mẫu đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: R-16, OOC mạnh, chút máu me, chút bạo lực, imagination.
—————

Về nhà sau khi thúc tiết học cuối cùng trong tuần, Junkyu mệt mỏi tháo phăng chiếc cà vạt vứt lên trên bàn, bàn tay mảnh khảnh tiến đến cổ áo sơ mi phẳng phiu lưu loát gỡ lấy hai chiếc cúc đầu tiên. Cậu thả người nằm dài lên chiếc sofa, hai mắt nhắm chặt dường như đang chìm vào giấc ngủ.

Kim Junkyu là giảng viên thanh nhạc tại trường đại học XXX, cậu được mọi người biết đến với giọng hát thu hút, độc lạ cùng gương mặt điển trai có phần đáng yêu, thanh thoát và một tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Tính tình nghiêm túc không thiếu sự nhiệt tình, thân thiện khi đứng lớp của cậu đã làm biết bao nhiêu sinh viên xao xuyến, có cả nam lẫn nữ. Và không riêng gì sinh viên, những giảng viên khác cũng không thể thoát khỏi sức hút lạ lẫm của cậu, một con người đáng yêu có thừa, và lạnh lùng, hờ hững cũng có nốt.

Cậu nổi tiếng vì những tiếng tốt, và cả những tiếng xấu. Những cô gái, chàng trai mà cậu từng hẹn hò là nhiều vô số kể, nhưng cậu không bao giờ quen ai quá hai tuần.

Người ta đồn rằng những người yêu cũ của cậu sau đó đều đã chuyển trường, di cư, định cư ở nước ngoài, hoặc thậm chí tự sát vì bị cậu đối xử tệ bạc, bạo hành,... Nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn không minh chứng.


Choang

- Hửm?

Tiếng đổ vỡ phát ra rất khẽ từ một nơi nào đó trong nhà, Junkyu mở đôi mắt đen to tròn còn vương một tầng sương mỏng, cậu chớp chớp vài cái để lấy lại tầm nhìn.

- Lại phải thay tủ kính rồi.

Junkyu ngồi thẳng người dậy tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh ngang ngực, ánh mắt sâu thẳm đăm chiêu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, dõi theo từng tiếng tíc tắc vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch.

Khi hai kim đồng hồ cùng nằm ở vị trí số 9, cậu chợt đứng dậy và tiến về phía phòng bếp, rót lấy một cốc vang đỏ và nhâm nhi.

Cạch

- Quả là con chuột nhắt đáng chết. Haizz, cái áo ưa thích của mình!

Cậu đặt chiếc ly rỗng xuống bồn rửa, tay quệt lấy vài giọt rượu sót lại nơi khoé miệng và dần trượt xuống cần cổ trắng ngần mà thấm vào lớp vải áo, những điểm hồng loang lổ đến khó chịu trên nền vải trắng.

Vặn vòi nước hết công suất, Junkyu vẩy vẩy những giọt nước mát lạnh lên từng mảng đỏ hồng kia. Chiếc áo sơ mi ướt át dần dần bắt đầu dán sát vào cơ thể cậu, từng bắp cơ săn chắc nhưng không quá đồ sộ cùng vòng eo thon thả đáng mơ ước mơ hồ hiện ra.

Tắt nước, lau tay vào chiếc khăn bông mềm mại bên cạnh, cậu đột ngột xoay phắc người sang một bên rất nhanh nhẹn, dường như đang né tránh thứ gì đó vụt đến từ phía sau.



- Chút cỏn con này mà anh nghĩ sẽ qua mặt được tôi sao, giảng viên Lee?

Junkyu sửa sang lại trang phục, cậu dường như không để mắt đến người vừa có ý định tấn công mình từ phía sau lưng bằng cây búa sắt. Tặng cho người đối diện một cái liếc nhìn đầy khinh miệt, cậu cười mỉa mai.

- Làm ơn, xin cậu... Hãy tha mạng cho tôi.. Làm ơn... Tôi xin cậu...

Đối phương mang theo vẻ hỗn loạn vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết, tóc tai rũ rượi trông không khác gì một gã ăn mày với bộ vest sớm đã có vài vết rách, máu thấm ướt đẫm chiếc sơ mi nhàu nát trên người.

- Ơ hay, tôi đã làm gì anh đâu? Chẳng phải anh mới là người định tẩn tôi bằng cái thứ đồ chơi hoàn hảo kia à?

Junkyu ung dung, gương mặt ngây thơ, vô tội đáp, mặc cho ánh mắt sợ hãi của người kia nhìn cậu như trông thấy tử thần.

- Anh còn khiến tôi giật nảy mình, làm rượu rơi vãi đầy áo đấy. Xui cho anh, đây lại là chiếc áo tôi thích nhất, anh phải bồi thường thôi. À, cái thứ trên tay anh là hàng thiết kế độc quyền, ngốn tận 10000$ của ông đây. Ể, sao giờ ngẫm lại cảm giác như mình bị hớ vậy ta?!

Junkyu cao giọng, luyên thuyên tán gẫu.



- Hừm, thế mà anh lại dám đụng bàn tay dơ bẩn của anh vào nó ư?

Vẻ giễu cợt trên gương mặt Junkyu chợt biến mất không chút giấu vết, ánh mắt cậu giờ đây tràn ngập giận dữ, từng tia máu đỏ hằn lên trong đôi ngươi, sát khí toả ra khắp người.

Chậm rãi xoắn tay áo vào nếp đầy thanh lịch, Junkyu nhoẻn miệng nở nụ cười tươi tựa như một đoá mẫu đơn, rực rỡ và kiều diễm, một thứ khó có thể chạm tới, vương giả của các loài hoa.

- Xi..n cậu tha cho tôi, cậu muốn gì... tôi cũng sẽ... cho cậu hết...

- Haha, quen nhau bao lâu, anh thấy tôi còn thiếu gì sao, đồ ngu! À mà hình như là có đấy, tôi nghe bảo rằng anh có IQ tận 160, có lẽ anh cho tôi cái đó được đấy, để tôi khám phá xem sao anh lại ngu ngốc đến thế này.

- Và nếu muốn trách thì phải trách con người thối nát của anh không cưỡng nổi sức hút của tôi ấy, hệt như những kẻ xấu xa trước đây vậy, luôn muốn chiếm hữu và vấy bẩn những thứ không phải của bản thân mình vậy.



- Tạm biệt nhé, giảng viên Lee.

///

Kim đồng hồ đồng vị ở vị trí số 12, Junkyu vừa lau tóc vừa bước từ tầng hầm lên với bộ đồ ngủ màu xám có hoạ tiết hình gấu túi đáng yêu, lớp vải bông dày dặn ấm áp, cổ áo chữ V trễ nãi làm hiện ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng ngần còn in vài dấu ấn đỏ hồng nhàn nhạt.

- Con chuột lần này đắt thật, tủ kính 10$, cái áo 3000$, đáng chết mà...

Cậu lầu bầu, khẽ chửi thầm rồi xoay người đóng cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, không quên khoá lại bằng vân tay. Thẩn thờ đứng nhìn như trời trồng hồi lâu, Junkyu vui vẻ tiến về phòng ngủ, mồm huýt theo điệu nhạc ngẫu hứng nào đó.

cont.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net