Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
họ."

"Vậy được, chỉ cần chàng nói không làm, ta sẽ tin chàng."

Xong rồi chàng đến sờ lấy thanh kiếm của Drakos Jung, thủ thỉ.

"Đại công tước, hôm nay ta không chạy trốn mà đứng chờ ở đây vì ta có một thỉnh cầu."

"Là điều gì?" Drakos Jung nhẹ giọng.

"Thanh kiếm này đã từng cứu mạng Lee Christodoulopoulos." Chàng vừa nói vừa tiến lại gần hơn.

"Ta muốn chàng dùng nó để kết liễu mạng sống của ta."

"Hoàng tử, người đừng nói như thế. Người rõ ràng biết là ta không thể." Trán đại công tước đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Chàng có thể, đó là thỉnh cầu cuối cùng từ ta. Hãy dùng mạng sống bé nhỏ này để đền tội cho Helios."

Lee nâng tay chàng cùng thanh kiếm kề vào chiếc cổ trắng ngần của mình.

"Chàng - người cầm quân đánh giết con dân Helios. Ta - kẻ đem lòng yêu người ra tay sát hại thần dân của mình,..."

"Lee, người biết mà, ta không đến đây để lấy mạng người!" Drakos Jung thật sự hoảng sợ rồi, hắn cắn chặt môi. Đôi mắt u ám hoen đỏ, giọng nói cố ghìm nhưng đã lộ ra sự run rẩy.

"Đại công tước. Chúng ta, rốt cuộc tại sao chỉ có thể đi đến con đường này. Ta cố hiểu, nhưng càng cố lại càng không thể hiểu."

"Chúng ta rốt cuộc đã sai ở điểm nào?"

"Xin người, Lee như thế làm ta sợ đấy, hoàng tử."

"Người có thể nghe ta giải thích không?"

Drakos Jung cố nhích thanh kiếm của hắn ra khỏi cổ hoàng tử. Nhưng càng cố thì chàng lại càng tiến sát vào hơn nữa. Hắn đành bất lực đứng yên.

"Ta xin người,..."

"Ta từng ước giá như ngày đó thích khách lấy mạng của ta, có lẽ như thế sẽ đỡ đớn đau hơn."

"Lee, ta biết cho dù ta có nói gì đi nữa thì trong lòng người vẫn vô cùng căm phẫn, nhưng xin người hãy bình tĩnh lại."

"Krakos Jung, đối với ta như thế đã đủ rồi."

"Hãy làm đi, nhiệm vụ cuối cùng ta giao cho chàng. Và ta cũng nguyền rủa chàng."

"Kiếp sau hãy làm người bình thường rồi lại tìm thấy ta, nhé!" Lee hoàng tử chạm tay vào lồng ngực đại công tước, rồi vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc hắn.

Trong lúc Drakos Jung đang không tập trung vì run rẩy, hoàng tử vốn biết hắn có mười cái mạng cũng không thể xuống tay nên Lee đã đẩy người hắn ra. Lực đẩy cùng ma sát của thanh kiếm lướt nhẹ trên cổ hoàng tử.

Nhẹ đến nỗi đủ lấy mạng của chàng.

Và dường như trước khi ngã gục trong vòng tay Drakos Jung, chàng còn kịp mỉm cười nhìn hắn với đôi mắt tha thiết.

"Jihoon, ta yêu chàng."

"Chưa từng... hối hận... vì đã yêu chàng..."

Hơi thở của hoàng tử yếu dần, yếu dần rồi chợt tắt như chiếc đèn cạn dầu. Tuy vậy dáng vẻ của chàng chỉ giống như đang ngủ, hai mắt ướt đẫm, môi nở nụ cười giống như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Drakos Jung ôm lấy cơ thể đang dần lạnh lẽo kia chết trân một lúc lâu. Mãi sau đó, bàn tay dính đầy máu từ hoàng tử của đại công tước nhẹ nhàng vén những lọn tóc đang loã xoã trên mặt chàng, hắn nâng niu như thể nếu mạnh tay thì chàng sẽ vỡ, ánh mắt vô hồn của hắn ngắm nghía hoàng tử thật kỹ.

Hắn vừa cười, vừa khóc, vừa nhìn hoàng tử rồi lại ôm chặt chàng vào lòng.

"Lee. Em ơi?..."

Một tiếng gọi "Em" của hắn dành cho vị hoàng tử đáng kính mang bao nhiêu là đau xót.

"Em thật là, bướng bỉnh quá."

"Còn chưa nghe ta giải thích gì đã dứt khoát bỏ rơi ta rồi. Có lẽ em giận ta rất nhiều, rất nhiều."

"Xin lỗi em, ta vô dụng không thể bảo vệ được em."

"Nhưng ta rất vui vì lời nguyền rủa của em."

"Đợi ta."

"Lee Christodoulopoulos, nhất định ta sẽ tìm thấy em."

"Ở một cuộc đời khác... ta vẫn nguyện hèn mọn yêu em."

Drakos Jung đặt nhẹ nụ hôn lên trán Lee, một tay vẫn ôm chặt chàng, tay còn lại dùng thanh kiếm vẫn còn vương lấy máu của hoàng tử.

"Phù phiếm làm sao..."

Hắn tự tay kết liễu chính bản thân mình.

Lee Christodoulopoulos mãi mãi tuổi đôi mươi, Drakos Jung cũng một lòng dừng lại ở tuổi 33 cùng em của hắn.

-----------------------------------------------

Pythias sau khi hộ tống quốc vương cùng vương hậu Helios đến chỗ an toàn liền vội vã quay lại đại điện Cirila.

Nhưng khi đến nơi y đã biết mình đã đến quá muộn.

Trên đại điện, máu thấm một mảng đỏ thẫm và có một đôi uyên ương đang nằm đó, họ đã chọn cách cùng nhau thoát khỏi thực tế đau thương và hạnh phúc với nhau ở một thế giới khác.

Y lững thững bước đến, quỳ xuống khấu đầu, khóc rưng rức. Số phận cũng đã quá khắc nghiệt rồi, dù cho đây là một trong những cái kết mà đại công tước Drakos Jung đã lường trước được.

Trong số vô vàng những mệnh lệnh Drakos Jung dặn dò Pythias, có một lời dặn rằng, nếu không ai có thể sống xin hãy để họ nằm cạnh nhau ở đồng cỏ vô tận gần biên giới, nơi mà lần đầu tiên hắn đã gặp hoàng tử. Phần mộ của Lee hãy hướng về phía Nam, để chàng có thể nhìn thấy vương quốc của mình. Phần mộ của Drakos Jung thì hướng về phía Bắc, để hắn có thể nhìn thấy gia tộc Drakos cùng nơi mà mình lớn lên.

Pythias cố lấy lại bình tĩnh, chuyện cũng đã rồi. Y biết mình cần phải thật tỉnh táo để nhanh chóng đưa hai người ra khỏi đại điện Cirila, một mạch đi tới đồng cỏ vô tận.

Nhưng khi chứng kiến được khung cảnh ngay cả lúc mạng sống của đại công tước đã lụi tàn, hắn vẫn chôn chặt hoàng tử vào lòng không tách ra được. Lòng Pythias thật não nề khôn xiết.

Quân Selene tràn vào Astrea, do không còn sự chỉ đạo của Drakos Jung nên thế trận bị lật ngược. Quân Helios đánh đuổi thành công quân Selene ra khỏi Astrea để chờ thời cơ.

Quốc vương và vương hậu Helios sau khi biết con trai cùng đại công tước đều chọn cách quyên sinh để đền đáp tội lỗi thì lòng câm phẫn tên hoàng đế Selene càng được đẩy lên đỉnh điểm. Họ ngồi lại tiếp tục lên kế hoạch tỷ mỉ để lật đổ tên hoàng đế này.

Và họ thành công. Không có Drakos Jung, Selene như rắn mất đầu bị Helios vùi dập không thương tiếc. Quốc vương Barnabas đã tận tay lấy thủ cấp của tên hoàng đế để làm quà an ủi cho con trai mình.

Nhưng quốc vương Barnabas chỉ để Selene trở thành thuộc địa của Helios và phân phó công tước cho từng vùng mà không chọn xưng đế. Thứ duy nhất mà ông muốn dù sao cũng chẳng phải là đế quốc này, ông chỉ cần con trai của mình. Nhưng không ai có thể trả lại được đứa con mà ông một mực yêu quý đó.

Thời gian lâu sau, Pythias được nhận vào làm trong hoàng cung Astrea. Y được giao cho việc trông nom vùng đồng cỏ vô tận gần biên giới, nơi mà hoàng tử cùng đại công tước đang yên ổn ngủ một giấc thật dài.

Nơi này bốn mùa xuân hạ thu đông rõ ràng, được hoàng cung Astrea chi rất nhiều ngân sách để trồng đầy hoa theo mùa, sinh thời hoàng tử rất thích những thứ đẹp đẽ, họ hy vọng làm vậy thì cả bốn mùa đều có hoa nở bao bọc lấy nơi vị hoàng tử cùng người mình yêu yên giấc thiên thu.

Quốc vương Barnabas và vương hậu Catia cũng rất thường xuyên đến chỗ này, chỉ là nhìn một chút rồi thủ thỉ đôi điều cho vơi nhẹ đi nỗi lòng nặng trịch không tài nào quên được.

"Drakos Jung, phải đi theo chăm sóc thằng bé. Ta giao nó cho cậu, không được ức hiếp hoàng tử. Lee là đứa trẻ rất ngoan."

"Ta đã từng rất giận cậu, nhưng ta hiểu đó là trách nhiệm. Cậu cũng rất khổ tâm."

"Lee ơi, con ở đấy có hạnh phúc không? Drakos Jung có ở bên bảo vệ con chứ?"

"Hãy để phụ mẫu được gặp con trong mơ nhé."

"Và hãy để chúng ta được làm cha mẹ của con một lần nữa ở kiếp người khác nhé con trai nhỏ. Phụ vương và mẫu hậu vô cùng thương nhớ con."

Gió thổi xào xạc làm rơi một chiếc lá ngân hạnh lên vai vương hậu Catia như cái ôm mà Lee nhờ gió gửi đến phụ vương và mẫu hậu của mình. Quốc vương và vương hậu đều hiểu, nhưng lại nghẹn ngào không nói được câu gì.

Hoàn.

----------------------------------------

Lượt đọc ổn thì sẽ ra ngoại truyện cứu vớt cái ending này 🤡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC