#1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong tâm trí mỗi người từng cảm xúc sâu sắc. Mất khoảng 10s để tất cả nhận ra bài hát đã kết thúc. Mọi người vỗ tay rất lớn và liên tục đế tán dương cho giọng hát xuất sắc của Jungkook.

Sau khi hoàn thành tốt màn biểu diễn của mình, Jungkook mỉm cười rồi cúi đầu chào khán giả. Sực nhớ đến điều gì đó đã hối thúc cậu phải rời sân khấu nhanh nhất có thể.

Cậu chạy vọt xuống dưới sân khấu, trên tay cầm chặt điện thoại, rồi nhìn xung quanh. Cậu đang đứng giữa hội trường đông đúc người, vẫn liên tục tìm kiếm một bóng hình nào đó mà cậu không biết được. Bỗng điện thoại cậu rung lên, không chần chứ cậu liền bắt máy.

- Alo? Anh à.

- Anh đây.

Giọng nói này Jungkook cảm thấy rất thân quen, hình như cậu đã nghe ở đâu rồi.

- Anh đang ở đâu?

- Anh đang ở rất gần em, em hãy đếm từ 1 đến 3 rồi quay lại.

- Anh sẽ đằng sau em.

- Được rồi, em đếm nhé.

- 1.
.
.
.

- 2
.
.
.
.

- 3
.
.
.
.

Jungkook xoay lại đằng sau và cậu hoàn toàn không thể tin vào mắt mình được nữa.

Người lạ mặt suốt bao nhiêu lâu nay của cậu, người lạ mặt mà cậu yêu..

"Tiền...tiền bối...Seok..Seokjin?" - Cậu trợn tròn mắt, thậm chí không khép lại miệng.

"Chào em, anh là Seokjin, đàn anh khoa diễn xuất. Đồng thời là người suốt bao lâu nay đã thầm thương trộm nhớ em" - Anh bật cười nhẹ trước biểu cảm của cậu bây giờ, đưa bàn tay của mình ra ngỏ ý muốn bắt tay với cậu.

"Ơ...ơ vâng...chào...chào tiền bối ạ!" - Jungkook bỗng dưng như cái máy liền cúi gập người xuống 90 độ, ngại ngùng đưa tay ra bắt lại tay của anh.

Cậu vẫn không khỏi ngỡ ngàng, thần tượng của cậu lại là người ẩn mặt suốt nhiều tháng qua bày tỏ tình cảm với cậu. Seokjin là đàn anh, là tiền bối mà cậu ngưỡng mộ và quý trọng đương nhiên là có rung động trước anh nữa, vậy nên có mơ cậu cũng chẳng dám nghĩ có ngày Seokjin lại yêu cậu. Hoàn toàn chưa bao giờ dám nghĩ đến.

"Em cứ xưng hô bình thường với anh đi, tại sao em lại tỏ ra xa cách với anh như vậy. Anh đang là người yêu của em cơ mà" - Seokjin nhẹ nhàng vuốt bờ má bầu bĩnh của Jungkook mà cười.

Seokjin tuy lạnh lùng nhưng không có nghĩa là anh không biết yêu. Lần đầu bắt gặp Jungkook là trên tầng thượng của trường, Seokjin thường lên đây vì không khí yên bình vốn có của nó. Vô tình một lần lúc anh đang ngồi dựa lưng vào vách tường và nghe nhạc thì phát hiện Jungkook lên và cất tiếng hát trong trẻo của mình khiến Seokjin không khỏi ngỡ ngàng.

Vì bị tấm tường che khuất nên Jungkook nghĩ không có ai nên cậu cứ tha hồ mà hát, giọng hát đó cuốn hút Seokjin rất nhiều vì cậu dường như đang hát lên chính tâm trạng của mình vậy. Cũng vì lẽ đó mà Seokjin bị trúng tiếng sét ái tình với cậu bé có gương mặt vừa khả ái lại hát rất hay như vậy. Nhưng vốn anh là người ít nói lại hay ngại ngùng thế là anh không dám nói mình thích cậu. Nên anh tìm mọi cách để có thể liên lạc với cậu, không quá khó để có thể biết được cách thức liên lạc của Jungkook bằng cách tìm hồ sơ thông tin về các học sinh năm nhất khoa thanh nhạc. Từ đó anh bắt đầu nhắn tin qua số cậu bằng cách làm người lạ và tiến đến từng bước đến gần cậu hơn, cho đến bây giờ anh đã thành công trong kế hoạch của mình.

"Em chỉ là không dám tin, tiền bối đại nhân khoa diễn xuất, thần tượng của em lại là người yêu của em suốt bấy lâu nay" - Jungkook vừa nói mặt ngày càng ửng hồng.

"Ô, thật à? Anh cũng không biết rằng anh lại có một người hâm mộ đáng yêu và tài năng như thế này. Anh va phải lưới tình với người hâm mộ đáng yêu như em rồi" - Seokjin cười rồi nhẹ ôm Jungkook vào lòng.

Cử chỉ thân mật của hai người có phần thu hút đám đông xung quanh, xì xầm to nhỏ liên tục. Đó cũng là chuyện bình thường vì cả hai người đều là thành phần nổi tiếng của trường. Tiền bối lạnh lùng đẹp trai khoa diễn xuất và sinh viên năm nhất hoạt bát tài năng khoa thanh nhạc đang ôm nhau, quan hệ có vẻ mập mờ.

Khiến mọi người không ngừng cảm thấy lạ, hơn nữa Seokjin lại là người rất ít bạn ít nói, cũng chưa bao giờ thấy anh có hành động "yêu thương" như thế này với bất kì ai cả.

Đương nhiên việc cứ bị nhiều người nhìn chầm chập như thế khiến Jungkook nhỏ nhắn đang trong lòng Seokjin cảm thấy có tí chột dạ mà dường như người cao hơn có vẻ không để tâm mấy đến xung quanh mà cứ ôm cậu nãy giờ, trôi qua cũng tầm 2 phút. Jungkook thấy thế nên đánh khẽ vào ngực Seokjin, khiến SeokJin tò mò buông hờ cậu ra rồi nhìn cậu.

"Anh có biết là mọi người đang nhìn chúng ta không?" - Jungkook vươn đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Jin, phồng phồng má rồi nói.

"Đương nhiên là anh biết rồi" - Seokjin nhẹ bẹo má Jungkook.

Hành động này lại tiếp tục khiến đám đông nháo nhào lên một lần nữa. Khiến Jungkook có phần hơi sờ sợ mà nép nép vào người Seokjin.

"Anh à, em nghĩ chuyện này không ổn lắm đâu. Mọi người đang bắt đầu chuyển sự chú ý lên chúng ta đó"

"Anh không quan tâm đến họ. Anh quan tâm đến chúng ta kìa" - Seokjin dùng ngữ điệu nhẹ nhàng cùng ánh mắt yêu chiều nhìn Jungkook.

Jungkook nhíu mày, bặm môi không biết nói gì. Ừ thì cậu cũng đâu muốn quan tâm tới họ, nhưng mà người ta đang tư tình mà bị nhìn như vật thể lạ rồi bàn tán như cái chợ thì ai lại không khó chịu. Seokjin nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu rồi khẽ cười, dùng tay từ tốn nâng cằm Jungkook lên nhìn vào mắt anh.

"Đã thế, nếu họ muốn thỏa tính tò mò. Anh sẽ cho họ biết"

Vừa nói dứt câu, Seokjin áp môi mình lên môi Jungkook, khiến cậu trợn tròn hết mắt ra.

Seokjin đang hôn Jungkook.

Và sau đó là một dàn những âm thanh hỗn tạp xuất phát từ phía mọi người, tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, rồi tiếng la tên của hai người.

Giờ thì sự chú ý của toàn hội trường buổi tiệc hôm nay đều đang dồn hết về duy nhất một chỗ là Seokjin và Jungkook.

Có vẻ hứng thú trong việc này và Seokjin hình như không có ý định dừng lại. Anh choàng tay qua eo Jungkook rồi kéo nụ hôn vào sâu thêm. Jungkook thì ngày càng được Seokjin dẫn dắt vào nụ hôn nên dường như cũng mặc kệ tất cả mà vòng tay qua cổ Seokjin kéo anh xuống như một lời mời gọi. Jungkook mở cho anh sẵn một lối đi khiến chiếc lưỡi của Seokjin lùng sục khắp khoang miệng của cậu chỉ cho đến khi lưỡi của cả hai tìm thấy nhau khiến Jungkook bật ra một tiếng rên nhỏ và đương nhiên chỉ mình Seokjin nghe thấy. Điều này khiến đầu óc Seokjin quay cuồng vì đôi môi của Jungkook thật sự rất tuyệt.

Cả hai bắt đầu buông nhau ra khi cảm thấy hô hấp yếu dần. Vẫn còn chút luyến tiếc với nụ hôn vừa rồi.

Một nụ hôn đầu của cả hai, ngọt ngào và tuyệt vời hơn cả những gì có thể tưởng tượng.

Đám đông vẫn liên tục hò vang tên hai người rồi vỗ tay như một sự chúc mừng và ủng hộ dành cho cặp đôi trẻ "tài sắc vẹn toàn" của trường.

Jin khẽ tì trán mình vào trán Jungkook, cậu hiện đang cười rạng rỡ trước mặt anh. Khiến Jin không kiềm lòng được mà hôn nhẹ lên chóp mũi của Jungkook rồi ôm cậu vào lòng một lần nữa.

"Này, người yêu lạ mặt. Anh là ai?" - Jungkook hỏi, khẽ vùi vào lòng ngực Seokjin như một chú thỏ nhỏ.

"Anh là Kim Seokjin, là đàn anh khóa trên khoa diễn xuất. Anh lỡ yêu một cậu bé hát rất hay lại đáng yêu và cũng đáng ghét nữa cơ, cậu bé đó tên là Jungkook, Jeon Jungkook" - Seokjin nói vẫn ôm Jungkook trong lòng.

"Và anh muốn mọi người biết rằng, Jungkook bây giờ là người yêu của anh. Sẽ là người mà anh bảo vệ và hết mực yêu thương, Jungkook này sinh ra là để dành cho Seokjin"

"Awww, em không ngờ đàn anh khoa diễn xuất nổi tiếng lạnh lùng mà cũng có thể nói ra mấy cái câu sến sẫm như vậy cơ đấy" - Jungkook bật cười, chọt chọt vào ngực anh mà chọc.

"Ngưng chọc anh nữa đi, để anh nói nốt câu cuối đây này" - Seokjin kéo nhẹ Jungkook ra rồi nhìn sâu vào mắt cậu.

"Anh yêu em" - Nói rồi anh khẽ hôn lên trán Jungkook.

"Em cũng yêu anh" - Jungkook nhìn anh nở nụ cười tỏa sáng.

Sau chuyện này Jungkook đã biết được tình yêu ngọt ngào đến như thế nào và nó còn đặc biệt hơn khi người yêu của cậu lại là Seokjin. Jungkook vẫn luôn suy nghĩ rằng nếu như mình không trả lời tin nhắn từ số lạ ấy thì chắc có lẽ bây giờ mọi thứ vẫn theo đúng quỹ đạo là cả hai vẫn còn độc thân và cả Jungkook, Seokjin đều sẽ chẳng bao giờ có thể tiến lại gần nhau được.

Hoặc cũng có thể hiểu rằng, đó là do duyện phận đã sắp đặt hai người đến với nhau. Nên cho dù cả hai đều là những người xa lạ, có đi những ngã rẽ khác nhau đi chăng nữa thì nơi đích đến cuối cùng vẫn là sẽ gặp được nhau. Vòng luẩn quẩn của duyên phận là như vậy đấy.

End. ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net