CHƯƠNG 41 - 42: CÔ NHI OÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vội vàng nhưng không chỉ có giọng nói, mà trên người từ đầu tới chân đều toát lên vẻ dịu dàng. Tay áo lá sen càng khiến vẻ dịu dàng này tăng thêm một phần lãng mạn, cô ta chỉ vừa tới, nhưng sự bí bách cùng âm u của trại trẻ mồ côi này đều bị một mình cô ta tản đi.

Phản ứng đầu tiên của Kim Minjeong là, không ăn khớp, hơn nữa luôn cảm thấy có điểm nào đó không hài hòa.

Loại tươi đẹp này hoàn toàn không có cách nào dung hòa với môi trường xung quanh, khi người phụ nữ ngồi xổm xuống, khẽ khàng ôm lấy bé gái ngốc nghếch hết cười rồi hét lên kia, lại càng tôn lên vẻ kì dị của môi trường xung quanh.

Đứa trẻ vốn dĩ chỉ nhìn chằm chằm Kim Minjeong, nhưng khi người phụ nữ ôm lấy nó, lập tức di chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta, sau đó vô cùng lưu luyến như con yến non, nhào vào lòng cô ta, nhanh chóng yên tĩnh lại.

Sau khi đứa trẻ buông mình ra, Kim Minjeong chống người dậy khỏi sàn, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, thế là cô nhìn thấy khi bé gái kì quái kia nép vào lòng người phụ nữ, còn lau nước bọt, thậm chí còn cọ tay lên người, giống như sợ làm bẩn quần áo của người phụ nữ.

"Sao Tiểu Kiều lại chạy ra ngoài một mình thế, sao không chơi chung với các chị Tiểu Môi? Em xem em bẩn hết rồi này." Người phụ nữ không hề ghét bỏ dáng vẻ bẩn thỉu của Tiểu Kiều, rút khăn tay ra lau mặt, lau tay, chỉnh lại quần áo cho nó.

Người phụ nữ dành ra chút thời gian, áy náy cười cười với Kim Minjeong: "Thật ngại quá, Tiểu Kiều nghịch ngợm, làm bẩn người cô rồi."

Kim Minjeong cúi đầu nhìn một cái, trên áo khoác ngoài đã ướt nhẹp của cô có lưu lại dấu tay nhỏ màu đen, trùng hợp là một bàn tay đang xòe ra.

Ánh mắt Kim Minjeong dừng lại giây lát, lắc đầu: "Không sao, vốn dĩ đã ướt rồi, cô bé rất đáng yêu."

Bốn người ở bên cạnh vừa dịu lại nhưng không chen được lời, trong lòng không nhịn được nhấn like cho người phụ nữ luôn bình tĩnh lạnh lùng này. Đây là do chỉ số cảm xúc cao hay nhắm mắt nói bừa, đứa trẻ như thế xuất hiện trước mặt họ bằng phương pháp này, nào có chút liên quan gì tới đáng yêu?

Sau khi Kim Minjeong nói xong, người phụ nữ và đứa trẻ trong lòng đều nhìn cô một cái, hai đôi mắt một to một nhỏ cùng tỏ vẻ hiếu kì. Sau đó người phụ nữ khẽ nói: "Ban nãy Lão Tang đã nói với tôi, mấy ngày nay thời tiết không tốt, các vị đều đã bị ướt cả, rất dễ bị cảm. Có lẽ ở chỗ chúng tôi vẫn còn quần áo sạch, mau đi thay quần áo đi."

Nói xong, người phụ nữ quay đầu nói với người đàn ông dẫn bọn họ vào đây: "Lão Tang, dẫn mọi người đi đi, tôi đi nấu chút canh gừng để bọn họ làm ấm cơ thể."

Lão Tang đứng trước cửa đại sảnh nhưng không tiến vào trong ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lại là loại ánh mắt khiến Kim Minjeong nhìn không thấu, rất nhanh sau đó, lão quay người biểu thị bọn họ đi theo.

Thời tiết có chút lạnh, mặc đồ ướt rất dễ bị bệnh, vốn dĩ chính là lấy mạng ra để vượt ải, bọn họ đều không muốn bị cảm thật trong phó bản, sau khi nói cảm ơn liền đi theo Lão Tang qua đó.

Kim Minjeong đi cuối cùng dừng lại giây lát, hỏi han: "Xin hỏi hôm nay còn có ai khác đã tới đây không?"

Người phụ nữ đang khom lưng dỗ dành Tiểu Kiều nghe xong động tác khựng lại, ngẩng đầu vuốt tóc ra sau vành tai, nói: "Có, trước lúc các vị tới, Lão Tang đã phát hiện ra ba người ở dãy núi phía sau cô nhi viện, cũng không biết gặp phải chuyện gì mà đều bị thương, vẫn chưa tỉnh lại. Tôi còn lo lắng không có cách nào thông báo cho người nhà của họ, cô quen biết họ sao?"

Trái tim Kim Minjeong khẽ thắt lại, trên mặt cũng lộ ra mấy phần lo lắng: "Tôi còn có một người bạn, chúng tôi lạc nhau, tôi vẫn chưa tìm được cô ấy."

"Là nam hay nữ?" Người phụ nữ hỏi một câu như thế, khóe miệng còn mang theo ý cười.

"Là nữ, rất xinh đẹp."

"Vậy có lẽ thật sự là người đó, quả thật trong số ba người có một người phụ nữ rất xinh đẹp, lúc đó Tiểu Môi còn liên tục nói cô ấy rất xinh đẹp, rất thích cô ấy. Cô mau đi thay quần áo đi, tôi dẫn cô đi xem có đúng không."

Kim Minjeong gật đầu, nhanh chân đi theo đội ngũ phía trước. Người phụ nữ có lẽ là viện trưởng của trại trẻ mồ côi này, người phụ nữ nhã nhặn lại có khí chất như thế, nhìn có vẻ mới ngoài 30 tuổi, đã trở thành viện trưởng của cô nhi viện rồi sao?

Kim Minjeong đang suy nghĩ, nhưng bước chân lại nhanh hơn một chút, cô phải nhanh chóng nhìn xem trong ba người kia liệu có Yu Jimin hay không, còn cả vết thương của cô ấy thế nào rồi.

Cô có chút bất an.

Nếu Yu Jimin ở trong ba người đó, vậy với võ nghệ đáng sợ của cô ấy, gặp phải chuyện gì mới có thể bị thương tới hôn mê?

Nơi thay quần áo vẫn là tầng một của toà nhà này, Lão Tang chọn ra năm bộ quần áo trong tủ đồ, Kim Minjeong nhìn một cái, chất liệu kiểu dáng không tệ, giống như đồng phục được may cho nhân viên.

Kim Minjeong là người đầu tiên thay xong ra ngoài, áo phông quần dài cùng áo khoác lanh bên ngoài bị giặt tới bạc màu, không vừa người, có lẽ là cỡ trung bình.

Lau qua mái tóc dài nhỏ nước, Kim Minjeong sửa sang bản thân ổn thỏa rồi đi tìm viện trưởng.

Thấy Kim Minjeong ra nhanh như thế, người phụ nữ nhìn cô một cái, dịu dàng cười nói: "Gấp vậy có lẽ là một người bạn rất thân thiết đúng không?"

Kim Minjeong không lên tiếng chỉ gật đầu, đi theo viện trưởng lên tầng hai phía sau.

Trại trẻ mồ côi này yên tĩnh quá mức, ngoại trừ viện trưởng, bảo vệ, còn cả đứa bé gái tên Tiểu Kiều, cô không nhìn thấy bất kì bóng người nào khác, cũng không nghe thấy âm thanh.

"Sao không thấy những bạn nhỏ khác đâu nhỉ?" Cuối cùng Kim Minjeong vẫn hỏi ra.

Viện trưởng dịu dàng cười: "Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, phần lớn bọn trẻ đều rất ngoan, đã đi ngủ cả rồi, ban nãy Tiểu Kiều cũng được tôi dỗ đi ngủ rồi."

Nói xong mở một cánh cửa ra, khoảnh khắc cửa mở, ánh mắt Kim Minjeong liền chăm chú nhìn về phía người nằm trên giường đơn ở ngoài cùng. Mái tóc xoăn màu nâu rũ xuống ga giường trắng ngà, sắc mặt có chút tái nhợt, nghiêng mặt ngủ sâu, đúng là Yu Jimin.

Thật ra Kim Minjeong vẫn luôn bình tĩnh, cho dù đó là Yu Jimin, dù sao đây mới là thời điểm phó bản vừa bắt đầu, sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng sau khi nhìn thấy Yu Jimin, cảm giác trút được gánh nặng lại có chút căng thẳng ấy khiến cô ý thức được, thật ra bản thân không hề bình tĩnh.

"Yu Jimin?" Kim Minjeong nhanh chân đi tới, khom lưng vỗ nhẹ lên mặt Yu Jimin, cảm giác lạnh lẽo khiến cô không nhịn được nhíu mày.

"Cô bị thương ở đâu?" Kim Minjeong vén chăn lên, phát hiện Yu Jimin cũng đã thay quần áo, không nhìn ra bị thương ở chỗ nào, đầu mũi cũng không ngửi thấy mùi máu, vô thức hỏi.

"Xem ra xác thực là bạn của cô, lúc tôi phát hiện ra cô ấy, cô ấy đã hôn mê rồi, giống như bị ngã từ trên cao xuống. Vì không có vết thương ngoài da rõ ràng mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, nên cụ thể bị thương ở chỗ nào thì chúng tôi vẫn chưa rõ, dây điện thoại ở cô nhi viện đứt mất rồi, chúng tôi cũng không cách nào liên lạc với bệnh viện, thấy hô hấp của cô ấy vẫn ổn định, cho nên muốn quan sát thêm."

Kim Minjeong nắm bắt lấy một thông tin, dây điện thoại đã đứt, cũng chính là không cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

"Cảm ơn cô."

"Khách sáo rồi, tạm thời các vị cứ yên tâm, tôi còn chuyện phải làm, thứ lỗi không thể tiếp đãi."

Kim Minjeong gật đầu, nhìn cô ta rời đi. Vào lúc bản thân chuẩn bị quay đầu nhìn Yu Jimin, biểu cảm của Kim Minjeong khẽ khựng lại, vểnh tai lắng nghe, tiếng bước chân đã đi xa.

Thật sự là có chút nghi thần nghi quỷ, Kim Minjeong hít một hơi, nhìn Yu Jimin, trong lòng vẫn có chút không yên tâm, thế là đưa tay ra cẩn thận ấn lên cơ thể Yu Jimin.

Nghe viện trưởng kia nói hình như Yu Jimin ngã từ trên cao xuống, lúc này Kim Minjeong sợ cô ấy bị thương tới xương cốt. Ngón tay Kim Minjeong ấn dọc từ hai chân lên hông Yu Jimin, lúc đang chuẩn bị kiểm tra hai tay, một cánh tay nhanh chóng thò tới, chuẩn xác giữ lấy cổ tay Kim Minjeong.

Kim Minjeong ngẩn ra, cúi đầu nhìn người vốn dĩ đang ngủ mở to mắt, trong con ngươi màu xám kia trào ra chút ánh sáng vụn vặt, cong môi cười nói: "Còn chuẩn bị sờ chỗ nào nữa?"

Ánh mắt Kim Minjeong nhìn Yu Jimin đang nắm lấy tay trái của bản thân, thật ra từ hướng này dùng tay trái có chút bất tiện, tuy không nhịn được muốn đấu miệng với Yu Jimin, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, nhỏ tiếng hỏi: "Tay phải sao thế?"

Yu Jimin ngẩng mắt nhìn Kim Minjeong, trong mắt có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt cô ấy nhìn ra sau lưng Kim Minjeong, ánh mắt lập tức ngưng trệ.

Khoảng cách giữa hai người gần như thế, biểu cảm nhỏ này của Yu Jimin trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt Kim Minjeong, vừa định quay đầu, lực trên cổ tay lại càng mạnh, Kim Minjeong lập tức dừng động tác.

Biểu cảm của Yu Jimin có chút đau đớn, đáng thương nói: "Hình như ngã gãy xương, không cử động được, đau lắm."

Ấn đường Kim Minjeong nhíu lại, đôi môi mím chặt, lúc này trong lòng cô có cảm giác rất không dễ chịu. Cô luôn cảm thấy sau lưng có cặp mắt nhìn chằm chằm bản thân, thậm chí ánh mắt còn mang theo hơi lạnh, nhưng cô không thể quay người quan sát, mà nghe lời Yu Jimin, cô lại lo lắng tình trạng của cô ấy, nếu tay phải bị gãy, vậy không nói cũng biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới Yu Jimin.

"Đau chỗ nào, để tôi xem thử." Nói xong Kim Minjeong cúi người dán lại gần, Yu Jimin nghiêng sang bên trái, mượn cơ thể Kim Minjeong che chắn, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa.

Cửa phòng cao hơn hai mét, bên trên cánh cửa là cửa sổ kính, lúc này ở góc cửa sổ kính ấy lộ ra nửa khuôn mặt, kính không sạch sẽ lắm, vì thế nhìn có chút mơ hồ, nhưng Yu Jimin rất chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.

Một con mắt tỏa ra ánh sáng âm u không ngừng nhìn vào trong phòng, hơn nữa từ khi Yu Jimin vô tình nhìn ra sau tới hiện tại đều không động đậy lấy một cái, phía sau tấm kính có chút mơ hồ là khuôn mặt tái nhợt, còn có một con mắt, quả thật là thách thức cực hạn với lí trí của con người.

Cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như Yu Jimin mới dám lén lút quan sát nó. Chỉ là càng nhìn Yu Jimin càng cảm thấy quái dị, cô ấy luôn có cảm giác con mắt đó không nhìn vào trong phòng, mà là đang nhìn hai người, hoặc cụ thể hơn một chút chính là đang nhìn Kim Minjeong, cho nên nó không phát hiện ra sự khác thường của Yu Jimin.

Lúc này Kim Minjeong đã cúi người vén ống tay áo của Yu Jimin lên, mượn khoảng cách này, cô đè giọng gần như thì thầm bên tai: "Phía sau có gì?"

Tuy Yu Jimin to gan lớn mật, nhưng cũng không có tâm trạng thưởng thức thứ quỷ quái kia, thế là thu lại ánh mắt, nhỏ tiếng nói: "Thứ không sạch sẽ."

"Khuỷu tay đau lắm, có phải bị sưng rồi không?" Yu Jimin nói xong, tiếp tục dùng âm lượng bình thường lên tiếng.

"Ừm, sưng rồi, xem ra bị thương rất nghiêm trọng, sợ là sắp tàn phế rồi." Mặt mày Kim Minjeong lạnh tanh nhìn cánh tay trắng trẻo của Yu Jimin, không mặn không nhạt nói.

Yu Jimin: ...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net