Chương 98: Anh yêu em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jeon Jungkook, anh còn muốn cái gì nữa? Điều gì nên làm tôi cũng đã làm hết rồi, rốt cuộc anh còn muốn cái gì nữa chứ?" Ngày đó, sau khi dùng hết sức hét lên câu này, cả người Shin Dakyung dường như bị rút cạn sức lực, cứ thế cả ngồi trên giường.

Xung quanh cô toàn ảnh là ảnh, nói một cách chính xác hơn thì chính là ảnh nóng. Chúng rải rác khắp nơi, cả ở trên giường và dưới sàn nhà đều có, hệt như đang đồng loạt muốn dồn ép cô đến bước đường cùng.

Hai người trong ảnh như đôi sam dính lấy nhau, quấn quýt không rời cùng với những nụ hôn ướt át, những hành động thân mật và biểu cảm mơ màng, kích tình khiến người ta phải đỏ mặt...

Người con gái là cô, người đàn ông là Jeon Jungkook.

Không rõ là vì hoảng sợ hay tức giận, Shin Dakyung gần như có thể nghe thấy tiếng răng môi mình đang không ngừng va lập cập vào nhau. Cô nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm, hơi thở dồn dập, ánh mắt phẫn uất tựa như một con dao sắc nhọn chỉ chực chờ đâm thẳng về phía anh.

Trong những tấm ảnh đó, cô chẳng những không có biểu hiện chống cự hay bài xích Jeon Jungkook như thường ngày mà trái lại còn chủ động bò lên người anh, bám chặt lấy anh như dây leo, ôm hôn mặn nồng, mặc sức hưởng thụ sự vuốt ve và săn sóc mà đôi tay anh mang lại. Thế nên, nếu nói cô bị anh cưỡng ép thì sẽ chẳng một ai tin cả.

Song, vừa rồi cô đã nhớ ra một điều...

Có một đêm nọ, Jeon Jungkook tự tay pha cho cô một ly sữa ấm. Anh nói rằng nó sẽ giúp cô ngủ ngon hơn, hơn nữa còn muốn cô uống hết ngay trước mặt anh rồi mới được đi ngủ.

Vốn dĩ thường ngày anh cũng hay dám sát việc ăn uống của cô, chỉ vì lo cô sẽ lãng phí thức ăn. Vậy nên cô không lấy làm lạ, cứ thế từ từ uống cạn ly sữa đó.

Sau khi Jeon Jungkook mang theo cái ly rỗng rời khỏi phòng được một lúc, Shin Dakyung bắt đầu cảm thấy một nơi nào đó sâu trong cơ thể mình đang dâng lên một cảm giác nong nóng, có chút khó chịu. Cô theo bản năng vén chăn ra, định giơ tay tìm điều khiển máy điều hoà nhưng lại phát hiện cánh tay mềm nhũn như bị người ta rút hết sương sống, muốn động đậy một chút cũng không động đậy nổi.

Cô hoàn toàn bất lực, vùi mặt vào gối nằm, túm lấy ga trải giường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Cho đến khi Jeon Jungkook quay trở lại, anh cũng chẳng nói gì cả mà chỉ liếc mắt quan sát cô một chút rồi đi vào phòng tắm.

Vì Shin Dakyung nằm xoay lưng về phía anh nên cô không nhìn thấy, trong lúc cô đang chật vật với những phản ứng bất thường trong cơ thể mình thì vào khoảnh khắc quay đầu đi, trên môi Jeon Jungkook treo lơ lửng một nụ cười nhẹ. Con ngươi của anh hơi co lại, ánh mắt vừa thong thả vừa thâm sâu.

Tất cả nguồn sáng trong phòng đều bị tắt đi, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ chập chờn nơi đầu giường. Trong không gian mơ hồ vang vọng tiếng thở có phần hỗn loạn của cô cùng với một mùi hương thoang thoảng. Jeon Jungkook vờ như không nghe thấy, anh trèo lên giường, vòng tay ôm cô từ phía sau, lồng ngực trần áp sát tấm lưng mảnh mai của cô.

Từ đầu tới cuối anh đều không nói tiếng nào, cũng không có vẻ gì là gấp gáp, vẫn ung dung và bình thản như một con báo nho nhã đang lặng lẽ quan sát sự biến đổi của con mồi.

Shin Dakyung vốn dĩ đã cảm thấy cả người nóng hầm hập, cộng thêm sự thân mật của anh lại càng khiến cô như muốn bốc cháy.

Cô nuốt khan, cổ họng ậm ừ phát ra những âm thanh nho nhỏ, muốn tránh xa cơ thể anh ra một chút để bớt nóng nhưng cô chỉ vừa nhích tới trước thì anh đã lập tức sấn tới theo, ôm khư khư cô trong lòng.

Đầu óc cô choáng váng, sự vật xung quanh cứ xoay vòng như chong chóng, ý thức cũng đang rã rời từng chút một. Cánh tay quấn lấy eo cô vô cùng rắn rỏi, bắp tay mạnh mẽ cùng với cơ bắp săn chắc đập vào mắt cô, và dường như anh không hề mặc áo như thường ngày.

Chút lý trí còn sót lại của Shin Dakyung cuối cùng vẫn là sụp đổ. Cô bèn chủ động xoay người lại đối diện với anh, xà vào lòng anh, bám lấy cơ thể anh như một con rắn, đôi môi dính lên da thịt anh, hơi thở phả ra nóng rực.

Càng sát gần anh sẽ càng nóng hơn, nhưng chẳng hiểu vì sao cô cứ không kiềm được lòng mà chỉ muốn gần gũi anh như vậy, sự tiếp xúc giữa da thịt với da thịt mang lại cho cô một sự thoả mãn to lớn. Máu huyết trong người đang sôi sục, xông thẳng lên đỉnh đầu, cô thì càng lúc càng trở nên mụ mị. Mùi hương nam tính của người đàn ông lấp đầy hô hấp cô, tựa như một loại chất xúc tác đẩy nhịp tim tăng lên nhanh dần, tưởng chừng có thể nhảy ra ngoài bất kỳ lúc nào, nhất là khi cô cảm nhận được phía dưới có thứ gì đó đang cọ lên đùi mình.

Trái tim cô đập nhanh một cách khác thường. Ở trạng thái mà cơ thể cô và anh kề sát như thế này, e rằng anh cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng cười trầm trầm. Jeon Jungkook vuốt tóc cô, bàn tay thô ráp thuận thế trượt dài xuống, dừng lại trên đường cong của cô. Anh hơi cúi đầu, cố tình đè thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Sao vậy? Hmmm?"

Vành tai hơi ngứa ngáy, cảm giác đó từ từ lan rộng như hàng vạn con côn trùng đang bò dọc sống lưng. Dưới sự kích thích của anh, Shin Dakyung bất chợt ngọ nguậy, cả người bứt rứt.

Váy ngủ của cô đều do anh mua, là loại có dây, vậy nên đã góp phần tạo điều kiện cho anh dễ dàng thò tay vào, vuốt ve tấm lưng trần của cô. Anh tỏ vẻ như không phát hiện ra sự bất ổn của cô mà hỏi: "Không thoải mái ở đâu à?"

"Tôi... không biết... không rõ..." Shin Dakyung thì thào. Yết hầu gợi cảm của người đàn ông chiếm trọn tầm mắt, trong lòng cô bỗng nảy sinh một sự khao khát muốn đặt lên đó một nụ hôn.

Song khi đôi môi cô chỉ vừa mới chạm vào anh, Jeon Jungkook lại bất chợt đẩy cô ra một chút. Anh vân vê gò má cô, cả ánh nhìn và tông giọng đều mang theo hàm ý dụ hoặc rất rõ ràng nhưng ngoài miệng thì lại giả vờ nói: "Tôi gọi bác sĩ nhé?"

Shin Dakyung nhìn anh, ánh mắt khép hờ mơ màng. Cô nửa tỉnh nửa mê, giây thần kinh trong đầu cứ thi nhau giật lên liên hồi. Khoảnh khắc nhìn sâu vào mắt anh, miệng cô bỗng khô khốc, trước mặt thậm chí còn xuất hiện ảo ảnh.

Cô giơ tay chạm lên sườn mặt anh, như một người mất trí rướn người tới, ngậm lấy môi anh.

Những phản ứng trên cơ thể cô rất mơ hồ, không quá mãnh liệt như sóng vồ nhưng đồng thời cũng không cách nào kiềm chế được.

Nơi răng môi dây dưa bật ra tiếng cười nhẹ của Jeon Jungkook. Một người hiếm khi ở thế chủ động như cô tối nay lại rất bạo dạn, cái lưỡi đuổi bắt, trêu đùa và cuốn lấy lưỡi anh không rời, biến nụ hôn từ say đắm chuyển sang dồn dập, tựa như chỉ hận không thể rút cạn hô hấp của đối phương.

Những âm thanh mút mát và tiếng thở gấp từ kẻ môi của cả hai vang lên ngày một lớn hơn giữa không gian yên tĩnh, đốt cháy ngọn lửa tình càng thêm dữ dội.

Jeon Jungkook bỗng hơi dùng sức, lật người cô qua. Anh đổi tư thế, dựa vào đầu giường rồi để cô nằm bò trên ngực anh, sau đó vươn tay vặn tối đèn ngủ lại.

Shin Dakyung vẫn cảm thấy toàn thân khô nóng như đang ngồi trên chảo dầu, chỉ muốn được tiếp tục cùng anh triền miên. Chẳng hiểu vì lý do gì mà chỉ khi đó, cô mới cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn một chút.

Không chần chừ lâu, cô bèn chồm tới hôn anh. Jeon Jungkook cũng lập tức đáp lại, vòng tay ra phía sau kéo khoá kéo của cô xuống, cởi nút thắt dây áo ngực ra rồi vứt đi. Sau đó, bàn tay anh lần xuống, xốc váy ngủ của cô lên cao, và kết quả là chiếc quần con cũng bị ném xuống sàn.

Anh không trực tiếp cởi váy ngủ của cô ra, nhưng chiếc váy vốn dĩ cũng đã bị anh kéo đi quá nửa, hoàn toàn không có tác dụng che chắn gì. Nói trắng ra, nó chẳng khác nào một miếng vải mỏng, tuỳ tiện đắp ngang qua cơ thể trần trụi của cô.

Jeon Jungkook tuy chìm đắm trong nụ hôn nhưng bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn và hưởng thụ sự căng tròn ở bên dưới. Thế nhưng Shin Dakyung lại đột nhiên vặn vẹo người, không biết lấy đâu ra can đảm nắm lấy lưng quần của anh, sâu trong cơ thể vẫn tồn đọng một cảm giác thiếu thốn và trống rỗng. Ánh mắt cô tựa như bị bao bọc bởi một lớp sương dày, bị những khát vọng trần tục nhất nhuốm màu.

Khi cô chuyển động đã vô tình cọ xát với thứ hùng vĩ đang rục rịch trổi dậy của người đàn ông. Jeon Jungkook thở ra từng hơi nặng nề và đục ngầu, tuy rằng rất muốn đè cô xuống mà dày vò, nhưng trước tiên anh vẫn muốn trêu cô thêm một chút nữa.

"Từ từ nào, không cần gấp." Jeon Jungkook giữ lấy tay cô, cố gắng đè nén sự đói khát trong người mình lại. Anh nghiêng đầu, khẽ cắn lên vành tai cô: "Chậm thôi..."

Shin Dakyung chỉ cảm thấy cả người lâng lâng như bị người ta ném lên mây, không hề có điểm dừng.

Jeon Jungkook bật cười. Anh tì trán lên trán cô, cắn lên môi cô một cái rồi hỏi: "Bé con, nhìn cho kĩ và trả lời tôi, người đàn ông của em là ai?"

"Anh..."

Jeon Jungkook nhướng mày, cánh tay nâng cao rồi lập tức hạ xuống, thẳng thừng đánh lên mông cô. Anh gằn giọng: "Ai?"

"Anh...! Jeon... Jungkook..." Lực đạo bất ngờ rơi xuống cơ thể khiến Shin Dakyung theo bản năng chống người dậy mà hét lên, vội vội vàng vàng trả lời. Anh đánh không hề nhẹ, cũng không hề nương tay, chí ít thì làn da cô đã dần đỏ ửng lên từng chút một.

Thế nhưng ngoài sự đau đớn ra còn có một cảm giác sung sướng và kích thích đan xen. Chúng bện lấy nhau, đẩy cô xuống vực sâu của dục vọng, vạn kiếp bất phục.

"Ngoan lắm." Jeon Jungkook mỉm cười hài lòng, những ngón tay thon gầy luồn vào mái tóc cô: "Lại đây."

Shin Dakyung như con cá khát nước, cứ hễ nghe thấy mệnh lệnh là liền ngoan ngoãn nhào tới, ôm rịt lấy cổ anh, làm theo răm rắp.

Jeon Jungkook cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm một câu: "Yêu chết mất thôi..."

Nhưng rất nhanh sau đó, Jeon Jungkook lại một lần nữa đẩy cô ra, dáng vẻ xấu xa đó chính xác là đang muốn làm khó cô, vờn cô như mèo vờn chuột. Shin Dakyung thì không biết anh định làm gì, lồng ngực nôn nóng vô cùng, định tiếp tục áp sát anh nhưng nào ngờ lại bị anh cự tuyệt, đẩy cô ra thêm một lần nữa.

Anh nắm lấy cằm cô nâng lên, đôi mắt sâu xa thoáng nheo lại: "Bé con, nói em yêu tôi."

Shin Dakyung thần hồn nát thần tính, ý loạn tình mê, đầu óc càng lúc càng xoay dữ dội nên cũng không rõ có đang nghe anh nói gì hay không. Thứ duy nhất mà cô nhắm tới lúc này chỉ là bờ môi mỏng còn vươn chút nước của anh.

Jeon Jungkook thấy cô im lặng, khẽ nhíu mày, không chút chần chừ đánh vào mông cô rồi lặp lại: "Nói em yêu tôi!"

Shin Dakyung giật nảy mình, nằm rạp lên người anh mà suýt xoa. Mông bị anh đánh đến đau nhức, những dấu tay đo đỏ in hằn một cách nổi bật trên nền da trắng hồng của cô. Cô chỉ có thể nức nở, rúc vào cổ anh mà nói: "Tôi yêu anh... yêu anh..."

Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng như nước cùng với những lời yêu rót vào tai Jeon Jungkook, cảm tưởng như trái tim bị ai đó móc lên rồi đem đi phơi dưới ánh nắng ấm áp. Đáy lòng cũng dâng lên một cảm giác rung động sâu sắc đến mức khó có một từ ngữ nào có thể hình dung được một cách trọn vẹn.

Mặc dù anh rõ hơn bất cứ ai khác rằng hiện giờ cô thậm chí còn chẳng đủ tỉnh táo để nhận thức được bản thân mình đang nói cái gì, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh, thế nhưng anh vẫn cứ vì một câu nói của cô mà động tâm.

Bởi đây là lần đầu tiên cô nói câu này với anh.

Ánh mắt anh nhìn cô thâm trầm tựa biển khơi, khẽ ra lệnh: "Nói lại."

"Tôi yêu anh..." Cô bèn làm theo.

"Tiếp tục nói."

Shin Dakyung cứ như vậy mà lặp lại như một cái máy.

Cô nằm sấp trên người anh, dây váy ngủ trượt xuống bờ vai mảnh khảnh, chiếc váy trên người cũng rất hờ hững, mặc nhưng lại chẳng khác nào không mặc. Ở góc độ này, anh không cần làm gì cũng có thể nhìn thấy nơi mềm mại cao vút trước ngực cô đang tì lên người anh, lại vì hô hấp gấp gáp của cô mà phập phồng lên xuống. Gò má cô ửng hồng và da dẻ đỏ bừng như một người say rượu, dáng vẻ ấy cũng lại giống hệt một tiểu yêu tinh, vô cùng xinh đẹp và gợi cảm.

Jeon Jungkook ngày một đánh mất vẻ bình tĩnh của mình, trở nên nguy hiểm hơn, hoang dã hơn với những đợt hít thở không thông. Anh nắn bóp nơi đẫy đà trước ngực cô, khiến Shin Dakyung không kiềm được mà bật ra những âm thanh rên rỉ đê mê. Cô vô thức ưỡn người lên, dường như muốn có được nhiều hơn nữa.

Jeon Jungkook trở mình, lật đè cô xuống dưới thân. Anh vùi mặt vào ngực cô, ngậm lấy một bên gò bông nõn nà, lúc thì gặm cắn lúc thì liếm mút trêu đùa, bên còn lại cũng bị anh dùng sức nhào nặn. Shin Dakyung ôm lấy đầu anh, dưới sự chăm sóc tận tình từ bàn tay và môi của anh, cô chuyển từ những tiếng rên đầy e thẹn sang những tiếng la hét trong sung sướng.

"Kêu to tiếng lên! Tôi thích nghe." Gương mặt anh vùi vào ngực cô, lời nói vì vậy mà có chút mơ hồ.

Shin Dakyung ngẩng cao đầu rên rỉ. Giờ phút này cô hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy mặc sức phóng túng dưới thân anh.

"Em ướt quá rồi." Cảm giác dinh dính trên đầu ngón tay khiến Jeon Jungkook không nhịn được mà cười khẩy. Anh để lại những dấu vết vụn vặt trải dài từ ngực đến cổ cô, khi nhìn thấy dáng vẻ sắp bị dục vọng nuốt trọn của cô, anh bèn hôn lên má cô, cười hỏi: "Cần tôi giúp sao?"

Cô gật đầu, khổ sở vặn vẹo người.

"Bé con, nhớ kỹ ai mới là người thực sự khiến em sung sướng..." Câu nói này vừa rơi xuống, anh bèn nhấc người, sau đó trực tiếp chôn vào nơi sâu nhất bên trong cô.

Shin Dakyung như nuốt phải một ngụm khí lạnh, cô thở hổn hển, không thể kiểm soát được hô hấp của mình. Vào khoảnh khắc anh đi vào đã để lại một vết cào trên lưng anh.

"Thở đều nào..." Jeon Jungkook thở dốc, cảm giác hoà hợp tuyệt vời và bay bổng này khiến đầu mày anh nhíu chặt, buộc phải nghiến răng gầm gừ thành tiếng: "Đã bao nhiêu lần rồi, hmmm? Đừng cắn chặt tôi như vậy."

"Gọi tên tôi..." Anh đưa ra yêu cầu, vừa chuyển động thắt lưng vừa quan sát cô không rời mắt, người con gái dưới thân xinh đẹp đến mức câu mất hồn người khác: "Lớn tiếng thêm một chút!"

Shin Dakyung liên tục gào thét tên anh dưới những đợt tấn công mạnh mẽ và vồ vập, cổ họng cũng dần dần sinh đau. Thế nhưng cô không thể không thừa nhận, những trải nghiệm tình ái mà anh mang lại cho cô vẫn luôn là những trải nghiệm dài lâu và khó quên.

"Dakyung, xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh, anh thật sự hết cách rồi..." Lẫn trong những đợt khoái cảm miên man kia là một tia bất lực lướt ngang qua đáy mắt. Giữa cơn sóng tình, Jeon Jungkook chợt cúi người hôn lên trán cô, một giọt mồ hôi nương theo từng đợt luân động rơi xuống. Anh thì thào: "Anh yêu em..."

Ánh trăng tròn vành vạnh, màn đêm tưởng chừng như vô tận.

Sát cạnh đầu giường, phía sau ngọn đèn ngủ có một cái lọ nhỏ. Hương thơm từ cái lọ đó lan rộng, hoà vào không khí, len lỏi vào hô hấp của cả hai, thúc đẩy những khát vọng càng thêm rực lửa.

Lại ở một góc phòng nọ, một thiết bị đang phát ra ánh đèn yếu ớt, lặng lẽ quan sát hai người họ.

Chính bởi vì dáng vẻ tưởng chừng như vô tội đó của anh, khi anh hỏi thăm cô, quan tâm cô mà Shin Dakyung đã không hề nảy sinh chút nghi ngờ nào đối với ly sữa đó. Lúc thuốc phát tác dụng, cô chẳng còn nhận thức được gì cả. Sáng ngày hôm sau cũng không nhớ được bất cứ thứ gì về những cảm giác rạo rực khác lạ đêm trước ngoài việc lại cùng anh phát sinh quan hệ...

***

Thật ra lúc đầu mình không định viết H đâu, vì là throwback nên chỉ tả sương sương thoi. Nma nghĩ lại thì chay tịnh cũng lâu rồi, nên mình cứ thế mà viết =))) Lâu không viết nên chẳng quen tay gì cả, nên mình mới up hơi muộn xí. Sorry mng :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net