Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung ôm chân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm lên bầu trời bên ngoài.

Cô bị nhốt tại đây, dường như thời gian cũng trở nên ngưng đọng.

Cho đến khi Chaeyoung loáng thoáng nghe thấy tiếng xe vang đến từ xa, cô bỗng chốc bật dậy.

Cô vội vã xoay người chạy đến bên cửa, áp sát lỗ tai lên.

Đây là tầng ba, cô không thể nghe rõ được động tĩnh ở tầng một, nhưng có thể nghe thấy tiếng cửa vang lên, sau đó là một loạt tiếng bước chân từ tầng một đi lên, đang dần tiến lại gần cửa, càng ngày càng gần.

Cô giơ tay lên, thử đập hai cái thăm dò. Cô muốn báo hiệu với người đang đi tới rằng mình bị nhốt ở đây.

"Còn sức đập cửa sao, chẳng lẽ cô cho rằng người đến là Jimin à?"

Bất chợt ngoài cửa vang lên tiếng nói xa lạ. Đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên từng trải, xen lẫn cả sự rét lạnh và một chút chán ghét.

Tay cô đặt trước cửa cứng đờ.

"Cô Chae, tôi là ba của Jimin. Hôm nay tôi mời cô nghỉ tạm tại đây một đêm. Tôi không hề có ý định làm hại cô. Ngày mai, cô sẽ lập tức được tự do."

Chaeyoung như nghe ra một ẩn ý khác từ hai chữ "tự do" trong lời nói của Park Joon Woo.

Ban đầu, cô đứng bên trong im lặng một hồi, sau đó cao giọng đáp: "Nếu ông là ba của Jimin, vậy trên danh nghĩa tôi vẫn phải gọi ông một tiếng ba. Chúng ta là người một nhà, tại sao lại bắt nhốt tôi ở đây..."

"Tôi không dám nhận tiếng ba của cô." Park Joon Woo nói lạnh băng: "Tối nay Jimin có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian giải quyết chuyện của cô. Cô cứ yên tâm mà ở lại đây đi."

"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?" Đột nhiên cô có dự cảm xấu.

"Từ nay về sau, nó ở đâu cũng không liên quan đến cô. Hôm nay, cô chỉ có thể ở lại đây, đừng có chạy ra ngoài phá đám chuyện của nó."

Ông ta lạnh lùng vứt lại câu này rồi bỏ đi, không thừa lời cũng không muốn nói chuyện với cô.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng xe đến gần.

Chaeyoung đè nén nỗi bất an đang dâng trào. Cô dán sát vào cửa nghe ngóng cẩn thận. Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gậy gõ lên mặt đất, tiếp theo là tiếng quát của ông cụ Park, kèm theo lửa giận: "Mày bắt con bé nhà họ Chae nhốt ở đây đúng không? Lập tức thả nó ra cho ba!"

Là ông nội Park!

Chaeyoung vội vàng dốc sức đập cửa: "Ông nội! Con ở đây! Ông nội!"

Bên ngoài nhất thời yên tĩnh, cô đoán vì cô ở tầng này nên chắc ông nội Park không thể nghe thấy.

Ông cụ Park lại tiếp tục quát mắng lần nữa: "Joon Woo! Bây giờ anh ở nước Mỹ quyền cao chức trọng nên quên mất ở Hải Thành còn có ba anh và Jimin sao! Chỉ cần ông lão này nói một tiếng là đã có thể đuổi anh ra khỏi Shine! Bây giờ ngay cả lời nói của ba ruột mà anh cũng không nghe phải không!"

Ông cụ Park tức giận quát tháo, vì bước vội vàng nên lúc nói chuyện có hơi thở dốc: "Tình cảm của Chaeyoung và Jimin rất tốt, nếu anh dám ép vợ chồng son chúng nó từ đây đến hết quãng đời còn lại đều sống trong đau khổ thì đời này anh đừng mong bước vào cửa nhà họ Park lần nữa! Tôi không bao giờ chấp nhận đứa con trai có lòng dạ ác độc như anh!"

"Ba, xin ba bớt giận." Park Joon Woo đã bước xuống dưới lầu, giọng điệu chậm rãi: "Đến lúc này, chuyện gì sắp xếp xong cũng đã sắp xếp xong, người bị nhắm đến cũng đã sa vào bẫy, giờ ba có chạy đến đây cũng vô dụng. Sau này Jimin không thể cứ ở lại trong nước. Mấy năm trước, nó đã có thành tựu của riêng mình ở Mỹ. Sau này thừa kế Shine thì nó lại càng phải ở Mỹ trong thời gian dài. Hải Thành rộng lớn như vậy, một thiên kim nhà họ Chae làm sao thích hợp với nó!"

"Có hợp hay không là do thằng bé tự quyết! Anh cho rằng cuộc hôn nhân giữa nó và Chaeyoung là do tôi sắp đặt hết à? Nếu không phải nó đồng ý, dù tôi có cầm dao kề cổ thì nó cũng sẽ không cưới!" Ông cụ Park nghiêm giọng nói.

"Vậy thì sao? Lúc trước khi Jimin rời Mỹ, con đã cảnh cáo nó. Nếu như không phải khống chế nó quá khó thì con đã không dùng đến cách này! Nó thuộc về Shine, không thể nào mãi mãi bị bó buộc tại Hải Thành được. Nó cần phải rời khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi ràng buộc không đáng như Park Chaeyoung!" Park Joon Woo lạnh lùng ngạo mạn đáp lại, rõ ràng chẳng chừa bất kỳ đường lui nào.

"Nói điên nói khùng! Anh bắt con bé, chuốc thuốc con ruột, nhốt nó trong khách sạn với Naeun! Thứ anh học được ở Mỹ là loại chuyện đê tiện này sao?"

Chaeyoung đang đứng yên trước cửa, khi nghe thấy câu này thì cả người như rơi vào hồ băng, cơ thể mất dần nhiệt độ.

"Nếu con đã mang Naeun đến Hải Thành thì cũng không định trả người về nhà họ Jung ở Mỹ.Naeun bắt buộc phải gả cho Jimin." Giọng điệu Park Joon Woo lạnh lùng cao ngạo: "Ba đã lớn tuổi rồi, không cần bận tâm đến mấy chuyện hôn nhân của bọn trẻ. Chỉ cần đêm nay trôi qua thuận lợi, không chừng trong bụng Naeun đã có đứa chắt trai mà ba ngày đêm trông ngóng."

"Phì! Anh muốn ép chết Jimin, lại còn muốn ép chết ba anh luôn phải không?!"

Ông ta lãnh đạm nói: "Ba, cho dù ba đến đây rồi mang được Chaeyoung đi thì có thể ngăn cản được gì? Trước khi con đến đây, Jimin đã ở cùng Naeun trong phòng nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ đã qua lâu rồi, thời gian trôi qua từng giờ, với loại thuốc đó, đừng nói đến người trẻ tuổi khỏe mạnh như nó, ngay cả ông lão tám mươi tuổi như ba cũng chưa chắc chịu nổi đâu."

"Đồ khốn nạn!" Ông cụ Park chợt vung gậy đánh mạnh lên người Park Joon Woo: "Sao tao lại có đứa con như mày chứ! Lập tức bảo người thả Jimin và Naeun ra! Tao không thể trơ mắt nhìn mày hủy hoại nó!"

"Không kịp nữa rồi, công hiệu của thuốc rất nhanh, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi. Bây giờ nếu ba mở cửa ra thì chỉ tổ cắt ngang chuyện tốt của Jimin mà thôi!"

"Thằng bất hiếu! Tao thật sự hối hận vì hơn năm mươi năm trước không bóp chết mày từ trong tã lót!"

Park Joon Woo cười khẩy, "Nếu con chết rồi thì về sau ba đi đâu tìm được đứa cháu trai tốt như vậy?"

Ông cụ Park điên tiết, vung gậy đẩy ông ta ra, vội vã chống gậy đi lên tầng: "Mày nhốt con bé ở đâu?"

Park Joon Woo thấy ông cụ đi lên tầng ba, rõ ràng ông cụ đã nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng của Chaeyoung. Ông ta không vui, đôi mắt thâm trầm lạnh ngắt, nhưng vì ngại ông cụ đã tìm đến đây nên đành sầm mặt đi theo sau.

Chaeyoung đứng bên trong cửa, môi đã bị cô cắn nát. Cô ra sức đập cửa liên hồi: "Ông nội, cháu ở đây!"

Tiếng gậy cùng tiếng bước chân vội vã đồng thời đến gần. Ông cụ Park gõ thật mạnh chiếc gậy lên cửa, giận tím mặt, quay đầu nhìn ông ta chằm chằm: "Hôm nay, nếu mày không thả Chaeyoung ra, nếu mày dám để Jimin và con bé xảy ra chuyện, mày có tin ông già này sẽ chết trước mặt mày không hả!"

"Ba." Khuôn mặt Park Joon Woo rét lạnh.

"Đừng nói nhảm! Mở cửa! Thả Chaeyoung ra cho ba!"

"Nếu hôm nay mà không cứu được cháu nội và cháu dâu, ông đây sẽ liều mạng với thằng con này luôn!" Ông cụ Park giận thấu trời, xoay người xông về hướng cầu thang.

Park Joon Woo thấy ông định làm thật, lập tức cau mày: "Con không thể thả cô ta ra. Cho dù bây giờ ba mang nó đi tìm Jimin thì cũng chẳng thay đổi được kết quả. Ba cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy?"

"Thằng khốn mày! Jimin sẽ không bao giờ đụng vào con bé nhà họ Jung!" Ông cụ Park nghiêm giọng nói: "Rốt cuộc mày có thả người hay không? Hay thật sự muốn ba mày vì nghĩa diệt thân, đánh chết thằng con bất hiếu như mày hả? Mày quậy nhà họ Park đến tan cửa nát nhà thì mày mới bỏ qua sao?"

Park Joon Woo im lặng một lát, sau đó đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngay ở cầu thang.

Vệ sĩ gật đầu, cầm chìa khóa mở cửa phòng ra.

Tiếng mở khóa vang lên, ngay lúc đó Chaeyoung lập tức vặn cửa xông ra. Nhìn thấy vẻ mặt không mấy tốt lành của Park Joon Woo đang đứng ở hành lang, mặt cô trắng bệch, rồi cô lại dời mắt về phía ông cụ.

"Con bé này! Cháu có bị thương ở đâu không? Mau nói cho ông nội biết nào!" Ông cụ Park run rẩy chống gậy đi đến, nhìn cô với vẻ mặt hết sức đau lòng.

Trên môi Chaeyoung vẫn còn vệt máu mà cô tự cắn. Cô trầm mặc nhìn chăm chú ông cụ một hồi. Sau khi chắc chắn vẻ tức giận và đau lòng trên gương mặt ông là thật, đồng thời xác định tất cả những gì ông vừa nói không phải là đùa giỡn, cô mới đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Ông nội, những lời ông vừa nói là thật sao?"

Biết cô đã nghe thấy, ông cụ nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn để cô quá đau khổ. Ông nhẹ nhàng an ủi: "Cháu đừng lo, ông tin tưởng Jimin! Chắc chắn nó có thể vượt qua được."

Ánh mắt Park Joon Woo lạnh hẳn đi: "Ba, giờ đã gặp người, ba yên tâm rồi chứ?"

Ông cụ Park toan quay đầu lại định mắng tiếp, nhưng ông ta đã gọi vệ sĩ: "Đưa ông ấy trở về nhà họ Park."

"Chỉ mình tôi thôi sao? Không được, Chaeyoung phải đi cùng ta!"

Một tay ông cụ Park chống gậy, tay kia vội vươn ra, bắt lấy cổ tay Chaeyoung, kéo cô ra sau lưng. Cơ thể già nua hơi khom xuống, che chắn bảo vệ cô.

Chaeyoung nhìn ông cụ trước mặt mà chẳng thốt lên được lời nào. Cô lại nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của Park Joon Woo, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Ông ta phớt lờ ánh mắt của cô, trầm giọng nói: "Con đã cho ba gặp cô ta rồi, chứng minh cô ta ở đây chẳng tổn hại gì. Nhưng cô ta không thể rời khỏi nơi này trước sáng ngày mai. Cô ta nhất định phải ngồi yên dưới sự giám sát của con. Con không thể để cô ta chạy đến phá hỏng cơ hội tốt đẹp hiếm có của Jimin và Naeun."

Hơi thở của Chaeyoung trở nên dồn dập, cô bất chợt lên tiếng: "Ông dùng cách này để ép anh ấy như vậy, ông có nghĩ sau này sẽ gặp hậu quả gì không!"

Park Joon Woo châm chọc, cười khẩy: "Hậu quả? Đương nhiên hậu quả chính là cô ký đơn ly hôn. Cô cho rằng tối nay Jimin sẽ còn là người của cô sao?"

Chaeyoung đã sống hai kiếp nhưng chưa bao giờ giận run người như thế này. Nếu người trước mặt không phải là ba của anh, chắc chắn cô sẽ cầm dao chém ông ta!

Cảm nhận được sự kích động của cô, ông cụ Park đè tay cô lại: "Con bé này! Trước tiên trở về với ông nội đi."

"Nó không thể đi!" Park Joon Woo bắt đầu bực bội.

"Chaeyoung phải đi theo ta!" Ông cụ bắt lấy cổ tay cô, không chịu để cô ở lại: "Con bé là người của Jimin. Dù Jimin không ở đây, chỉ với một tiếng gọi ông nội của nó thôi thì ta vẫn phải đưa nó về nhà họ Park an toàn!"

"Naeun cũng có thể gọi ba một tiếng ông nội." Sắc mặt ông ta trở nên âm u, lạnh lẽo: "Chỉ cần qua khỏi đêm nay, Jimin sẽ biết, người thích hợp với nó nhất chính là Jung Naeun."

Vẻ mặt ông cụ Park vẫn lạnh tanh, kiên định nắm lấy tay Chaeyoung, bảo vệ cô ở phía sau. Mỗi khi hai vệ sĩ kia định lại gần thì ông cụ lập tức giơ gậy lên, ép họ lùi lại.

Ông cụ nổi đóa quát lên: "Ai dám đụng vào cháu dâu của ta! Trước tiên phải bước qua xác ông già này trước đã!"

"Ba!" Nét mặt Park Joon Woo u ám nghiêm nghị, giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo và bất mãn: "Ba đã từng tuổi này rồi, đừng có dính vào chuyện của đám con cháu nữa."

Ông cụ Park không chịu tránh ra. Dù tuổi đã cao, nhưng ánh mắt ông vẫn hết sức sắc bén, không thua kém đứa con trai năm mươi mấy tuổi này chút nào.

Park Joon Woo thấy vậy thì cau mày. Một lát sau, ông ta hết kiên nhẫn, phất tay: "Thôi thôi, thả họ đi, đưa ông cụ về nhà họ Park."

Nét mặt ông cụ Park vẫn chưa dịu đi, ông kéo Chaeyoung đang tức giận đến mặt mũi trắng bệch xuống tầng.

"Để cô ta về nhà họ Park cũng được, sáng mai con sẽ đưa Jimin và Naeun về nhà gặp ba, sau đó ký đơn ly hôn với nó luôn." Park Joon Woo đứng ở cầu thang, trầm giọng nói.

Ông cụ Park hừ một tiếng, không thèm để ý đến.

Cho đến khi Chaeyoung được đưa vào trong xe, ông cụ ngồi phía trước, nét mặt nặng nề, bảo tài xế lái đi.

Ông quay đầu ra sau, trấn an cô: "Cháu à, cháu đừng lo lắng, ông tin tưởng Jimin. Với ý chí của nó, nhất định có thể vượt qua đêm nay. Nó yêu cháu, cũng muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của hai đứa. Ngoại trừ cháu ra, nó sẽ không đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào khác, hãy tin ông."

Chaeyoung đè nén cảm xúc một lúc lâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt ông cụ, tránh cho ông quá lo lắng. Cô nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, anh ấy thật sự bị giam cùng một chỗ với Jung Naeun sao?"

Ông cụ Park thở dài: "Ông rất hiểu ba Jimin là hạng người gì. Hôm nay, nếu nó có thể bắt nhốt con ở đây, vậy thì chuyện của Jimin cũng có tám chín phần mười là thật. Nếu không phải vì ông nghe được phong phanh từ người bên cạnh Joon Woo, có lẽ bây giờ ông chẳng thể đuổi đến đây mà đưa cháu về."

"Nếu ông có thể tìm thấy cháu, vậy có phải ông cũng biết Jimin ở đâu không?" Chaeyoung cau mày.

Ông cụ Park lắc đầu: "Trước khi chạy đến đây, ông đã sai vài người đi thăm dò. Nhưng Hải Thành rộng lớn, khách sạn bốn năm sao trở lên có đến hơn mười nghìn cái. Chuyện bây giờ ông nội có thể làm chỉ là cứu cháu ra. Dù không thể tìm được Jimin, nhưng cháu là bảo bối của nó, ông không thể để cháu có mệnh hệ gì."

"Dừng xe." Chaeyoung đột nhiên nói: "Ông nội, cho cháu xuống xe."

Ông cụ Park im lặng chốc lát, không phải ông không biết tính cô. Dù sao đây cũng là hôn nhân của Chaeyoung và Jimin, ông không thể cản được những gì cô muốn nói hay muốn làm.

Xe vừa dừng lại, Chaeyoung đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Cô xoay người trở về ngôi biệt thự kia. Cổng lớn vẫn còn chưa đóng nên cô bước thẳng vào.

Park Joon Woo nghe thấy tiếng động thì xoay đầu, không ngờ lại thấy Chaeyoung quay trở lại. Ông ta nhìn cô với đôi mắt âm u lạnh lẽo.

"Đã được ông cụ đưa về, sao cô còn trở lại làm gì?" Ông ta mở miệng lạnh lùng.

"Ông nên biết, về chuyện của Jung Naeun, Jimin đã giữ lại chút thể diện cho ông và nhà họ Jung. Bây giờ ông dùng thủ đoạn hoang đường cùng cực này để ép buộc anh ấy, vậy thì từ nay về sau, chưa chắc ông có thể ép buộcz được anh ấy lần nữa đâu!" Chaeyoung phớt lờ hai vệ sĩ ngăn trước mặt cô, điềm tĩnh nhìn ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net