Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đã là xế chiều, Kim MinJeong xách đôi dép lê trong tay, bước chân trần trên bãi cát mềm mại, ngắm mặt trời dần dần xuống biển, nàng hít sâu một hơi, định trở về nhà.

Cái gọi là tuồng kịch biến hóa của cuộc đời, tựa như không hiểu thấu được điều ẩn chứa bên trong một số di sản lớn.

Ngoài một số tuyệt bút chỉ cần nghe số lẻ của nó cũng khiến người ta choáng váng bởi giá tiền, trong đó còn có hòn đảo nhỏ ở phía nam Thái Bình Dương.

Kim MinJeong cũng chỉ là thường dân nửa đời người nên khi nhìn thấy biệt thự sang trọng trên đảo nhỏ cả người liền vui sướng như vỡ ra từng mảnh vụn.

Đảo cũng không lớn, biệt thự được xây ở một đỉnh sườn núi cao nhất, bốn phía đều có thể trông ra ngoài biển, phía dưới là một rừng cây nho nhỏ, phía ngoài rìa còn có thể thấy bờ biển cát vàng nhẵn mịn.

Sau khi bàn bạc, cách bốn ngày sẽ có người đến đưa thức ăn đến một lần. Kim MinJeong tiễn bọn họ đi, trên đảo có lắp đặt hệ thống mạng lưới internet, điện thoại cũng có thể gọi đi, khi không đủ đồ dùng có thể gọi điện thoại cho bọn họ mang đến cũng được.

Cho đến lúc này, Kim MinJeong mới cảm giác được sự ngạo mạn của một kẻ có tiền.

Hoàn toàn chỉ có một thân một mình trên hòn đảo nhỏ khiến nàng cảm thấy vô cùng tự do, rừng nhỏ trên đảo gần như không có động vật, ngoại trừ âm thanh sóng biển bên ngoài đánh vào, ở đây vô cùng yên tĩnh.

Bỗng nhiên lúc này theo tiếng sóng biển truyền tới một giọng hát trầm thấp làm cho nàng chùn bước.

Ai đó?

Trừ nàng ra trên đảo không còn người nào khác, tại sao gần đây lại vang lên tiếng hát?

Nghĩ đến đây, nàng hẳn nên sợ hãi rồi chạy nhanh về khu nhà cao cấp khóa cửa trốn vào ổ chăn run rẩy, phái người lái máy bay đón mình về và không bao giờ đến nữa.

Từ đảo nhỏ trở về thị trấn gần đây, ngồi máy bay chỉ hơn mười phút.

Nhưng âm thanh của bài hát này quá êm ái.

Êm dịu làm cho nàng không nhịn được bước chân đến gần, men theo phương hướng của giọng hát truyền tới.

Nàng vốn định khám phá tìm tòi ở đảo nhỏ này hai ngày, để cho mình từ từ hưởng thụ niềm vui thú khám phá. Bãi biển mà nàng chơi đùa hôm nay rất khác với những cái trước đó, bên kia đảo nhỏ lộ ra vài tảng đá ngầm to, sóng biển vỗ vào tảng đá cứng rắn làm bọt nước tung tóe trên cao cao. Đường hơi khó đi, may mà hôm nay là trăng rằm, ngược lại không gặp trở ngại nào.

Sau khi Kim MinJeong vượt qua một tảng đá lớn, phát giác tiếng hát trở nên càng rõ ràng hơn một chút. Nàng không hiểu khúc ca ngâm đó là loại ngôn ngữ gì, chỉ cảm thấy đó là một giai điệu vô cùng êm ái. Làn điệu mềm mại dìu dịu, âm thanh trầm thấp dịu dàng gần như muốn kể cho người nghe về một cái gì đó.

Tiến về phía trước vài bước, nàng chợt nhìn thấy một bóng lưng ngồi trên tảng đá lớn.

Phụ nữ sao?

Chẳng lẽ là người dân sống gần đây?

Tóc rối tung xoăn dài đen nhánh buông xõa trên lưng người phụ nữ, cô chống hai tay bên người hơi ngửa mặt, dường như đang ngẩng đầu nhìn trăng rằm.

Như bị tiếng hát dụ dỗ, nàng từng bước từng bước đi về phía người đó. Kim MinJeong không mang giày, tiếng bước chân trên bờ đá ngầm bị tiếng sóng biển át đi.

Lại một đợt sóng vỗ trên bãi đá ngầm, bọt nước vẫn dội vào tảng đá rồi bắn cao tung tóe. Thể xác và tinh thần của Kim MinJeong như đang đắm chìm trong tiếng hát, bất thình lình bị dội ướt cả người, nàng vô thức khẽ kêu thành tiếng.

Tiếng hát chợt ngừng.

Sao lại không hát?

Đi về phía trước hai bước, nàng có thể trông thấy nửa người dưới của người phụ nữ đang ngâm mình trong nước biển.

Đó là một chiếc đuôi cá vừa dài vừa lớn. Chiếc vảy màu bạc ẩm ướt được ánh trăng rọi vào phản xạ ra những tia sáng óng ánh, gần như trong suốt, vây đuôi mềm mại như tấm lụa mỏng đong đưa, bồng bềnh theo dòng nước gợn.

Người cá?

Bởi vì không còn tiếng hát làm say lòng người, lý trí của Kim MinJeong dần dần trở lại.

Người người người người người cá a a a!!!

Điều xuất hiện đầu tiên trong đầu nàng chính là hình ảnh nàng tiên cá, đại não cảm nhận được mối nguy hiểm lập tức truyền đến những thông tin như hải yêu dùng giọng hát mê hoặc dụ bắt loài người trong truyền thuyết, khiến nàng suy nghĩ xa xăm.

Người này thật sự là người cá ư? Không phải là hạng lừa bịp trâu nước gì đó. Tuyệt đối không phải!

Vừa thấy đối phương ngoảnh đầu lại, hình ảnh người phụ nữ đầu trâu mặt ngựa trong đầu nàng nhanh chóng biến mất.

Đó là người phụ nữ cá.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên cơ bụng của đối phương, sau đó không tự chủ được dời mắt xuống phía dưới bụng. Làn da màu đồng ở chỗ đó dần dần bị vảy bạc thay thế. Đường nét trên cơ thể cô chỉ đến phần thắt lưng là của con người, bộ phận vốn đặc trưng cho nữ giới lại hoàn toàn bị bao phủ bởi vảy cá. Ánh mắt nàng tiếp tục dời xuống, đó là một cái đuôi cá lóe lên ánh sáng bạc dưới ánh trăng.

Chết tiệt, sao mình ngốc quá vậy, đó là người cá đấy!

Ánh mắt Kim MinJeong đang chìm trong sương mù, lập tức tỉnh táo lại, dùng sức lắc đầu, nàng thận trọng lùi về sau, nhưng lại có một luồng sức mạnh gì đó ngăn cản nàng. Lảo đảo vài cái mới đứng vững, lúc này Kim MinJeong chợt phát hiện người cá đang bắt lấy cổ chân nàng!

Từ cánh tay nhìn lên, nàng chống lại ánh mắt của người cá.

Một luồng sóng điện, từ não dọc theo xương sống, chạy tán loạn xuống dưới.

Ánh mắt của người cá giống như màu xanh lam thăm thẳm của biển cả, mi mắt cô thật dài, trên đó còn đọng lại vài giọt nước nhỏ. Sóng vỗ vào khiến mái tóc đen xoăn xốc xếch ngoan ngoãn vào nếp ở hai bên đầu cô. Vì ngửa đầu để nhìn nàng, bờ môi nhạt màu ướt át hơi mở ra.

Người phụ nữ ẩm ướt, ướt rượt gợi cảm thế kia đang nắm lấy chân mình, phải làm sao đây, muốn bị ăn sạch sao, vậy thật hạnh phúc, nếu không phải thật không cam lòng.

Đủ loại ý nghĩ trong nháy mắt đè sập lý trí của Kim MinJeong lần nữa, chỗ cổ chân bị đối phương nắm dường như càng ngày càng nóng, thậm chí làm cho nàng đứng không vững.

Ngoài dự tính, trận giằng co cũng không duy trì quá lâu, vô số ý nghĩ đen tối xô sát vào nhau rồi tụ lại thành năm chữ: Chết dưới hoa mẫu đơn!

Nàng đột nhiên hiểu rõ nỗi lòng của người bị người cá kéo xuống dưới nước ăn tươi trong truyền thuyết là thế nào.

“Chị là ai? Chị là người cá sao?” Gương mặt căng phồng đến đỏ bừng trong lúc nói lời chào hỏi, Kim MinJeong nói năng hơi lắp bắp. Nàng ngồi xổm xuống bên người cá, ở cự ly gần trông cô càng thêm mê người, nàng không thể không cố ngăn sự ham muốn của ngón tay đang dần dần di chuyển, tránh cho chúng thoát khỏi sự kiểm soát của mình, nàng nâng tay xoa gò má của đối phương.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức nhận ra mình hơi ngốc khi dùng tiếng Hàn để hỏi, người cá này từ đâu đến? Nàng cũng chẳng biết tiếng địa phương của các quốc gia Đông Nam Á hay ở nam Thái Bình Dương. Nếu như có thể nghe hiểu được lời nói của đối phương, biết đâu có thể không bị ăn thịt?

[Xin chào.] Người cá cũng không mở miệng, nhưng Kim MinJeong lại cảm giác mình “đã nghe thấy” giọng nói trầm thấp êm ái tựa như tiếng hát đó.

Dường như cô đang kề sát bên tai nàng nhẹ nhàng thì thầm vậy.

Ơ? Ơ, ơ, ơ? Đang lúc quan trọng thế này mà nàng bị ảo giác sao? Hay là mật ngữ truyền âm?

“Chị, chị…”

Nhìn thấy nàng có phản ứng, người cá mỉm cười che miệng nàng. [Tôi không hiểu ngôn ngữ của em.] Trông thấy nàng không kháng cự, cô hơi nghiêng người về phía trước, dán trán cô lên trán nàng. [Nghĩ đến tôi, em có thể trò chuyện với tôi.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC