Chương 6: Mình không thể để mất việc được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó Shin Dakyung là thành viên của nhóm A, cũng nhận thấy tình hình đang khá căng thẳng. Thế nên cô đã đánh liều đưa ra đề xuất đồng thời dàn xếp lại phòng họp mặc dù lúc đó chức vụ của cô vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.

Thật ra lúc đó ngoài mặt Shin Dakyung tỏ vẻ tự tin nhưng trong lòng cũng hơi lo, vì vấn đề cô có thể nghĩ ra thì tại sao người khác lại không?

Nhưng không ngờ đề xuất của cô lại được đồng ý.

Sau đó cô cảm thấy mười mấy cặp mắt trong phòng họp đều đang dồn về phía mình, bao gồm cả Kim Taehyung. Anh hơi sững người đôi chút, sau đó ánh mắt trở nên... suy tư?

Giám đốc Seo sau đó cười ha ha lại khen cô nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, còn nói cái gì tự hào vì cô là thành viên nhóm của ông ta...

Cô bé phòng hỗ trợ sau hôm đó cũng bị khiển trách nặng nề, ngoài ra còn phải viết một bản kiểm điểm nộp lên cho cấp trên.

Sau buổi họp hôm đó, Kim Taehyung đã tìm tới bộ phận làm việc của cô. Anh nói: Tôi đã quan sát tác phong làm việc của em, lúc em sắp xếp phòng họp hay trong lúc em phân tích phương án, và tôi đề cao điều đó. Năng lực của em cần được khai thác, nếu bây giờ em chấp nhận làm việc cho tôi, em sẽ có cơ hội được học hỏi nhiều hơn nữa.

Shin Dakyung hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút thì ngập ngừng: Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm trợ lý hành chính, tôi không có tự tin.

Tôi sẽ là người dẫn dắt em.

Cô thắc mắc: Vì sao anh lại chọn tôi?

Kim Taehyung cười: Vì em có năng lực, tôi không muốn lãng phí nhân tài, thế thôi.

Cứ như vậy, theo như cách nói của mấy người đồng nghiệp ban nãy thì cô đã một bước bay lên trời cao. Kim Taehyung sắp tới sẽ trở thành sếp của cô, cô cũng sẽ là cộng sự bên cạnh anh. Anh giữ chức Phó tổng giám đốc tập đoàn, nghe nói năm nay vừa bước sang 33 tuổi.

Shin Dakyung cũng biết chuyện này chẳng hề dễ dàng, những lời đồn thổi ở nơi công sở là điều không thể tránh khỏi. Có lẽ sắp tới sẽ có vô vàn những lời lẽ chói tai hướng thẳng về phía cô, nhưng như vậy thì sao? Họ càng dị nghị, cô càng muốn chứng minh cho họ thấy việc cô có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào năng lực của mình...

***

Shin Dakyung và Kim Hyejin, hai người bê hai cái thùng lớn ra ngoài công ty rồi đi bằng xe của Kim Hyejin về nhà cô. Xe của cậu ấy đỗ ngay trước cổng, là kiểu xe mui trần, màu sắc đỏ loét, bóng loáng, vô cùng nổi bật.

Kim Hyejin có gia cảnh không tồi, thậm chí phải nói là rất tốt. Nhưng bố cậu ấy lại muốn 'thả' cậu ấy ra ngoài xã hội để cậu ấy tự sinh tự diệt, kết quả Kim Hyejin đã phải bắt đầu từ một nhân viên cấp thấp như bao người bình thường khác, không hề có đãi ngộ. Tính tình cậu ấy vốn phóng khoáng, thoải mái nên cũng chấp nhận, trước giờ chưa từng than vãn với bố mẹ.

Bố Kim Hyejin tỏ ý muốn xem cậu ấy có thể tự đi lên bằng đôi chân của mình mà không cần nhờ vào quan hệ hay không. Kim Hyejin lại giống Shin Dakyung, càng thách thức cậu ấy, cậu ấy càng muốn làm cho bằng được để họ sáng mắt ra. Thế nên sau đó cậu ấy dọn ra ở riêng, nộp đơn xin việc vào cùng một chỗ với cô.

Nhưng dẫu sao Kim Hyejin cũng là con gái, dù ngoài mặt cứng rắn nhưng phận làm bố mẹ có ai nỡ nhìn con mình cực khổ? Thế nên những trừ những chuyện liên quan tới công việc thì những thứ như tiền bạc, nhà ở hay phương tiện đi lại là do bố cậu ấy cho.

Shin Dakyung và Kim Hyejin sau khi về nhà cô thì lập tức nằm ra giường.

Kim Hyejin là người lên tiếng trước: "Này Shin Shin, cậu dốc sức làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi, thăng chức thì cũng có đấy, nhưng thật lòng mà nói thì có đáng với công sức cậu bỏ ra không? Lần này đúng là ông trời có mắt!"

"Thế nên trước đây mình luôn nghĩ, dù có than vãn cũng chẳng có ích gì." Shin Dakyung đáp lại, cô nhìn trân trân lên trần nhà.

"Nhưng rõ ràng là cậu bị đối xử bất công!" Kim Hyejin ngồi phắt dậy, quay qua nhìn cô, hệt như sắp bùng nổ: "Mình không giỏi bằng cậu, thế nên mình chẳng thể kêu ca cho bản thân. Nhưng cậu vốn dĩ có năng lực, mình cũng tin là cậu biết đều do cái gã trưởng phòng thối tha đó chèn ép thế nên cậu mới không leo cao được. Nếu lần này không phải cậu gặp được Phó tổng, chẳng lẽ cậu định ôm cái chức vụ trợ lý này sống tới già luôn hay sao?"

Kim Hyejin vào tập đoàn sau Shin Dakyung một năm, thế nên chức vụ thấp hơn. Dù khác bộ phận nhưng không phải cô không biết Shin Dakyung bị chèn ép nhiều như thế nào. Trưởng phòng của cậu ấy tính khí quái đản, thế nên rất nhiều nhân viên bất mãn với ông ta nhưng cũng không dám nói gì.

Có một lần, giờ tan làm cô định sang bộ phận của Shin Dakyung rủ cậu ấy đi ăn tối, kết quả cậu ấy bận tăng ca nên không đi được. Kim Hyejin liếc nhìn chồng tài liệu bên cạnh bàn làm việc của cậu ấy mà hết cả hồn, vì đấy rõ ràng là lượng công việc của năm người, thế mà lão trưởng phòng ấy lại giao cho Shin Dakyung làm hết.

Công việc thì dồn hết cho cậu ấy làm, nhưng người hưởng thành quả lại là ông ta.

"Có lẽ vậy. Biết làm sao được, mình chỉ là người làm công thôi, không có gia thế cũng không có tiếng nói. Mình nhẫn nhịn, vì mình không muốn mất việc." Shin Dakyung cũng nhìn Kim Hyejin, cô lắc đầu rồi nói: "Hyejin, mình không thể để mất việc được. Mình còn bố mẹ, thế nên mình phải kiếm tiền."

Kim Hyejin thở dài, lại nằm xuống bên cạnh cô, cái miệng vẫn còn không ngừng mắng chửi: "Đúng là báo ứng, sau này cậu giẫm chết cái lão đấy cho mình. Nhìn cái mặt ông ta thôi cũng đủ khiến mình phát ốm!"

"Được thôi~" Shin Dakyung bật cười.

Cười đùa một chút, lát sau Kim Hyejin lại nằm xoay người qua hỏi cô: "Mà này, hai bác dạo này thế nào rồi?"

"Vẫn ổn." Shin Dakyung vớ tay lấy cái gối ôm vào lòng, dường như trên bao gối vẫn còn đọng lại mùi hương của Jeon Jungkook sáng nay: "Vài bữa nữa mình định đến nhà bố mẹ, cậu có đi không? Mẹ mình bảo nhớ cậu đấy."

"Vậy thì phải đi rồi." Kim Hyejin cười tủm tỉm, thò tay qua muốn trộm cái gối của cô: "Hai bác có biết cậu được thăng chức chưa?"

"Mình nói rồi." Cô gạt tay cậu ấy ra, ôm khư khư cái gối trong lòng, lấy một con gấu bông nhét cho cậu ấy: "Thế nên bố mẹ định sẽ nấu một bữa thịnh soạn ăn mừng mình được thăng chức."

"Vậy thì sao thiếu mình được chứ? Con gái nuôi mà."

"Cậu chỉ giỏi ăn chực thôi." Shin Dakyung cười, giơ tay chọc vào người Kim Hyejin khiến cậu ấy cười ha hả.

"Này, có điện thoại kìa!" Kim Hyejin gạt tay cô ra, chỉ vào di dộng.

Shin Dakyung ngưng cười đùa, cô cầm lấy di dộng thì nhìn thấy là số lạ.

"Ai vậy?" Kim Hyejin ngó qua: "Jeon Jungkook gọi hả?"

"Nói nhảm!" Cô lườm nguýt, khẽ nói: "Số lạ."

Những lúc Jeon Jungkook đi xa thì anh không hề gọi điện cho cô cho đến khi trở về, trước giờ vẫn như thế. Thế nên từ đầu cô đã loại trừ khả năng người gọi đến là anh rồi.

Kim Hyejin suốt ngày cứ đem Jeon Jungkook ra chọc ghẹo cô, vậy nên cô nghĩ nếu không phải cậu ấy đang nghi ngờ thì cậu ấy chắc chắn đã biết được cái gì đó rồi nên mới làm vậy.

"Cậu không nghe hả?"

"Số lạ còn nghe làm gì chứ?"

Kim Hyejin lập tức giật lấy di động của cô, định nhấn nút nghe máy: "Thì cứ nghe đi đã, lỡ có chuyện gì thì sao?"

Shin Dakyung chịu thua, mặc kệ cậu ấy.

"Alo?" Kim Hyejin nhảy ra nghe máy giúp cô một cách tự nhiên.

"Tôi là Kim Taehyung, không nhầm số đấy chứ?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông, tông giọng trầm thấp có lực, rất cuốn hút, nhưng lại làm cho cả Shin Dakyung và Kim Hyejin giật bắn cả người.

Kim Hyejin hoảng hốt, lập tức nhét di động vào người cô, ra hiệu cho cô mau nói gì đó đi. Shin Dakyung thật sự hết cả hồn, cô lập tức ngồi dậy ngay ngắn, hạ giọng nói vào điện thoại: "Vâng, là Phó tổng Kim phải không ạ? Anh không nhầm đâu, tôi là Shin Dakyung đây."

Shin Dakyung nghĩ bụng có lẽ anh biết trước số di động này là của cô rồi thế nên câu đầu tiên anh hỏi mới là: Không nhầm số đấy chứ?

"Ngày mai nếu có thời gian thì em nên đến tập đoàn một chuyến, tôi sẽ đưa hợp đồng cho em. Em đến xem có thoả đáng hay không rồi ký tên vào. Nếu có gì không phù hợp chúng ta sẽ bàn bạc qua, sau đó tôi sẽ xem xét điều chỉnh lại." Kim Taehyung không hề có ý định vòng vo, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Kim Hyejin nghiêng người qua, áp sát vào cô để nghe trộm, sau đó dùng khẩu hình miệng nói với cô, cô đọc được cậu ấy nói: Ngày mai luôn sao? Gấp quá vậy?

Shin Dakyung gật đầu, cô hỏi lại: "Vậy ngày mai khi nào thì anh rảnh ạ?"

"Mười một giờ đi, giờ nghỉ trưa." Kim Taehyung nói: "Buổi sáng tôi còn có cuộc họp."

"Được ạ." Shin Dakyung hơi ngập ngừng đôi chút nhưng sau đó vẫn lên tiếng: "Phó tổng... sao anh có được số di động của tôi vậy?"

Nói xong câu này, Kim Hyejin lập tức nhìn cô bằng ánh mắt 'Cậu bị ngốc à?'

Tiếng cười khẽ của Kim Taehyung cũng đồng thời truyền qua điện thoại rồi lọt vào tai cô: "Thông tin của em ghi rõ trên hồ sơ mà."

Ừ nhỉ, sao cô có thể hỏi một câu hỏi vớ vẩn như vậy chứ? Hoảng hốt quá nên đầu óc cũng mù mờ luôn sao?

"À... cũng phải." Shin Dakyung có phần ngượng ngập.

"Đây là số của tôi, em lưu vào đi. Về sau sẽ dùng nhiều đấy."

"Vâng." Cô nói: "Vậy tạm biệt anh."

"Ngày mai gặp." Sau khi Kim Taehyung dứt lời thì ngắt máy.

Ngay lập tức, Kim Hyejin bùng nổ, chồm người tới hỏi dồn dập: "Ngày mai cậu đến làm việc luôn sao? Sao lại gấp gáp quá vậy? Mình còn tưởng cậu được nghỉ phép vài ngày để chuẩn bị chứ?"

"Chị hai à, rốt cuộc là chị muốn tôi trả lời câu nào trước đây hả?" Shin Dakyung còn chẳng ngẩng đầu lên, cô cặm cụi lưu số Kim Taehyung vào, đặt tên là 'Phó tổng Kim'

"Theo thứ tự đi."

"Thứ nhất, ngày mai mình chỉ đến tập đoàn để ký hợp đồng thôi. Thứ hai, cái này không có gì gọi là gấp gáp, thương nhân thì luôn quý trọng thời gian, đây là lẽ dĩ nhiên. Cuối cùng, cấp trên cho mình nghỉ phép để thu dọn đồ rồi chuyển đến tổng bộ chứ đâu phải để nghỉ dưỡng? Hai ngày đã là đủ lắm rồi." Cô nói một tràng như nã pháo, trơn tru không ngắt nghỉ rồi quay sang nhìn Kim Hyejin: "Như vậy đã đủ thoả mãn máu nhiều chuyện của cậu chưa?"

"Tuyệt vời! Cậu cứ giữ vững phong độ như vậy đi. Với cái miệng này của cậu thì chẳng ai ức hiếp cậu được đâu." Kim Hyejin bật cười rồi giơ ngón cái lên với cô.

"Mình là ai chứ? Cậu khỏi lo." Shin Dakyung cất điện thoại đi rồi chỉ tay về hướng tủ lạnh: "Này, cậu muốn đắp mặt nạ không? Mình có vài quả dưa chuột trong tủ lạnh ấy."

"Đi tắm cái đã, toàn mồ hôi thôi." Kim Hyejin phe phẩy áo, đứng dậy định đi đến tủ đồ của cô: "Mình lấy một bộ đồ của cậu mặc tạm nhá."

Shin Dakyung thấy cậu ấy đi về hướng cái tủ thì trái tim gần như nhảy dựng lên. Cô không suy gì nhiều, lập tức lao tới trước.

Cái tủ đó có đồ của Jeon Jungkook bên trong. Tuy không nhiều, chỉ có vài chiếc áo sơ mi và quần dài để sẵn, phòng những lúc anh ngủ lại nhà cô thì còn mặc được. Dáng người Jeon Jungkook cao lớn hơn cô, thế nên kích cỡ quần áo cũng to và rộng hơn rất nhiều, nhìn qua size thì sẽ biết là của đàn ông ngay. Cô lại nhỏ nhắn, so với anh thì càng trông giống như người tí hon. Vì vậy nếu nói quần áo đó là của cô thì chỉ có ma mới tin, nhất là với kiểu người trời sinh có chiếc mũi chó săn đánh hơi cực đỉnh như Kim Hyejin thì càng dễ bại lộ...

Trước đó cậu ấy chưa nhìn thấy gì mà đã suốt ngày đem Jeon Jungkook ra chọc cô, bây giờ cậu ấy nhìn thấy quần áo của anh trong nhà cô rồi thì còn tới mức nào? Trước khi nhìn thấy còn nhắm mắt nói dối được, sau khi nhìn thấy rồi thì cô chối kiểu gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net