Locker Room

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trị, cùng một quyền lực kiểm soát khó nói trong lòng. Chúng giúp Jimin tự tin lên rất nhiều.

Cô cũng tận hưởng mối quan hệ kiểu này, không vướng bận gì, không rắc rối, chẳng cãi nhau lời ra lời vào bao giờ, không phải quà cáp càng không cần lo việc Minjeong sẽ bỏ cô đi theo người khác. Dù đành gì em ấy cũng sẽ biến mất vào ngày hôm sau, như bong bóng xà phòng vậy.

Jimin biết điều này nghe khá bệnh, khi ngày nào cô cũng hẹn hò, ôm hôn một người hay còn chẳng được gọi là 'người', đó chỉ là sản phẩm của tủ khóa cùng trí tưởng tượng của Jimin. Vậy mà cô vẫn mù quánh tham lam đâm đầu vào. Đến đúng 24 giờ Jimin gọi Minjeong ra, em ấy sẽ bốc phơi hoàn toàn khỏi trái đất, không có ai tên là Kim Minjeong tồn tại trên thế giới này cả.

'Phóc' một tiếng như bọt nước vỡ.

Cô gái ngọt ngào ngồi trước mặt Jimin hoàn toàn biến mất. Nụ cười trên môi Jimin cũng tắt ngúm theo.

"Đã đến giờ rồi sao?"

Dù việc này đã diễn ra cả trăm lần nhưng Jimin vẫn không thể làm quen được, cô luôn cảm thấy trống trải chơi vơi một chút khi Minjeong biến mất. Đôi má đỏ ửng vì cồn buồn tủi cúi xuống, gọi phục vụ thanh toán sau đó lững thững bước ra khỏi quán rượu. Đây là chỗ quen mà cô cùng Minjeong thường hay hẹn hò.

Jimin muốn em thật sự là một con người chân chính ở quên cạnh mình, chứ không chỉ đơn thuần là hiện thân của một lời cầu nguyện. Nhưng Jimin không thể làm gì hơn, quyền lực của tủ khóa chỉ tồn tại trong vòng 24 giờ, dù Jimin có thử hàng trăm cách đi chăng nữa Minjeong vẫn sẽ biến mất theo luật chỉ-một-ngày.

Mỗi lần như vậy, Jimin sẽ lại ghé tiệm gởi đồ, nhét 1 won vào tủ khóa số 9. Minjeong sẽ lại bước ra từ cánh tủ nở một nụ cười rạng rỡ với cô. Jimin sẽ lại hạnh phúc ôm em ấy vào lòng, cả hai sẽ lại hẹn hò, sau đó âu yếm nhau trong căn hộ của Jimin.

Hạnh phúc giả tạo và không có thực.

Mỗi khi Minjeong tan biến Jimin luôn nghĩ điều đó trong đầu. Nên dừng lại thôi, đừng cầu nguyện thêm mất cứ điều gì nữa, nên dừng lại thôi. Nhưng cuối cùng Jimin vẫn không có đủ quyết tâm để làm điều đó. Đã nếm được mật ngọt rồi chỉ càng tham lam hơn.

Cho đến một ngày.

Jimin nở nụ cười giòn tan khi nhìn Minjeong nhăn mặt vì độ cay của bia, em ấy lúc nào cũng thật dễ thương. Jimin vòng tay ôm lấy vòng em thon gọn của Minjeong, trong khi em đang ngả đầu vào vai cô. Lúc nào Jimin cũng cảm thấy như mới yêu vậy đó, ngày nào cũng là ngày trúng tiếng sét ái tình.

Cô cùng Minjeong đang ngồi trong phòng thay đồ tại tiệm gửi đồ, ngay trước tủ khóa số 9. Sắp đến giờ cho luật chỉ-một-ngày rồi, Jimin không muốn xa em nên canh sẵn thời gian đến sớm vài tiếng. Lúc Minjeong biến mất chỉ cần cầu nguyện lại thôi.

Minjeong ngà ngà say do mấy lon bia, cười xấu hổ nói "Minjeong thích nốt ruồi ở khóe miệng Jimin lắm á, nhìn rất đáng yêu "

Jimin cười hề hề nham nhở "Em thấy vậy sao, Minjeong cũng đáng yêu lắm" sau đó hôn lên khóe môi em một cái.

"Chị đi toilet xíu, về ngay đây" do uống nhiều nên bây giờ bàng quang của Jimin đang biểu tình dữ dội.

"Nhanh nha bae~" Minjeong nũng nịu bĩu môi, muốn Jimin thật nhanh quay lại đây với em. Không hiểu sao Minjeong cứ cảm thấy một ngày 24 tiếng không đủ cho em ở bên cạnh Jimin. Minjeong muốn ở cùng Jimin mãi mãi cơ. Cũng chẳng nhớ gì, chỉ biết Jimin là người yêu của em thôi, như người trên mây vậy.

Em nằm xuống ghế ngồi, đầu óc luôn quanh quẩn chỉ toàn hình bóng cao gầy cùng mái tóc dài của người yêu "Yu Jimin, em yêu chị" sau đó nhắm mắt thiếp đi.

Jimin cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay. Sắp đến lúc rồi nhỉ, chỉ còn vài phút nữa thôi, Jimin chỉ muốn bên em mãi không rời, Minjeong thật quá đỗi xinh đẹp như búp bê vậy.

...

Minjeong giật mình tỉnh dậy, nhìn ngó xung quanh không thấy Jimin đâu. Vậy mà nói sẽ nhanh chóng quay lại với em, toàn nói xạo cả. Minjeong chỉ chợp mắt có vài phút thôi, nhưng do say nên em cảm thấy mình đã ngủ cả tiếng vậy.

"Sao Jimin không ở đây?" nhưng Minjeong luôn là một cô gái ngoan, em sẽ kiên nhẫn ngồi đợi Jimin một chút. Vươn vai một cái ngồi thẳng dậy, cười tủm một cái. Không hiểu Jimin có ma lực gì mà em không thể ngừng nghĩ về cô được.

"Mau quay về đây với em đi, Yu Jimin"

Cộp...

Tiếng động khô khốc lạnh lẽo vang lên, Jimin sững người khi cô đang kéo quần trong nhà vệ sinh thì bỗng nhiên chớp mắt một cái, không gian đã thay đổi.

Jimin đang ở bên trong một cái tủ khóa.

"Hm?"

Jimin bất động nhìn qua khe tủ, tay buông xuống không kịp hoàn thành động tác khóa quần mà để nó lỏng lẻo trên thắt lưng mình.

Qua hai khe tủ hẹp, cô có thể thấy rõ hình ảnh Minjeong đang nửa ngồi nửa nằm trên nghế.

Người phía ngoài nâng mắt lên khi cánh tủ kẽo kẹt chậm rãi mở ra, mắt em hơi bất ngờ. Vui vẻ cười rộ lên.

"Hả? Yu Jimin bước ra từ đó, đúng là bất ngờ quá đi" sau khi dứt lời cũng là lúc Minjeong biến mất tan biến như bọt biển

Jimin vẫn đứng im lặng trong tủ chưa kịp kiểu chuyện gì xảy ra, cô vừa bước ra từ tủ khóa số 9 sao?

Não bộ cố gắng xử lý tất cả thông tin đang tắc nghẽn trong đầu. Jimin như bị đánh một cú thật mạnh vào sau gáy, ngồi thụp xuống đất khi dần hiểu ra mọi chuyện. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đồng tử co rúm lại, khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng, hai tay cấu chặt lấy da đầu.

Mình chỉ còn một ngày để sống ư?

Ý nghĩ đó dọa Jimin sợ muốn chết, tim như ngừng đập còn cả cơ thể run rây. Mắt mờ đi không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, cố gắng hít thở nhưng không thể. Rõ ràng đã sợ hãi tột cùng rồi, đúng 24 giờ nữa cô sẽ biến mất như Kim Minjeong.

Luật chỉ-một-ngày.

Không có ngoại lệ. Minjeong đã cầu nguyện với chiếc tủ dù chỉ là vô tình. Em đã gọi ra một con người tồn tại rõ rành, là một người sống có danh tính cùng cuộc đời riêng.

Bây giờ Jimin có hối hận và giá như mình không biết đến cái tủ đó thì cũng quá muộn rồi. Ôm mặt khóc lóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi chảy đầy trông thật thảm thương, tiếng gào khóc như đang bị ai đó cắt cổ. Cả người gục xuống đất không thể dậy nổi, cô sắp chết rồi. Jimin không muốn, cô còn nhiều việc chưa làm lắm.

Bỗng một mũi giày da bạc màu xuất hiện trong tầm mắt của Jimin. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy lão coi tủ đứng đó như một ngọn núi, cúi xuống nhìn cô. Ánh mắt ông ta ngập đầy thương hại cùng xót xa.

"Nhóc à, đó là lý do ta nói với nhóc, đừng có mà xin 'con người'"

Jimin ôm chặt lấy chân ông ta, khóc lóc đến vỡ tim vỡ phổi "Làm ơn đi, phải có cách gì đó"

Jimin hét lên lạc cả giọng.

"CÓ CÁCH NÀO KHÔNG Ạ?? CHÁU KHÔNG MUỐN CHẾT!" bàn tay dùng tất cả sức lực túm lấy gấu quần ông lão, ông ta là phao cứu sinh cuối cùng của cô. Jimin không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này. Dù có hối hận cả ngàn lần, thì mọi chuyện cũng lỡ rồi, trách cô quá tham lam thôi.

Ông lão cúi xuống, hai bàn tay túm chặt lấy vai Jimin. Cố gắng khiến cô gái trẻ đang hoảng loạn bình tĩnh lại.

"Ổn mà...vẫn còn một cách"

...

Rất nhiều năm sau.

Ningning làm thêm ở tiệm gởi đồ cũ kỹ này được một năm rồi, để kiếm thêm thu nhập trang trải, mà công việc lại nhàn hạ, nơi này hầu như chẳng bao giờ có khách.

Trừ một người phụ nữ đã đứng tuổi ra.

"Chào quý khách" Ningning rời mắt khỏi quyển manga, vẫn là người phụ nữ đó. Ngoài 40 dáng người gầy tong teo không có chút sức sống, nhìn như bộ xương di động vậy. Tóc tai lúc nào cũng lòa xòa che đi đôi mắt, quần áo xốc xếch như người vô gia cư, dáng đi luôn thất thiểu như bị ma nhập.

Ningning có hơi sợ mỗi khi bà ta đến đây, dù ngày nào cũng gặp vào đúng 10 giờ đêm kém vài phút, có thể coi là khách ruột nhưng chưa bao giờ Ningning nghe bà ta nói chuyện. Ningning có không thoải mái mỗi khi gặp người phụ nữ đó. Có gì đó khiến cô bé nổi da gà. Tại sao bà già có nốt ruồi ngày nào cũng tới đây vào giờ này nhỉ? Ningning đã nghĩ như vậy đó.

Người phụ nữ đó đứng trước cánh tủ số 9, bỏ một đồng xu vào.

Từ ngày hôm đó, mỗi ngày, mỗi ngày. Mỗi tháng, mỗi tháng. Mỗi năm, mỗi năm.

Tôi đều tự hỏi, liệu ngày mai tôi, có phải vẫn là tôi?

Cộp...

...

Các cậu sẽ làm gì nếu có chiếc tủ khóa? Liệu có như Jimin không?

Kết thúc shot này rồi, yếu tố tình yêu chỉ làm nền cho câu truyện thôi. Muốn nghĩ kết thúc như thế nào là tùy các cậu nha :D




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net