24. Em người yêu cũ và John Doe<2>.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bình thường.

Oh Dong Yul im lặng. Jisung không thích im lặng lúc này, nhưng hiển nhiên là cậu chàng ngồi bên anh không biết là cần an ủi hay cần khen ngợi.

"Do Yoon", Jisung nói.

Oh Dong Yul giật mình:

"Dạ?"

"Người anh đưa quả bom là Do Yoon."

"À, dạ..."

Nhục nhã thay, Jisung cảm thấy may mắn trên cái chết của người khác. Nếu quả bom nổ trên tay anh, đến việc trở thành con ma cũng không đủ tiêu chuẩn.

Hồn xiêu phách lạc, thân xác nát tươm.

"Uống nước ngô luộc không? Anh mua cho em."

Oh Dong Yul nói:

"Không không, để em... Em mời bác sĩ."

"Park Jisung."

"Dạ?"

"Tên anh là Park Jisung."

Mắt long lanh mở to nhìn Jisung. Đầu tóc rối bời, ánh mắt tối đen, khóe môi cong xuống, nhìn không ra dáng bác sĩ được tin tưởng. Rồi dép nhựa xanh, rồi áo thun bên trong, áo đồng phục bên ngoài, cổ áo thun lộ ra một khoảng hình tam giác. Móng tay cắt cụt đến đầu ngón, không thừa lấy một chút để cắn chơi.

Oh Dong Yul cười cười:

"Thì vẫn là để em mời anh đi."

Bệnh viện trung tâm như dính phải dớp, mùa thu năm đó vài ngày lại có một chuyện xảy ra. Hết bom kẹt trong người bệnh nhân cho đến báo cháy giả, vỡ ống nước, đang phẫu thuật não thì máy tính hỏng, toàn những thứ trời ơi đất hỡi dồn dập đổ vào. Nhưng cũng nhờ xui xẻo nhiều quá nên khi phòng cấp cứu có lệnh cách ly toàn bộ vì virus cúm trên trẻ em, không còn ai bất ngờ nữa.

Chenle không phải chỉ đi chơi, cậu còn phải làm bài gửi cho toà soạn. Gặp vài ngôi sao sang Pháp dự tuần lễ thời trang, cậu bận bịu chụp ảnh, nhận mấy gói truyền thông chóng vánh. Park Jisung luôn luôn tắt máy, Renjun nói Jisung không về nhà. Chịu đựng cảm giác rát ngực hết hai tuần, Chenle bỏ chạy. Paris cũng không đẹp đẽ đến thế, hào nhoáng đâu đó loanh quanh những con đường lớn, số người như Chenle ở tuần lễ thời trang nhiều không đếm xuể. Phần còn lại của Paris cũng chỉ có người với người, âm thanh lẫn hình ảnh đều lạ lẫm, tìm không có ai quen.

Về đến nơi, cậu mới biết là dịch cúm gì đó đã làm tê liệt cả thành phố, không phải vì quy mô mà vì người chết là trẻ em. Trẻ em không được chết vì bất cẩn của người lớn, thành ra cả thành phố hiu hắt xám đen, tin tức từ bệnh viện tuôn ra luôn chiếm gọn trang đầu. Gần như ngay lập tức, Chenle biết Jisung đang ở đâu. Phòng cấp cứu chứ ở đâu, là Park Jisung mà, sở trường là lao vào chỗ chết.

Ở toà soạn, Oh Dong Yul cũng bạc mặt lo lắng. Một điều bác sĩ hai điều bác sĩ, Chenle nghe đến phát chán, ngày xưa cậu yêu đương Park Jisung hẳn hoi mà còn không rộn ràng đến mức này.

Yêu đương hẳn hoi mà cũng không rộn ràng được như thế này.

Dịch bệnh được tuyên bố kết thúc, người được bước ra nhận hoa chụp ảnh chỉ có bạn thân của Jisung và cô bạn gái đơn phương của anh ta. Oh Dong Yul đang ở tòa soạn thì bỗng chợt cầm điện thoại lên, giật đứng mình vơ áo khoác chạy đi, miệng nói với rằng em lên bệnh viện một chút. Chenle nhìn điện thoại mình, đen ngòm chơ vơ không có lấy một dòng thông báo từ nhà mạng.

Renjun: Anh Jisung gục rồi.

Lee Jeno: Sao cơ?

Renjun: Làm việc nhiều quá kiệt sức, đang nằm theo dõi ở bệnh viện

Lee Jeno: Bởi mới nói, con người chứ có phải con gì đâu mà làm việc như điên. Chừng nào em vào thăm?

Renjun: Em không biết

Renjun: Em bị cách ly khỏi cái bệnh viện đó rồi

Lee Jeno: Thằng bác sĩ kia đuổi em à?

Renjun: Haha ( )

Renjun: Anh Chenle bao giờ vào thăm? Ghé nhà trước, em nấu cháo anh mang lên đó.

Chenle: Tối

Chenle: Nấu bào ngư tôm hùm gì đó đi

Renjun: Dạ

Chenle tay xách cặp lồng cháo màu hồng, tay xách túi giấy màu hồng, đi vào bệnh viện cứ cúi thấp đầu như sợ người ta phát hiện. Không ai nhìn thấy cậu, Chenle vào khu nội trú hỏi số phòng, y tá trả lời cùng với nụ cười khó hiểu, còn dặn Chenle đi nhẹ nói khẽ để người khác nghỉ ngơi.

Park Jisung nằm phòng VVIP hẳn hoi. Cả hành lang dài chỉ có bốn phòng, Chenle ngóng nhìn từng phòng một. Phòng cuối cùng có tiếng khóc hu hu nghe chỉ buồn cười mà không xúc động, Chenle xách túi bước thẳng đến rồi dừng trước cửa phòng.

Oh Dong Yul là đứa mau nước mắt, nhưng khóc lóc trước một thân thể sống sờ sờ thì cũng hơi quá đáng rồi. Jisung gầy đi rất nhiều, gò má nhô lên, cằm dài ra, nhìn như vừa vượt qua nạn đói.

Oh Dong Yul vừa khóc vừa nói:

"Bác... Bác... Bác sĩ mờ... mời e... m uống cà phê đ... đi, em trúng giả.. giải nhất rồ ồ iii."

Jisung nói:

"Trúng giải nhất rồi thì sao không mời anh?"

Oh Dong Yul nấc lên:

"Hu hu hu hu e.. e.. emm đi.. em chia giải v.. với thằng b b bé bán vé... số, mới b.. biết bố n n nó chết, em, hức, em cho n nó hết tiền rồ ồii. B bây giờ e em còn có cả con, hức, con... nuôi."

Jisung bật cười, vươn tay xoa đầu Oh Dong Yul:

"Ừ, thì anh mời em."

Oh Dong Yul chộp lấy tay Jisung, lại càng nấc tợn.

"Bác sĩ đừng có... chết, anh chết thì ai chữa bệnh b b bâ bây giờ?"

Jisung đã mệt mỏi lắm nhưng vẫn phì ra được thêm một nụ cười.

"Ừ, không chết. Chết làm sao được. Nín đi, khóc cái gì."

Chenle cau cau mày nhìn hai bàn tay đang nắm tay nhau, cậu muốn xem xem Jisung nắm chặt hơn hay là Oh Dong Yul mới là người níu lại. Hình như hai người nắm tay nhau cùng lúc. Chenle lôi con rối trong túi giấy màu hồng ra nhìn một chút, lại nhét nó vào trong túi, quay lưng đi về.

Rõ ràng là ý chí không bẻ cong đồ vật được. Chenle đã gào thét như điên trong đầu rằng không được xoa đầu, đừng xoa đầu, tuyệt đối không xoa đầu, nhưng Park Jisung vẫn cứ đặt tay lên đầu Oh Dong Yul, luồn tay vào tóc vỗ yên nhè nhẹ.

Chenle đi Pháp về quên mua hàng hiệu, chỉ kịp tóm được cho Jisung một con rối gỗ trên sạp hàng rong ven đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net