Chương 18: Cậu ấy đang ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối cuối tuần, Shin Dakyung về nhà bố mẹ ăn cơm.

Vì trước đó bố mẹ cô cũng đã dặn khi nào về nhà thì rủ Kim Hyejin cùng về, thế nên cậu ấy cũng đi theo, còn mua theo mấy túi bánh trái. Shin Dakyung và Kim Hyejin chơi với nhau từ hồi cấp hai đến tận bây giờ, thế nên cậu ấy cứ như con gái nuôi của bố mẹ cô vậy, mỗi lần cô về nhà là cậu ấy sẽ đi theo, nếu thòm thèm mấy món mẹ cô nấu sẽ tự động chạy đến đây, thậm chí còn ngủ lại nhà nữa, thế nên trong tủ phòng cô còn để sẵn quần áo của cậu ấy.

Lúc ăn cơm, Kim Hyejin còn nói nhiều hơn cả cô.

Shin Dakyung thường ngày cũng nói không ít nhưng hôm nay lại khá im lặng, cô chỉ tập trung ăn, lâu lâu mới góp thêm vài câu, bố mẹ hỏi gì thì cô đáp nấy.

Khi ông Shin Dongho, cũng là bố cô hỏi tới công việc, Shin Dakyung bèn đáp cho tới nay thì mình đã làm việc được một tuần, mặc dù lúc đầu khá vất vả nhưng dần dần cũng thành quen.

Mẹ cô, bà Han Soyeon thuộc kiểu người hay lo lắng, nghe cô nói vậy liền hỏi với vẻ ngập ngừng: "Dakyung à, cấp trên của con có đối xử với con tốt không? Liệu có giống như..."

Shin Dakyung lập tức hiểu ý mẹ mình, cô bật cười: "Không đâu ạ, anh ấy khá dễ gần, đối xử với con cũng rất tốt. Có khi bố mẹ cũng đã thấy anh ấy trên đài truyền hình rồi đó."

"Ai cơ?"

Kim Hyejin đang ăn nghe vậy cũng vội vàng bỏ đũa xuống, lấy di động ra táy máy một lúc rồi đưa đến cho bố mẹ cô: "Kim Taehyung, là anh ấy ạ."

"À, là cậu này đấy hả?" Han Soyeon thốt lên, Shin Dongho cũng ngó qua xem thử mặt mũi cấp trên của con gái thế nào. Bà nói tiếp: "Đúng là bố mẹ nhìn thấy rồi, cậu ấy xuất hiện trên đài truyền hình nhiều lần lắm, trông cũng sáng sủa phong độ ấy chứ."

"Cực phẩm có một không hai đấy bác, Shin Shin nhà chúng ta mà tóm được trái tim anh ấy thì quá tuyệt rồi ạ!" Kim Hyejin giả vờ che miệng nói nhỏ với bố mẹ cô, nhưng cô ngồi ngay bên cạnh lại nghe thấy không sót chữ nào.

Han Soyeon phì cười.

Shin Dakyung khổ tâm vô cùng, cô gắp một miếng thịt to nhét vào miệng cậu ấy: "Từ đầu tới giờ cậu nói còn chưa đủ hả? Cậu cần phải im lặng rồi nhá, lo mà ăn hết đồ ăn của cậu đi!"

Kim Hyejin chống nạnh nhìn cô, ú ớ vài tiếng bày tỏ sự bất bình.

Shin Dongho trả lại di động cho Kim Hyejin, lại vì câu nói đùa của cậu ấy mà có chút không yên tâm. Ông chống một tay lên đùi rồi hỏi Shin Dakyung, sắc mặt khá nghiêm túc: "Dakyung à, cái cậu Kim Taehyung này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"35 ạ." Cô nhẹ nhàng đáp.

Đối với thông tin này thì cả ba người, bố mẹ cô và Kim Hyejin đều ngạc nhiên. Kim Hyejin mắc nghẹn, vỗ vào ngực mấy cái rồi mở to mắt nhìn cô: "Gì, sao lớn quá vậy? Mình còn tưởng anh ấy mới đầu 30 thôi chứ?"

Shin Dakyung chán nản lắc đầu, đúng là Kim Taehyung nhìn có hơi trẻ hơn so với độ tuổi thật của anh nên việc khiến mọi người nhầm lẫn cũng là chuyện thường tình. Ban đầu ngay cả cô cũng không ngờ rằng khoảng cách tuổi tác của cả hai lại xa đến như vậy.

Shin Dongho nói: "Vậy thì quá lớn so với con rồi."

Ngoài ra, mẹ cô trông cũng có vẻ ngần ngại.

"Bố mẹ, hai người đang lo lắng điều gì vậy? Nếu là chuyện vừa nãy Hyejin nói thì bố mẹ đừng để ý làm gì, anh ấy chỉ đơn giản là cấp trên của con thôi." Shin Dakyung giải thích, gần như nói hết nước hết cái: "Còn nếu bố mẹ lo vì tuổi tác chênh lệch mà mâu thuẫn trong phương thức làm việc thì cũng không cần thiết, con đã làm việc được một tuần rồi, không có vấn đề gì đâu mà. Anh ấy dẫn dắt con tốt lắm, tuyệt đối là một người sếp liêm chính."

Cô ra sức trấn an bố mẹ, cộng thêm có Kim Hyejin nói giúp nên cũng dễ dàng hơn. Bố mẹ cô sau đó chỉ dặn dò cô làm việc dưới trướng người khác thì đừng có giữ khư khư cái tính bướng bỉnh, đặc biệt là khi người ta lại tốt với mình hết lòng, thế nên phải phụ giúp người ta bằng tất cả khả năng mà cô có.

Thật ra bố mẹ không cần nói, cô cũng sẽ làm thế.

Sau khi ăn xong, cô và Kim Hyejin rửa bát rồi ra phòng khách ngồi trên sofa xem ti vi. Shin Dakyung ôm một cái gối to, đổi hết kênh này đến kênh khác nhưng vẫn chưa chọn được kênh nào phù hợp.

Kim Hyejin ngồi kế bên nhìn thấy vậy cũng ngứa ngáy, định giật lại điều khiển rồi dò hỏi cho ra lẽ. Thật ra từ lúc ăn cơm cậu ấy đã thấy có gì đó lạ lạ, hình như cô không được vui cho lắm.

Giọng Han Soyeon từ phòng bếp vọng lên: "Dakyung, xuống lấy trái cây lên đó mà ăn đi này!"

"Dạ!"

Kết quả, Kim Hyejin đi thay. Cậu ấy bưng đĩa trái cây đặt lên bàn, nhào tới sofa bắt đầu quá trình tra hỏi: "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Shin Dakyung dán mắt vào sofa, tuỳ ý đổi kênh: "Cái gì mà mọi chuyện như thế nào?"

"Thì là chuyện của cậu và Jeon Jungkook chứ còn gì nữa? Hai cậu cãi nhau à?" Shin Dakyung nghe thế bèn nhìn qua, cô còn chưa nói tiếng nào đã bị Kim Hyejin ngắt lời. Cậu ấy chọc một ngón tay lên má cô: "Đừng hỏi tại sao mình biết, tất cả đều hiện rõ trên mặt của cậu rồi kìa."

Shin Dakyung nghĩ tới là lại thấy phiền não. Cô thở dài, ngã đầu lên vai Kim Hyejin.

"Sao nào, có chuyện gì? Cậu đừng có lúc nào cũng ngậm chặt cái miệng như vậy, phải nói để mình còn liệu đường để giúp cậu chứ, cứ im ỉm thế này thì đến chuyên gia tâm lí cũng bó tay đấy nhá!" Kim Hyejin nâng đầu cô lên, ghim một miếng táo đưa tới bên miệng cô: "Ăn đi rồi kể cho mình nghe."

Thế là, Shin Dakyung bèn kể lại cho Kim Hyejin về những việc đã xảy ra và cả sự bất thường của Jeon Jungkook nữa. Dù gì cậu ấy cũng biết mọi chuyện của cô, hơn nữa cô cũng cần một người bạn để giãi bày.

"Vậy là sau khi cậu kể chuyện cậu được thăng chức cho Jeon Jungkook nghe thì cậu ấy đột nhiên nổi nóng lên rồi yêu cầu cậu từ chức?" Kim Hyejin lại ghim thêm một quả kiwi nhưng không ăn mà lắc qua lắc lại, nhướng mày hỏi cô.

Shin Dakyung gật đầu.

"Jeon Jungkook ấy à, tính tình cường quyền áp bức. Cậu ấy xem cậu như một bông hoa trong nhà kính, không cho ai dòm ngó, chỉ một mình cậu ấy được hưởng thụ." Kim Hyejin nói không chút khách khí: "Thế nên dựa trên điều này mà nói, cậu ấy phản ứng gay gắt như vậy cũng dễ hiểu. Vì nếu là mình thì mình cũng sẽ nổi điên lên ấy chứ, huống chi là Jeon Jungkook." Kim Hyejin nói không chút khách khí.

Shin Dakyung nghe xong lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cậu nói vậy tức là đang cho rằng cậu ấy không sai, còn người sai là mình à? Rốt cuộc là cậu đang đứng về phía ai vậy hả?"

"Mình không đứng về phía ai hết, mình chỉ đang đứng ở lập trường của mỗi người để phân tích thôi. Dĩ nhiên, ý của mình không phải là cậu ấy đúng, cũng không cho rằng cậu sai." Kim Hyejin vội ra hiệu cho cô hãy giữ bình tĩnh, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: "Nhưng cậu thử nghĩ mà xem, cậu và cậu ấy hiện tại đang ở trong mối quan hệ 'đó'. Dù chưa phải người yêu chính thức nhưng cũng đã có 'tình' rồi. Mình giả sử nếu có một ngày cậu nhìn thấy Jeon Jungkook thân mật với một cô gái khác ngoài cậu thì liệu cậu có cảm thấy khó chịu không?"

Shin Dakyung hơi ngẩn ra một chút, cô cứ do dự mãi, một lát sau mới cho Kim Hyejin một câu trả lời mơ hồ: "Có lẽ... là có."

"Có đúng không? Tình trạng của Jeon Jungkook hiện giờ chính là như thế đó." Kim Hyejin búng tay một cái rõ kêu rồi hắng giọng: "Jeon Jungkook là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, cái này mình thấy được, mà cậu chắc chắc càng rõ ràng hơn. Ví như mỗi lần chúng ta tụ tập bạn bè, cậu ấy có bao giờ để cậu ngồi gần mấy tên đàn ông trong nhóm đâu? Suốt ngày cứ giữ cậu khư khư bên cạnh, mấy đứa con trai đùa giỡn đụng chạm nhẹ một chút cũng khó, mà chính vì để ý đến thái độ này của Jeon Jungkook nên mới khiến mình nghi ngờ mối quan hệ của hai cậu đấy. Có bạn bè bình thường nào lại như thế không? Quá bất thường ấy chứ."

Shin Dakyung im lặng, cô công nhận chuyện này. Mấy năm trước cô và Jeon Jungkook quen biết nhau thông qua hội bạn đó. Về sau, mỗi lần tổ chức buổi gặp mặt, Kim Hyejin và Jeon Jungkook luôn ngồi cố định hai bên trái phải của cô, mấy cậu bạn khác đều cách khá xa.

"Bây giờ chúng ta tiếp tục nói đến công việc của cậu. Trước tiên tạm thời gạt bỏ sự 'cực phẩm có một không hai' của Kim Taehyung sang một bên. Là một trợ lý hành chính, cậu bắt buộc phải theo sát cấp trên hầu hết thời gian, chăm sóc từng li từng tí giống hệt như con trai của cậu. Chỉ riêng những điều này thôi thì đã là cả vấn đề rồi đấy cô nương ơi." Kim Hyejin lúc này thật sự trông giống như một người dày dặn kinh nghiệm trong vấn đề tình cảm: "Vậy thì cậu thử nói xem? Ai lại muốn người con gái của mình theo cạnh chăm sóc người đàn ông khác từng chút một như vậy chứ? Khó chịu, nổi giận cũng là chuyện thường ấy mà."

Dường như sợ cô còn chưa hiểu tường tận, cậu ấy lại nhấn mạnh thêm một lần nữa. Cô ấy áp mặt gần sát cô, nheo mắt rồi nói: "Nói cho dễ hiểu, cậu ấy đang bất an, thẳng thắn thêm tí nữa thì chính là đang ghen á."

Shin Dakyung xem như được giác ngộ đôi chút, nhưng tâm trạng chung quy vẫn không thể tốt hơn. Cô chau mày, vô thức nói một câu: "Mình và anh ấy chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới."

"Cái này dĩ nhiên là mình hiểu, nhưng Jeon Jungkook thì không." Kim Hyejin thong thả ăn trái cây.

"Nhưng dù vậy, mình cũng không muốn từ chức." Shin Dakyung cúi đầu nghịch nghịch gối ôm, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ làm vậy." Kim Hyejin gật đầu tán thành: "Để xem tình hình thế nào, nếu cậu ấy thật sự hiểu cho cậu thì sẽ không yêu cầu cậu từ chức đến cùng đâu. Có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, từ từ đã."

Shin Dakyng ngã người ra sau, ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Khoảng chín giờ tối, Shin Dakyung và Kim Hyejin định về nhà nhưng bố mẹ cô bảo ngủ lại một đêm. Vì ngày mai phải đi làm nên cô đã từ chối, Kim Hyejin cũng thế.

Lúc mở cửa xuống xe, Kim Hyejin ngồi ở ghế lái hạ cửa kính xuống, nói với cô: "Cậu nhớ đấy, tạm thời cứ giữ vững quyết định của cậu, ngoài ra đừng làm gì cả, cứ đợi xem thế nào. Dẫu sao hai cậu cũng không thể tránh mặt nhau mãi, cậu không tìm cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ tìm cậu thôi."

Shin Dakyung cười: "Mình biết rồi."

Kim Hyejin vẫy tay, khởi động xe: "Vậy nhé, mình về đây. Tạm biệt~"

Shin Dakyung vẫy tay theo, nhìn chiếc xe khuất dần trong màn đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net