chần chừ. Vào khoảnh khắc sắp chạm môi, cô bỗng xoay mặt đi, hô hấp hơi run run.

Bờ môi người đàn ông bị lệch, cứ thế rơi xuống gò má cô, hơi thở phả lên làn da cô ấm nóng.

Kim đồng hồ tích tắc chuyển động, hoà vào nhịp tim của cả hai.

Bất thình lình, khuôn cằm cô bị anh nắm lấy, xoay mặt cô lại. Shin Dakyung kinh ngạc, lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng đã bị anh dùng môi chặn đứng.

Nụ hôn của anh luôn ập tới một cách mạnh mẽ, giống hệt với tính cách của anh, nhưng lại dây dưa một cách triền miên, không ngừng quấn quýt lấy cô, khiến cô dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Jeon Jungkook vuốt ve lưng cô, dẫn dắt cô vòng tay ôm lấy anh, khiến cho nụ hôn càng thêm say luý tuý.

Đôi mắt Shin Dakyung khép hờ, có chút mơ màng. Tuy nhiên đến cuối cùng, cô vẫn không đánh thức được bản thân mà khép mắt lại, tự tay nhấn chìm bản thân mình trong đợt sóng tình ái này.

Thế nhưng, khoảng khắc bàn tay to lớn của Jeon Jungkook phủ lên đùi cô, di động trên bàn bất thình lình rung chuông.

Shin Dakyung giật mình, là tiếng chuông di động của cô.

Jeon Jungkook nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi. Anh còn định hôn tiếp, nhưng Shin Dakyung nhanh chóng giơ tay chặn môi anh, tay kia giơ ra lấy di động.

"Sao bỏ ngang thế được?" Jeon Jungkook giữ tay cô lại, đáy mắt anh tối sầm, chất giọng trầm đến đáng sợ.

"Gọi giờ này nhất định là có chuyện quan trọng." Shin Dakyung nhìn bộ dạng chật vật của anh, dù rất muốn bật cười nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Cô cầm di động lên xem, là Kim Hyejin.

"Kệ đi!" Jeon Jungkook vẫn không muốn cô nghe máy.

"Để xem cậu ấy nói gì đã." Nhìn vẻ mặt xám xịt đó của anh, cô bỗng dưng nổi lòng muốn trêu chọc anh một chút, bèn thẳng tay nhấn nút nghe máy.

"Shin Shin! Mình vừa thấy chiếc váy này hợp với cậu lắm. Để mình quay cho cậu xem." Ở đầu dây bên kia, Kim Hyejin phấn khích gọi tên cô. Hình như cậu ấy đang đi mua sắm.

"Hi Shin!" Jung Hoseok cũng có ở đó. Anh ấy nhân cơ hội ghé mặt vào camera.

Jeon Jungkook xoa xoa trán, hít một hơi thật sâu nhưng đang kìm nén cơn giận.

Shin Dakyung chào lại Jung Hoseok, nhưng lại vì bộ dạng bực bội của Jeon Jungkook mà phì cười.

Anh lườm cô, khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi hậm hực gục đầu vào cổ cô.

Ở bên kia màn hình, Kim Hyejin và Jung Hoseok dĩ nhiên không biết ở chỗ Shin Dakyung có một người đang tức tối đến mức sắp bốc hoả. Kim Hyejin cứ vô tư cười hi hi ha ha với cô, quay chiếc váy được treo ở cửa hàng cho cô xem: "Đây, xem đi. Mình thấy nó hợp với phong cách của cậu lắm."

"Mình thấy cũng đẹp." Shin Dakyung không dám bật camera, vì nếu bật lên thì Kim Hyejin sẽ thấy Jeon Jungkook ngay.

Gương mặt anh chôn vào cổ cô, hô hấp đều đặn làm cô tưởng anh đã ngủ rồi.

"Vậy mình sẽ mua nó cho cậu." Kim Hyejin lấy chiếc váy đó xuống, đưa cho Jung Hoseok, vẫn cứ líu lo như chim hót.

"Khi nào cậu về?" Shin Dakyung hỏi, nhưng ngay sau đó lại bất thình lình suýt xoa thành tiếng.

Jeon Jungkook vừa cắn vào cổ cô.

Cô để di động ra xa, sau đó đánh nhẹ vào vai anh. Người đàn ông đang nằm đè lên người cô siết chặt cô trong lòng, dụi dụi vào cổ cô. Cô có thể cảm nhận được sống mũi cao thẳng ấy đang cọ vào da mình.

"Chắc tầm một hai tuần nữa á." Kim Hyejin đáp xong, quay sang nói chuyện với Jung Hoseok rồi cũng đưa luôn di động cho anh ấy.

Jung Hoseok quay camera trước, giơ tay chỉnh lại kiểu tóc uốn xoăn của mình. Anh ấy và Kim Hyejin là như vậy, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, chỉ cần nhìn họ cười đùa cũng đủ khiến người khác vui vẻ.

"Ở bên đấy là mấy giờ rồi nhỉ? Hình như cũng hơn mười một giờ rồi phải không?" Jung Hoseok dùng chất giọng mềm mỏng, có chút trẻ con nói chuyện với cô.

"Dạ, gần mười một rưỡi."

"Giờ này còn chưa ngủ nữa á? Chắc là thức khuya để làm việc hả?" Jung Hoseok hỏi: "Bọn anh gọi có làm phiền em không?"

Shin Dakyung vốn dĩ định nói không phiền, nhưng khi cô còn chưa kịp mở miệng ra, Jeon Jungkook đã ngóc đầu dậy, tức giận gào vào di động: "Dĩ nhiên là phiền!"

Cô phát hoảng, theo phản xạ giơ tay bịt miệng anh, nhưng đó là sau khi anh đã nói rồi.

"Gì vậy? Ai đấy?" Jung Hoseok ngơ ngác, ghé sát tai vào loa di động.

Lần này Jeon Jungkook không im lặng nữa. Anh thẳng thừng kéo tay cô xuống, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Jung Hoseok! Gần mười hai giờ rồi đấy! Có biết khái niệm thời gian riêng tư là gì không?"

Shin Dakyung mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, ngạc nhiên đến nỗi chết lặng.

"Jeon Jungkook? Jeon Jungkook phải không?" Jung Hoseok hỏi dồn dập, giọng nói nâng lên cao vút.

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu lần sau hai người còn gọi cho vợ tôi vào giờ này thì biết tay tôi!" Nói dứt câu, Jeon Jungkook thậm chí còn chưa cho Jung Hoseok cơ hội trả lời đã bực bội ngắt máy.

Shin Dakyung trợn tròn mắt: "Này!"

"Này cái gì mà này? Em gọi chồng em như vậy đấy à? Anh đã bảo em đừng nghe máy rồi!" Jeon Jungkook cứng rắn. Anh ngồi thẳng dậy sau đó vươn tay kéo cô lên theo, xốc cô lên vai một cách dứt khoát, gằn giọng nói: "Em chết chắc!"

"Không được! Ngày mai tôi còn phải..." Máu huyết dốc ngược lên đầu khiến đầu óc Shin Dakyung choáng váng.

"Im lặng!" Jeon Jungkook quát khẽ.

***

Khoảng một tuần sau đó, tại một hòn đảo.

Nắng sớm hắt vào từ khung cửa sổ sát sàn, hôn lên bờ vai trần trắng mịn màng của người con gái. Cô nằm trong vòng tay người đàn ông, lớp chăn mỏng đắp ngang che đậy cơ thể trần tụi của hai người bọn họ.

Trong lúc mơ màng, Go Hayoon bị tiếng chuông trên đầu giường đánh thức. Cô vươn tay mò tìm di động, mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình, là thông báo từ tập đoàn gửi tới.

Sau khi đọc hết thông báo, Go Hayoon bỗng nhiên ngồi bật dậy, mái tóc dài xoã xuống càng khắc hoạ rõ nét vẻ ngỡ ngàng đến tột độ trên gương mặt cô.

Người đàn ông nằm bên cạnh cũng vì vậy mà bị đánh thức theo. Anh ta nhìn bóng lưng trần mảnh mai của cô, khoé môi thoáng rướn lên, giơ tay vuốt ve làn da cô, giọng nói vào sáng sớm có phần uể oải: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Go Hayoon hất chăn ra, đứng dậy mặc quần áo vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp: "Về Seoul!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net