Chap 4: "Chỉ là mơ thôi sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Hoseok bị ai đó trói lại vào chiếc ghế. Hắn đi đến trước mặt cậu, trên tay hắn cầm một cái kim tiêm. Hắn nhẹ nhàng vuốt mặt cậu, sau đó đột ngột đâm cây kim vào cổ cậu. Hoseok cảm nhận được một dòng chất lỏng đang truyền vào cổ mình. Rồi từ từ, Hoseok không còn cảm thấy gì nữa, mọi giác quan trong cậu như đình trệ.

Hắn đi về phía cái tủ, lôi ra một cái túi đã cũ kỹ. Nó rất nặng vì nhìn cách hắn kéo nó lê lết trên sàn nhà. Hắn kéo cái túi đến trước mặt cậu. Người đó ngồi xổm xuống, ngước mắt lên nhìn cậu nở một nụ cười quỷ dị. Nhưng Hoseok không nhìn thấy được, bởi vì hắn đang đeo một cái mặt nạ.

Hoseok cố mở mắt thật to nhìn vào cái túi. Bên trong đó là ... là một cô gái! Không, không hình như là một con búp bê. Hoseok không biết rõ liệu đó là gì, con người hay búp bê. Nó chỉ có thân người còn tay và chân đều bị cắt đi, thay vào đó là những thanh sắt có gắn đầu móc. Ánh mắt nó mở to, chằm chằm nhìn cậu không chớp mắt. Hoseok cảm thấy sợ hãi và ... ôi không! Tên đó đang cầm một con dao, hắn đi về phía cậu. 

Hoseok không muốn. Cậu không muốn biến thành thứ quỷ dị giống trong cái túi kia. Ai đó ... ai đó làm ơn cứu cậu.

"Không!"

Hoseok hét lên. Đáp trả cậu là sự im ắng của căn phòng. Cậu lau đi mồ hôi đổ đầy trên trán. "Chỉ là mơ thôi sao?", Hoseok nghĩ. Cậu cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua, nhưng vô ích. Cậu không nhớ được gì cả.

Hoseok đi ra ngoài sau sân. Mặt trời buổi trưa đã lên đến đỉnh đầu. Thùng nước còn ở đó, đèn pin vẫn sáng đèn đặt bên cạnh. Đúng vậy mọi thứ thật rõ ràng, nhưng tại sao cậu không nhớ gì cả. Hoseok bất giác sờ lên cổ, cũng không đau nhức gì.

"Là mộng du sao?"

Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định nó chỉ có thể là mộng du. Bởi vì Hoseok từ nhỏ có chứng mộng du nặng. Cậu thường hay làm cái gì đó trong khi bản thân đang ngủ, và sáng hôm sau thì lại quên hết mọi chuyện. Đến nỗi bà cậu còn than phiền việc cậu đòi ăn canh rong biển lúc nửa đêm. Sau khi bà nấu xong thì cậu lại đi ngủ mất tiêu. Căn bệnh này gây nhiều phiền toái cho cậu, nên Hoseok đã đi đến bệnh viện điều trị. Một thời gian sau đó chứng mộng du giảm đi, cũng không có tái phát.

Hoseok tự trần an rằng nó chỉ là mộng du. Cậu gãi gãi đầu, xách thùng nước đặt vào trong bếp. Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn rất mơ hồ. Nếu thực sự bệnh tình tái phát, thì vẫn nên đi bác sĩ kiểm tra.

Cậu mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ còn vỏn vẹn trái trứng. Hoseok thở dài, cậu lại quên mất việc đi chợ mua thức ăn. Chỉ với một trái trứng thì biết nấu gì bây giờ, Hoseok quyết định để bụng trống rỗng mà đi chợ. "Thật xui xẻo mà", Hoseok vừa đi ra xe vừa lầm bầm trong miệng.

Xẹt xẹt xẹt

Hoseok cố gắng đề máy. Quái lạ hôm nay chiếc xe bị gì mà không thể đề máy được. Cậu lại tiếp tục oán trách, nhìn vậy hẵn là xe bị hư ở đâu rồi. Nước bị cắt, thức ăn lại hết. Đến lúc này Hoseok nghĩ, tháng này cậu chắc chắn bị sao chổi chiếu rồi, toàn gặp những trận xui xẻo.

"Xe anh bị hư à?"

Hoseok đang loay hoay với chiếc xe, tiếng của Park Jimin làm cậu giật mình.

"A! Phải. Hình như nó bị hư rồi, tôi không đề máy được."

"Để tôi xem."

Jimin mở đầu xe lên, hắn nhìn nhìn một lượt. Sau đó quay qua nói với cậu.

"Bề ngoài hình như không bị gì cả. Chắc vấn đề nằm ở bên trong rồi."

"Vậy sao? Đúng là xui xẻo mà ..."

"Anh cần đi đâu sao?"

Hắn hỏi. Hoseok cũng thành thật kể hết mọi chuyện mà mình gặp tối qua. Cậu cũng thật ngây thơ, lại không thấy được sự khác lạ trong đôi mắt của hắn, cùng với nụ cười nhếch miệng đó. Đợi cậu kể xong, hắn làm như vô tình mà nói.

"Đúng là xui xẻo thật. Anh có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Sau đó tôi sẽ chở anh đi ra trung tâm."

"Như vậy rất phiền cho cậu ... tôi ..."

"Không sao mà. Dù gì tôi cũng cần ra đó mua ít đồ sẵn tiện chở anh luôn."

Hoseok không nghĩ ra lý do gì để từ chối. Xe cậu hư rồi nên cũng đành nhờ hắn thôi, nếu không tối nay cậu xác định là không có gì để ăn.

Hoseok lặng lẽ theo sau hắn vào nhà. Căn nhà của Jimin rất sạch sẽ, nội thất hầu như đều rất đầy đủ. Mọi thứ ở đây đã hơi cũ và hình như chỉ có dấu hiệu của một người ở. Hoseok nhìn hắn đoán chừng chỉ nhỏ hơn cậu một hai tuổi "Cậu ta ở đây một mình sao?"

Suốt bữa cậu cùng hắn trò chuyện. Hoseok để ý hắn rất hay ngại ngùng và còn rất đáng yêu nữa. Cậu thực sự nghĩ mình đã có được một hàng xóm tốt bụng. Nhưng trong đầu Jimin lại khác, hắn không chú ý nhiều đến buổi nói chuyện cho lắm. Thứ mà hắn thực sự nghĩ đến chính là chủ nhân của những câu chuyện đó ...

.

To be continued

Au Mochi-hopier
Note: chuyện có vẻ hơi creepy nhỉ, không biết mọi người thích không? Sau khi viết, mình có hơi ám ảnh một chút 😅.
#07.27.2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net