Chap 6: Nguy hiểm cận kề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Hoseok cố ngoái nhìn về phía cái bóng đen vừa chạy qua. Cậu chắc chắn là đã nhìn thấy, có cái gì đó đã chạy ngang qua cửa sổ. Trong lòng cậu bất giác dâng lên nỗi sợ hãi. Hoseok lại nhìn đến mấy tấm hình trên bàn cùng bức thư kia. Cậu nên làm gì đây? Hoseok không thể suy nghĩ được gì nữa, khi mà đôi chân cậu đã bắt đầu run rẩy. Tim cậu đập nhanh từng hồi như nhịp trống. Hoseok không thể đi ra ngoài, bởi vì cậu không biết được có gì nguy hiểm đang đợi cậu ngoài kia.

Ở đây là vùng ngoại ô, nếu gặp phải một tên cướp hoặc biến thái, thì khó mà có thể nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Hoseok quyết định sẽ ở trong nhà, thay vì ra ngoài kia tìm kiếm xem kẻ đó là ai. Đúng vậy, đây là điều duy nhất mà cậu có thể làm ngay lúc này. Hoseok nhanh chóng chạy qua khỏi đống đồ đang nằm lộn xộn trên nền nhà. Cậu khóa hết tất cả cánh cửa lại, kéo những vật nặng nhất có thể để chắn ngang cánh cửa. Hoseok đi vào bếp lấy hết mấy con dao cùng những vật sắt nhọn theo. Sau đó đi về phòng khóa trái cửa lại.

Cậu hiện giờ đang ngồi trong một góc phòng, Hoseok không biết chắc liệu như vậy đã an toàn hay chưa. Trong đầu cậu không tự chủ mà nghĩ đến mấy cảnh kinh dị, trong các bộ phim mà cậu đã xem. Liệu cậu có bị bắt cóc, hoặc là bị hành hạ đến chết như trong phim? Trán cậu đổ đầy mồ hôi, tóc bết dính vào hai bên má cực kỳ khó chịu. Một tay nắm chặt lấy con dao, tay kia cố ôm lấy ngực để tự trấn an bản thân mình. Bây giờ dù chỉ là một hơi thở hắt ra thôi, cậu cũng cảm thấy như một tiếng động to lớn thu hút kẻ biến thái ngoài kia.

Trước khi cậu kịp thở sâu để lấy lại bình tĩnh cho mình, thì một lần nữa cái bóng đen kia lại xuất hiện. Nhưng lần này không phải là lướt qua nữa, mà chính cậu có thể thấy rõ, người đó đang đứng trước cửa sổ phòng cậu. Nhìn vào chiếc bóng in trên cửa sổ, đoán chừng đó một người đàn ông. Gã cao to vạm vỡ che hết khung cửa sổ, có khi bằng gấp hai lần cậu. Cái bóng đó đi qua đi lại, một chút thì dừng lại như đang cố lắng nghe âm thanh ở bên trong.

Hoseok không dám tin vào mắt mình nữa. Nó thực sự như một cảnh phim kinh dị vậy. Gã ta như một con thú đang chờ đợi tín hiệu từ con mồi của mình. Không biết là do mồ hôi chảy xuống hay do cậu thực sự sợ, mà đôi mắt Hoseok đã bắt đầu cay cay. Hoseok là một thằng đàn ông, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không yếu đuối. Hoặc ít nhất là trong tình cảnh như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ thấy sợ sệt mà thôi.

Đột nhiên Hoseok nấc lên một tiếng, cậu nhanh chóng lấy tay bịch miệng mình lại, chuyển ánh nhìn sang gã. Nhưng không may cho cậu rồi, gã đã nghe thấy. Hoseok còn nghe rõ gã khà cười một tiếng, trước khi rời khỏi đó và đi đến đằng trước nhà cậu. Gã sẽ phá cửa để vào bên trong này? Rồi Hoseok sẽ sớm bị gã bắt được, rồi thực hiện những gì mà gã ghi trên bức thư nặc danh?

Không, không, cậu không muốn như vậy. Cậu nên làm gì bây giờ? Nhanh chóng chạy thoát bằng cửa sau, chạy đến một ngôi nhà của hàng xóm để kêu cứu. Nhưng mà nhà họ cách cậu khá xa, liệu cậu có đủ nhanh để không bị gã ta bắt lại? Người ta nói lúc cận kề cái chết con người sẽ đột nhiên thông minh và dũng cảm hơn. Nhưng tại sao đôi chân cậu lúc này lại run rẫy như vậy? Tại sao đầu óc cậu lại không thể nghĩ được gì? Ai đó, ai đó hãy làm ơn nói cho cậu biết, cậu nên làm gì bây giờ.

Hoseok nhớ lại giấc mơ mà cậu đã mơ thấy hôm trước ...

To be continued

Au Mochi-hopier
Note: cho tui một nhận xét về truyện nhé! Cảm ơn các bạn đã đọc♡
#08.14.2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net