CHƯƠNG 131 - 132: THÀNH PHỐ G TUYỆT MỆNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước mắt dùng một tay khống chế, đối với hắn mà nói thực sự là một sự sỉ nhục, tới nỗi sau đó hắn cắn chặt răng, tay trái lập tức nắm thành quyền đấm tới.

Tay phải Yu Jimin dùng lực vặn thêm lần nữa, đau tới nỗi khớp xương rắc một tiếng, người đàn ông không thể nhịn đau thêm nữa, lực tay trái lập tức rã rời. Mà Yu Jimin không hề thương tiếc loại người này, chân trái đồng thời đá lên đầu gối của hắn, khiến người đàn ông lập tức quỳ xuống.

"Anh Trung!" Một người đàn ông dáng người gầy gò mặt mày sợ hãi, kêu lên thành tiếng.

Có thể thấy sức mạnh này đủ khiến mấy người đàn ông đang chìm trong sắc đẹp ban nãy hoàn hồn, ý thức được người đẹp trước mắt không hề yếu ớt, mà là một đóa hồng có gai.

Yu Jimin bình tĩnh khống chế người gọi là anh Trung, ánh mắt lại không nhanh không chậm di chuyển từ trên người đàn ông này tới năm người còn lại, "Các vị nói xem, tôi có thể lấy đồ không?"

Không ai lên tiếng, thế là Yu Jimin mang theo ý cười trên mặt, lại lần nữa dùng chút sức, anh Trung không chống đỡ được nữa, đau tới nỗi gục xuống đất, đổ mồ hôi đầy trán vội nói: "Được, được, cô cứ lấy tùy thích, lấy tùy thích."

Yu Jimin khẽ xùy một tiếng, rất dứt khoát buông hắn ra, sau khi lùi sau một bước, tay phải vỗ lên áo khoác, biểu cảm thư thái lại không quan tâm, ôn hòa nói: "Biết thế từ đầu có phải tốt hơn không, cứ muốn tôi phải ra tay."

Bốn người còn lại nhìn thấy màn biểu diễn của Yu Jimin qua khe hàng, hoàn toàn quên mất ban nãy bản thân còn đắn đo về chuyện Yu Jimin dẫn dụ xác sống thăm dò đám người kia. Giselle nhỏ tiếng nói: "Ning Ning, hiện tại chị đồng ý với lời của em, chị cũng thích cái xấu của đội phó, sao lại ngầu vậy chứ."

Kim Minjeong thu lại ánh mắt, khi ánh mắt vốn dĩ dịu dàng lại mang theo nụ cười thấp thoáng nhìn lên người Giselle còn mang theo ý tứ sâu xa. Trùng hợp Giselle đụng phải ánh mắt Kim Minjeong, cùng Ninh Nghệ Trác lè lưỡi, sau đó nhỏ tiếng nói: "Chúng tôi chỉ sùng bái đội phó thôi, không giống như đội trưởng."

Kim Minjeong cũng không nói gì, tiếp tục quan sát, Yu Jimin không cho bọn họ tới đó, thực ra là vì để tránh xung đột chính diện, dù sao đó là NPC, không phải là người chơi.

Thấy biểu cảm của Yu Jimin và phản ứng của hệ thống, loại mức độ này có lẽ không tình là làm hại NPC.

Yu Jimin không muốn có quá nhiều dây dưa với những người này, đám người này cũng không phải người tốt gì cho cam, hơn nữa chỉ là người qua đường trong phó bản, không cần thiết lãng phí sức lực.

Khi cô ấy chuẩn bị rời đi, ba cô gái kia cẩn thận đi tới, một trong số đó còn gật đầu chuẩn bị nói cảm ơn với Yu Jimin, nhưng còn chưa kịp cất lời, mặt mày đã sợ hãi há to miệng.

Yu Jimin cũng không quay đầu, rất tùy tiện nghiêng đầu sang một bên, nhấc chân dịch sang bên phải một bước, mà trong âm thanh từ trên trời nện xuống ấy, một thanh gậy sắt gần như nện xuống đầu mũi Yu Jimin.

Cây gậy nện vào hư không, ngay sau đó lại là một gậy đánh lên lưng, mấy người đàn ông kia đã nổi điên chuẩn bị động chân động tay.

Yu Jimin đưa tay nắm lấy chiếc gậy đập hụt của anh Trung, sau khi nắm lấy gậy liền lướt một đường xuống bên dưới, một gậy quét qua lưng vừa hay bị gậy sắt trong tay cô ấy chặn lại.

Ngay sau đó Yu Jimin nhấc chân, một trái một phải nặng nề đá lên đầu gối của hai người kia, anh Trung vốn dĩ đã bị thương, lần này quỳ xuống rất dứt khoát, mà Yu Jimin không cho hai người đàn ông cơ hội, mặt mày lạnh tanh cho mỗi người thêm một cước, ngắm chuẩn đũng quần, đau tới nỗi hai người kia gào thét thảm thiết, trực tiếp nằm ra sàn cuộn tròn cơ thể co rút.

Bốn người đàn ông còn lại thấy vậy cũng không chần chừ nữa, nắm lấy dao bổ dưa hấu chém tới. Mới tận thế hai ngày, đã trải qua việc thông tin gián đoạn, cả thành phố G không ai ra mặt, sau khi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không ai hỗ trợ, những kẻ ngưu tầm ngưu mã tầm mã này tụ tập lại với nhau, nhanh chóng phóng thích cái ác mà thường ngày bị trói buộc bởi đạo đức pháp luật.

Vì thế vào lúc này, đối diện với một người phụ nữ như vậy, trong tình huống trộm gà không thành mà còn mất luôn nắm gạo, đám đàn ông kia vô cùng tự nhiên lựa chọn dùng tay giết hại người khác.

Kim Minjeong không ngồi yên được nữa, khi Yu Jimin đối mặt với xác sống cô cũng không lo lắng, nhưng lúc này đối diện với con người, cô lại lo lắng không thôi. Dù sao cũng đã xảy ra xung đột, không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp, Kim Minjeong dẫn theo ba người Giselle nhanh chân đi tới.

Yu Jimin đối phó với cả một đám xác sống cũng rất thuần thục không để chúng chạm vào người một phân, chỉ là mấy tên đàn ông đầu đường xó chợ, căn bản không chạm nổi vạt áo của cô ấy.

Yu Jimin không dùng dao găm, bốn người đàn ông cầm dao trong tay vung loạn xạ như thể trêu chó vờn mèo, thấy Kim Minjeong đi tới, Yu Jimin cũng không có tâm trạng trêu đùa, nắm lấy dao găm trong tay một người đàn ông rồi quay người đoạt dao. Yu Jimin nghiêng dao, cầm sống dao chém mấy nhát, toàn bộ vũ khí trong tay ba người còn lại đều rơi xuống đất, lại bị cô ấy hung hăng chém lên bắp vai khuỷu tay, sợ hãi tới nỗi hồn lìa khỏi xác, ngã xuống đất gào khóc thảm thiết.

Ba cô gái còn lại cơ bản chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế, nhìn Yu Jimin, hai mắt cũng đờ ra. Đặc biệt là cô gái nói cảm ơn Yu Jimin, ngoài vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Yu Jimin đã sắp nở hoa.

Yu Jimin tiện tay ném dao đi, cười nói với Kim Minjeong: "Không phải đã bảo mọi người đừng tới đây rồi sao?"

Kim Minjeong liếc nhìn ba cô gái bên kia, làm như tùy tiện đi qua, giẫm chân lên tay anh Trung.

Người đàn ông đau tới nỗi rên rỉ, sắc mặt vặn vẹo. Mà Kim Minjeong cúi đầu liếc một cái, giơ chân đá bay con dao hắn vừa lặng lẽ nắm trong tay ra xa, hờ hững nói: "Chị làm chậm trễ quá lâu rồi, chúng ta nên đi thôi."

Đương nhiên Yu Jimin cũng nhìn thấy, thu lại nụ cười với Kim Minjeong, nhìn người đàn ông nằm trên đất, "Đừng không biết tự lượng sức mình, còn động đậy lung tung, tôi bẻ gãy tay anh."

Trong mắt người đàn ông tên anh Trung ngập tràn căm hận, cùng ngập tràn sợ hãi, hắn cũng là dân giang hồ, trước giờ chưa từng gặp người phụ nữ nào có sức mạnh đáng sợ như vậy, người này thực sự giống hệt như hình tượng trong tiểu thuyết, quá khoa trương.

"Đi thôi, thu gom đồ xong chúng ta nhanh đi thôi." Yu Jimin không muốn chậm trễ thời gian, dây cà ra dây muống không phải chuyện tốt.

Mà vào lúc nhóm Kim Minjeong chuẩn bị rời đi, cô gái chăm chú nhìn Yu Jimin lấy hết dũng khí đi tới, lên tiếng: "Chị... em có thể đi cùng các chị không? Em và những người kia vốn không quen nhau, hôm qua cũng mới gặp nhau trong lúc chạy trốn xác sống. Khi đó chúng em đi vào bước đường cùng, họ nói nếu muốn sống thì phải nghe lời họ, chúng em..." Nói tới đây sắc mặt cô gái phía sau trở nên trắng bệch, vừa hổ thẹn vừa uất hận.

Bản thân cũng là phụ nữ nên tương đối mẫn cảm với chuyện này, Kim Minjeong lập tức nghe ra hàm ý bên trong, lập tức nhíu mày.

Cô gái hiểu lầm tưởng rằng Kim Minjeong không muốn dẫn mình theo, lập tức hoảng loạn, run rẩy nói: "Em có thể thu thập vật tư, sẽ không chiếm dụng tài nguyên của các chị, chỉ cần dẫn em rời khỏi đây thôi, một mình em không đối phó nổi với đám xác sống kia. Lúc này em lên tiếng thì đã không còn đường lùi nữa rồi, cầu xin các chị."

"Nếu biết lên tiếng thì không còn đường lùi, tại sao vẫn mạo hiểm, nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?" Kim Minjeong nhìn cô gái, bình tĩnh hỏi.

Hốc mắt cô gái sắp đỏ ửng, nhưng lại đè nước mắt lại, "Cả đêm qua em không ngủ được, hôm nay họ dẫn mấy đứa em ra ngoài, em liền muốn chạy, nhưng vẫn rất sợ họ, đã do dự rất lâu. Nhưng ban nãy em nhìn thấy chị đây lợi hại như thế, nên muốn liều một phen. Em không muốn đi theo đám cặn bã kia nữa, tận thế mới bắt đầu mà họ đã dám làm những chuyện này, không biết sau này còn thế nào nữa."

"Em chỉ muốn cầu xin sự giúp đỡ từ các chị, không phải muốn ỷ lại vào các chị, nếu các chị chê em phiền phức, không muốn dẫn theo em, thì đưa em tới nơi ít xác sống thôi cũng được." Cô gái khó khăn lên tiếng, khi nói tới đoạn không tình nguyện dẫn theo mình, loại sợ hãi cũng kiên cường chống đỡ khiến Giselle và Ninh Nghệ Trác có chút không nỡ.

Chỉ là dẫn theo NPC thực sự là không hiện thực, Giselle và Ninh Nghệ Trác vẫn có chừng mực với những chuyện này.

Kim Minjeong im lặng giây lát, cô nhìn cô gái trước mặt, có vẻ mới hơn đôi mươi, đang độ xuân thì, vẻ ngoài cũng thanh tú sạch sẽ, mà cẩn thận quan sát Kim Minjeong cảm giác cô gái này có chút quen mắt, cảm giác giống như một người bản thân đã từng gặp.

Cảm giác này có chút kì lạ, dù sao trong phó bản Kim Minjeong cũng không gặp được bao nhiêu người sống.

Nhất thời Kim Minjeong có chút mất hồn, nhìn chằm chằm cô gái kia rất lâu, Yu Jimin quan sát, cảm giác có chút kì quái, cuối cùng lại có chút bất mãn, phải biết rằng Kim Minjeong chưa từng nhìn cô ấy một cách chăm chú như vậy.

Thế là Yu Jimin hắng giọng một tiếng, đang chuẩn bị từ chối, Kim Minjeong lại lên tiếng: "Được, nhưng chúng tôi sẽ không dẫn cô theo. Nếu cô bằng lòng, chúng tôi sẽ dẫn cô tới một nơi an toàn, tự cô thu gom chút đồ đi."

Yu Jimin lập tức nuốt lại những lời trong miệng, cô ấy không ghét cô gái này, nếu Kim Minjeong đã nói vậy, cô ấy cũng không phản bác.

Cô gái nhìn hai cô gái sau lưng, ánh mắt có chút giãy giụa, sau đó lại nhỏ tiếng nói: "Chúng em không đi theo chị, vậy có thể dẫn thêm mấy người nữa không?"

Câu hỏi này cô gái hỏi Yu Jimin, Yu Jimin nghe xong liếc mắt ra sau lưng cô gái, rất nhanh sau đó ánh mắt cô ấy dừng trên người cô gái, "Được, nhưng có lúc là do bản thân cô nghĩ nhiều, người khác chưa chắc đã nhận ý tốt này của cô."

Nói xong Yu Jimin đi tới nhặt con dao và gậy sắt bị bản thân ném xuống đất lên. Cô gái đã bàn bạc với hai người còn lại, nhưng chỉ có một người muốn rời đi theo cô gái, người còn lại nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hai người, nhỏ tiếng nói gì đó.

Khi Yu Jimin vào trong, cô gái kia vội vã chạy về phía mấy người đàn ông, khiến khuôn mặt cô gái đang van nài Yu Jimin ngập vẻ không thể tin nổi.

Khi Yu Jimin đi qua, không nói một lời, tiện tay ném dao cho cô gái, cô gái hoảng hốt nhận lấy, nắm lấy dao có chút sợ hãi. Nhưng khi Yu Jimin nhàn nhạt nhìn, cô gái lại dùng sức nắm chặt lấy dao.

Lúc này Kim Minjeong đã tìm được một ít thịt bò và tôm đông lạnh trong khu vực đồ tươi sống, chọn một ít tích trữ.

Chỉ là đồ ăn có hạn sử dụng dài ngày chắc chắn là lựa chọn ưu tiên lại có thể no bụng, những thứ này thực sự có chút không thích hợp.

Yu Jimin đi tới có chút kỳ quái nói: "Sao lại muốn lấy những thứ này?"

Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, ánh mắt lại đánh giá cô gái đang nắm dao trong tay chăm chú nhìn về bên này, tiếp tục lục tìm tủ đông lạnh, nhàn nhạt nói: "Từ lúc nào lại nhiệt tình thế?"

Yu Jimin nghe xong, cảm thấy có chút kỳ lạ, vô thức hỏi một câu: "Gì cơ?"

Kim Minjeong không trả lời, Yu Jimin vô tri vô giác phản ứng ra Kim Minjeong đang nói gì, ngay sau đó biểu cảm trở nên vi diệu, khóe môi vô thức cong lên.

Cô ấy xoa cằm nhích tới tùy tiện nói: "Có cần mua chút gia vị không?"

Kim Minjeong nhíu mày, "Chị tới đây nghỉ dưỡng à? Hay là dã ngoại?"

Yu Jimin cười híp mắt: "Chị thấy nên thêm chút chua, thịt bò sẽ dễ chín hơn."

Động tác tay của Kim Minjeong khựng lại, ngẩng mắt nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: "Em thích ăn thịt bò tái chín, thêm giấm rất dễ nhũn, chỉ thích hợp hầm thịt bò. Nếu chị thích ăn giấm, em bảo Lee Seung Ho mua nhiều chút."

Yu Jimin vội lắc đầu: "Chị ghét ăn giấm, em không được bắt chị ăn giấm, đặc biệt là mấy người phụ nữ không đứng đắn kia, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu. Còn nữa, nếu không phải em đồng ý với cô gái kia thì chị đã chuẩn bị từ chối rồi. Chị giúp cô ta là vì em đã đồng ý, trước giờ em làm việc đều có chừng mực, em muốn giúp cô ta, chắc chắn có lí do, đương nhiên chị sẽ giúp em làm thật tốt."

Kim Minjeong nghe xong lời này của Yu Jimin, nghiêng đầu đi không nhìn cô ấy nữa. Thực ra cô không ghen tuông, cô hiểu rõ tính cách của Yu Jimin, đương nhiên sẽ không lo cô ấy có dây dưa với người khác. Chỉ là điều lý trí tỉnh táo nói với cô, nhưng trong tình cảm, luôn có chút không vui khi người khác quá thân thiết với Yu Jimin, càng không muốn sức hấp dẫn của người này khi nghiêm túc bắn ra tứ phía thu hút người khác.

"Cách những người không đứng đắn xa một chút, vậy có lẽ em nên cách xa chị một chút." Kim Minjeong thu gom đồ xong, nhấc một chai sốt tiêu, khoác lên vai chuẩn bị đi.

Yu Jimin tiến lên phía trước trực tiếp nhận lấy khoác lên vai mình, mặt mày không tán thành, nói: "Không đứng đắn với bạn gái mình thì rất hợp lý, Kỳ Hồng Nguyệt kia đột nhiên sáp tới cười ngả ngớn cái gì không biết, vừa nhìn là biết không phải người tốt."

Kim Minjeong có chút buồn cười, "Ban đầu chị cũng đâu phải bạn gái em, không phải cũng thế à?"

Chuông báo động trong lòng Yu Jimin kêu vang, ấn đường nhíu chặt, Kỳ Hồng Nguyệt muốn làm gì?

Bảy người bọn họ đi hơn nửa vòng siêu thị, đồ cần lấy đều đã lấy đủ, sau đó nhanh chóng ra khỏi siêu thị qua cửa nách.

Hai cô gái, cô gái chủ động lên tiếng tên Tôn Hy, người còn lại tên Lưu Giai, đang học nghiên cứu sinh, học sinh học ở đại học G.

Nghe tới chuyên ngành Sinh học, Kim Minjeong lại cảm thấy có chút bất thường, chỉ là bọn họ vừa chất đồ lên xe, âm thanh hệ thống đột nhiên truyền tới.

"Toàn thể người chơi, toàn thể người chơi xin hãy chú ý, mục tiêu quan trọng đã xuất hiện, vui lòng bảo vệ tốt đối tượng mục tiêu của bản thân, một khi gây ra chết chóc, chế độ địa ngục sẽ khởi động!"

"Đối tượng gì cơ?" Lee Seung Ho ngớ ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net