Chương 14: Nhà của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Shin Dakyung nắm tay Jeon Jungkook đi dạo trên con phố, khi đi ngang qua vài cửa hàng nhỏ có ghé vào nhưng chẳng mua được gì, dù vậy tâm trạng cô vẫn vui vẻ khác thường. Vốn dĩ mục đích hôm nay của cô không phải mua sắm, cô chỉ muốn ngắm nhìn thành phố về đêm, tận hưởng sự ồn ã và náo nhiệt của nó.

Cho đến khi đôi chân cảm thấy nhức mỏi, Shin Dakyung mới tìm một hàng ghế bên đường ngồi xuống.

Jeon Jungkook đặt túi xách và túi Chocolate của cô sang bên cạnh rồi ngồi xuống theo. Anh quan sát cô rồi mỉm cười, cúi người kiểm tra chân, khẽ hỏi: "Đau chân à?"

"Hơi nhức." Shin Dakyung mím môi, cười tủm tỉm.

Jeon Jungkook không đáp, khi nhìn xuống gót chân cô, ánh mắt anh hơi nheo lại. Anh giơ tay chạm thử, là một vết xước nhỏ, có rách da nhưng đã lành lại rồi, đang đóng vảy dần, trông giống như chỉ vừa mới xuất hiện không lâu.

Shin Dakyung cảm thấy hơi ngứa bèn rụt chân lại.

Jeon Jungkook xoa nhẹ gót chân cô, anh ngẩng đầu lên, hỏi một câu: "Chỗ này bị sao vậy?"

"Do đi giày cao gót thôi, chắc tại mình chưa quen nên mới thế."

"Bình thường không thấy gì, sao tự dưng lại đi giày cao gót?" Jeon Jungkook khẽ thở dài rồi ngồi lại ghế, anh kéo tay cô qua, vân vê trong lòng bàn tay mình.

Shin Dakyung khẽ giải thích: "Thì là tính chất công việc ấy, mình vừa mới thăng chức nên được chuyển đến tổng công ty, dù sao cũng phải ra dáng một chút chứ?"

Jeon Jungkook vốn dĩ đang táy máy ngón tay cô, nhưng sau khi cô nói xong, anh bỗng nhiên khựng lại giây lát. Khi lên tiếng, ánh mắt anh tối lại trông thấy: "Cậu chuyển đến tổng công ty?

"Đúng thế." Shin Dakyung thấy lông mày anh nhíu lại liền biết được tâm trạng anh chuyển biến, nhưng cô không hiểu lí do.

"Từ khi nào vậy?" Anh tiếp tục hỏi.

Shin Dakyung nhớ lại rồi đáp: "Sau khi cậu đi."

Vừa dứt lời, cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay mình bị siết chặt thêm một chút. Cô hơi đau, muốn rút tay ra nhưng không thể. Shin Dakyung thầm quan sát sắc mặt ngày càng trở nên khó coi của Jeon Jungkook, trong lòng cũng rối bời theo.

Từ trước tới giờ anh rất ít khi tò mò về công việc của cô, hôm nay bỗng nhiên lại tra hỏi cô như một tên tội phạm.

Jeon Jungkook suy tư, theo như cô nói thì xem ra cô đã làm việc ở tổng công ty được gần một tuần, trong khi đó anh vẫn đang ở nước ngoài, không hề hay biết. Cảm giác bất an như hoá thành một cơn thuỷ triều ào ạt xô tới, nhấn chìm lấy sự bình tĩnh của anh.

"Cậu chuyển đến bộ phận nào?" Jeon Jungkook mím môi.

Shin Dakyung im lặng nhìn anh, khoảng hai giây sau bèn mỉm cười, xoay người ôm lấy cánh tay anh: "Đừng nói chuyện công việc nữa được không? Mình ra ngoài là để bớt căng thẳng, cậu còn tra hỏi nữa đầu mình sẽ nổ tung đấy."

Jeon Jungkook trầm mặc.

Dù anh không hỏi nữa nhưng sắc mặt anh cũng không tốt lên bao nhiêu. Shin Dakyung nghĩ cách, cô giơ tay lên vuốt phẳng lông mày của anh ra: "Được rồi, đừng chau mày nữa. Khi nào về nhà mình sẽ nói rõ cho cậu biết, bây giờ mình chỉ muốn tận hưởng thôi."

Nói xong, cô bèn chồm qua người anh, lấy túi Chocolate vừa mua rồi từ từ mở ra. Shin Dakyung lấy một viên Chocolate hình trái tim đưa lên miệng anh: "Nào, há miệng! Tặng cho cậu trái tim của mình đấy."

Thấy cô chủ động, Jeon Jungkook có vẻ dịu bớt, cơ mặt giãn ra, cũng không định nhắc đến công việc nữa. Anh nhìn viên Chocolate cô đưa gần sát miệng mình, khoé môi giật giật: "Mình không ăn đồ ngọt."

"Mình biết, nhưng hôm nay cậu nhất định phải ăn, một viên thôi cũng được." Shin Dakyung nhận ra sự thay đổi của anh, thầm thở phào trong lòng. Cô cũng nổi tính bướng bỉnh, nhất quyết đòi anh ăn cho bằng được: "Nhanh lên nào, mỏi tay quá!"

Jeon Jungkook bị dáng vẻ của cô chọc cười, anh há miệng ăn viên Chocolate, rồi lại chẳng biết vô tình hay hữu ý cắn trúng ngón tay cô.

Shin Dakyung rụt tay lại, lườm anh một cái. Cô khẽ hỏi: "Thế nào, ngon chứ?"

"Ngọt phát đau đầu." Jeon Jungkook đáp không hề khách khí.

"Vậy thì ăn thêm một viên nữa." Shin Dakyung cười tươi tắn, lại lấy thêm một viên đưa đến miệng anh: "Ăn cho đến khi nào vừa miệng cậu thì thôi."

Jeon Jungkook không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng ngoan ngoãn ăn thêm một viên. Shin Dakyung thoả mãn, tự lấy một viên bỏ vào miệng mình.

Anh mỉm cười, gió tối nay hơi mạnh, thổi bay mái tóc cô. Jeon Jungkook nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán cô, cài ra sau tai, động tác cẩn thận như đang chăm sóc con gái của mình. Về chuyện công việc, có lẽ không nên hỏi rõ vào lúc này...

***

Jeon Jungkook bắt một chiếc taxi, cùng Shin Dakyung ngồi vào ghế sau. Cô những tưởng anh sẽ đưa cô về nhà, nhưng không ngờ anh lại nói cho người tài xế một địa chỉ mà cô hoàn toàn xa lạ, nghe qua thì có lẽ nó cũng nằm bên trong thành phố chứ không phải là một nơi quá hẻo lánh.

Bây giờ cũng chưa được gọi là muộn, thế nên chiếc xe chốc đi chốc dừng, dãy đèn đỏ sáng rực cùng với cả hàng xe dài ngoằn ngoèo như một cái đuôi đang di chuyển phía trước.

"Chúng ta còn đi đâu nữa vậy?" Shin Dakyung thò đầu ra ngó Đông ngó Tây, cô nghĩ rằng anh còn muốn đưa cô đi đâu đó. Chiếc xe này đang đi ngược chiều với đường đến nhà cô, từ khi lên xe tới giờ là khoảng mười phút, có lẽ đã đi được một đoạn khá xa rồi.

"Không đi nữa, chúng ta đang về nhà." Jeon Jungkook vươn tay kéo cô về bên cạnh, lại lo cô không chịu ngồi yên, anh dặn dò bác tài xế: "Bác tài, bác đóng cửa kính lại đi, lái nhanh một chút."

Tài xế là một người đàn ông khá lớn tuổi, có lẽ do tính tình lo trước lo sau thành quen. Phía trước còn chừa cả một khoảng trống dài mà không chịu tiến lên.

Nghe Jeon Jungkook nói, bác ấy mới đóng cửa kính lại, cho xe chạy lên phía trước một đoạn.

Shin Dakyung tựa vào vai Jeon Jungkook, cô chọc một tay lên má anh, chê cười: "Cậu mới đi xa có năm ngày mà đã nhầm đường rồi hả? Nhà mình ở hướng ngược lại mà, bây giờ muốn quay đầu e là khó lắm."

Phía sau xe họ tiếp tục là cả hàng xe nối đuôi nhau.

Jeon Jungkook nghiêng đầu, cô đang gối lên vai anh. Ở khoảng cách này anh có thể cảm nhận được một cách trực tiếp hơi thở mềm mại và giọng nói nhẹ nhàng của người con gái, như một dòng suối trong vắt rót vào lòng anh, làm tan chảy trái tim anh.

Anh biết cô chỉ theo thói quen nên mới dựa dẫm vào anh một cách thoải mái như thế. Cô vốn không có ý gì khác, người đang có ý đồ riêng là anh mới đúng.

Jeon Jungkook đột nhiên cảm thấy không gian trong xe nóng bức, cổ họng cũng khô khan, một nơi nào đó trong cơ thể bắt đầu xuất hiện phản ứng sinh lý quen thuộc. Nhưng ngặt nỗi trong xe này không chỉ có hai người, anh đành phải kiềm chế sự khô nóng này lại cho đến khi về tới nhà.

"Không nhầm đâu, đang về nhà đấy." Jeon Jungkook nắm lấy ngón tay cô, đưa lên môi, ánh mắt nhìn cô sâu thăm thẳm: "Nhà của mình."

"Nhà cậu?" Shin Dakyung ngạc nhiên, cảm thấy cánh môi đang áp lên tay mình nóng hổi, cô vội rụt tay lại, quay đầu liếc nhìn người tài xế. May là bác ấy vẫn đang tập trung lái xe, không nhìn xuống ghế sau.

"Ừ." Jeon Jungkook khẽ đáp, âm thanh bật ra khỏi cổ họng anh trầm khàn khác thường nhưng vẫn đầy quyến rũ.

"Mình cũng phải đến ư?"

Jeon Jungkook vòng tay qua eo cô, những ngón tay thon gầy chậm rãi di chuyển, vuốt ve làn da non mềm. Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt u tối như cảnh đêm ngoài kia, mang theo vài phần ám muội. Anh cúi đầu, sống mũi cọ lên gò má cô, khẽ thì thầm: "Cậu cũng phải đến."

Tông giọng đè thấp bất ngờ và sự mờ ám trong hành động, lời nói của anh khiến Shin Dakyung lúng túng, lòng bàn tay đang vuốt ve da thịt cô nóng rực. Anh nói nửa úp nửa mở nhưng ý tứ lại không thể rõ ràng hơn, ánh mắt anh thâm trầm, gần như chỉ hận không thể nuốt chửng lấy cô, cô cũng không thể xem như không nhìn thấy.

Anh nói anh đang đưa cô về nhà anh...

Shin Dakyung cũng hiểu 'về nhà' ở đây không chỉ đơn giản như thế.

Cô gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực, thình thịch không yên, hô hấp cũng ngày càng dồn dập. Shin Dakyung nghĩ có lẽ nó cũng đang chờ đợi, không chỉ vì lời nói của Jeon Jungkook mà còn là do lần này anh chủ động đưa cô về nhà anh.

Ba năm nay, cô chưa từng một lần đến nhà Jeon Jungkook, mỗi lần đều là anh tới nhà cô.

Cơ thể Shin Dakyung mềm nhũn như bị rút hết xương sống, muốn nói gì đó để phá tan sự mờ ám đang bao trùm lấy không gian nhỏ bé này nhưng không thốt nên lời. Cô bèn cúi đầu, dựa vào người Jeon Jungkook, lúc áp mặt lên lồng ngực anh mới nhận thấy, thì ra người đang hồi hộp không chỉ có mình cô.

Dáng vẻ của Shin Dakyung khiến Jeon Jungkook cảm thấy đáy lòng anh như bị mèo cào. Anh bèn siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng rồi ngẩng đầu lặp lại câu nói trước đó với bác tài xế: "Bác tài, phiền bác lái nhanh thêm một chút."

Bác tài xế vừa định than thở trên đường này chỉ có thể chạy với tốc độ bây giờ thôi, nhưng khi đụng phải ánh mắt âm u của Jeon Jungkook qua gương chiếu hậu thì đột nhiên im bặt, lặng lẽ tăng tốc.

"Đừng nôn nóng, sắp về tới rồi." Jeon Jungkook nói nhỏ bên tai Shin Dakyung, bờ môi như chạm vào tai cô lại như chưa chạm, bàn tay vỗ nhẹ lên eo cô.

"Ai nôn nóng chứ? Cậu thì có ấy..." Shin Dakyung đỏ mặt lẩm bẩm.

Jeon Jungkook bật cười, tiếng cười trần trầm xuyên qua tai, làm rung cả trái tim Shin Dakyung. Anh khẽ hôn lên sống mũi cô, kéo tay cô qua, nhẹ nhàng đùa nghịch.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một toà nhà cao tầng. Jeon Jungkook rút ví trả tiền cho tài xế rồi nắm tay cô cùng đi vào trong. Shin Dakyung nhìn ngắm, cô đoán toà nhà này có lẽ khoảng hơn 40 tầng. Bên trong đại sảnh vẫn sáng trưng, có nhân viên toà nhà và người dân sinh sống đang ngồi ở khu uống trà.

Nhưng Jeon Jungkook không cho cô thời gian ngó ngang ngó dọc, thoắt cái đã kéo cô vào thang máy, bấm nút đi lên.

Thang máy từ từ lên cao, những con số không ngừng thay đổi, trái tim cô cũng theo đó vọt lên tận cổ họng....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net