Chương 110: Cũng bởi vì thật sự rất thích anh ấy
Park Joon Woo cười khẩy: "Dám uy hiếp tôi? Lá gan cũng không nhỏ nhỉ! Cô đừng tưởng Jimin có thể bảo vệ cô cả đời. Bây giờ nó đang ở bên cạnh Naeun, tôi khuyên cô nên mau chóng chuẩn bị ly hôn đi."
"Bản tính con người đều có thể tự khống chế, cho dù bị dược tính sai khiến tâm trí..." Ánh mắt Chaeyoung vô cùng kiên định, "Nhưng tôi vẫn mãi tin tưởng anh ấy!"
Dứt lời, vì không muốn bị hai vệ sĩ kia đuổi ra, cô lập tức xoay người, bước thẳng ra ngoài.
Cô trở lại trên xe ông cụ Park, lãnh đạm trầm tĩnh lên tiếng: "Ông nội, ông có thể cho cháu mượn điện thoại không?"
Ông cụ Park không hỏi nhiều, lập tức đưa điện thoại cho cô. Chaeyoung cầm lấy định gọi cho Jimin, nhưng cô lại nhìn thấy ba mươi mấy dãy số trong nhật ký cuộc gọi đều là số điện thoại của anh.
Đây là số lần ông cụ Park gọi cho anh trước đó, không có cuộc gọi nào được kết nối.
Cô bình tĩnh, ấn số của anh, sau đó áp di động lên tai.
Sau tiếng tít ngắn ngủi là giọng nữ lạnh lùng máy móc: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
***
Tại nhà họ Park.
Trên đường về, trời bắt đầu đổ mưa, hiện giờ ngoài cửa sổ đang mưa gió tầm tã.
Chaeyoung ngồi trên giường, ôm gối trong lòng. Vì cô dùng lực quá mạnh mà chiếc gối đã trở nên biến dạng.
Lần trước cô ở tại nơi này là hôm sinh nhật của ông nội.
Đêm hôm đó, Jimin đã nói, em hãy yên tâm làm bà Park, tất cả đã có anh lo.
Lần này cô trở lại, ngồi trên giường lớn, nhưng chỉ nghe được tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Cô đã gọi cho anh vô số lần, nhưng không có cách nào nối máy. Những người ông cụ Park điều đi vẫn chưa tìm được tung tích của anh.
Ngay cả điều tra nơi phát ra tín hiệu điện thoại cuối cùng của Jimin cũng không có kết quả.
Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến mười một giờ đêm.
Dựa theo lời của Park Joon Woo, bắt đầu từ bảy giờ, anh đã bị giam chung với Jung Naeun.
Đã qua bốn tiếng đồng hồ...
Cửa phòng có tiếng gõ cửa, Chaeyoung vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích cho đến khi người giúp việc đẩy cửa phòng ra. Sau khi nhìn cô một cái, người đó xoay người gật đầu với ông cụ Park ở bên ngoài. Bóng dáng ông cụ xuất hiện trước cửa rồi bước vào.
"Con bé này, nếu cháu nói tin tưởng Jimin thì hãy an tâm chờ nó về." Ông cụ Park nhìn cô, dịu dàng an ủi: "Jimin là do ông trông nom từ nhỏ đến lớn, nên ông biết rõ nó là người thế nào, có khả năng phán đoán và sức kiềm chế thế nào."
Chaeyoung im lặng không đáp, chỉ gật đầu một cái.
Cô biết cảm giác bị giày vò sau khi bị chuốc thuốc là như thế nào, dù sao cô cũng đã từng trải qua. Cả đêm đó cô đã đau khổ như thế nào, phản ứng cơ thể như thế nào. Giờ đây những cảnh tượng và cảm giác đó đều đang phóng đại hết mức trong đầu và cơ thể cô.
Đã qua bốn tiếng.
Nếu đổi lại là cô, nếu đêm đó cô bị nhốt chung với một người đàn ông suốt bốn tiếng đồng hồ, chắc chắn cảm xúc trong cô sẽ sụp đổ. Nếu như cuối cùng thật sự không còn cách nào khống chế bản thân, cô sẽ đập đầu vào tường tự sát.
Còn Jimin thì sao? Bây giờ anh... thế nào rồi...
Nghe nói loại thuốc đó sẽ hoàn toàn phá hủy lý trí đàn ông, tất cả chỉ biết dựa vào bản năng sinh lý.
Ầm!!!
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc lại vang lên, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm đen kịt, chiếu sáng cả khoảnh sân phía trước nhà họ Park, rồi trong nháy mắt lại chìm ngập vào bóng đêm vô tận.
Đột nhiên, phía sân trước nhà họ Park mới vừa được tia chớp chiếu sáng vang lên tiếng xe phóng nhanh đến gần.
"Giờ này rồi, sao còn có xe đến đây?" Mắt ông cụ Park chợt lóe lên chút hi vọng, ngoảnh lại hất mặt ra ngoài thúc giục: "Mau đi xem một chút! Xem có phải Jimin quay về không!"
Chỉ nháy mắt sau khi ông cụ Park lên tiếng, Chaeyoung bước nhanh hơn tất cả mọi người chạy ra ngoài trước.
"Ôi chao, con bé này, sao không cầm theo ô! Mau! Mau đi che ô cho con bé! Đừng để bị mưa ướt!" Ông cụ Park chống gậy ba toong đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của cô. Ông nhìn cô không để ý mưa to xối xả bên ngoài biệt thự, lao thẳng ra khỏi cửa.
Người giúp việc và quản gia vội vàng cầm ô chạy ra đuổi theo cô. Chaeyoung như không phát hiện trên người mình ướt lạnh thế nào, chỉ chăm chăm nhìn về hướng đèn xe mà lao đến.
Cô chạy lại gần thì nhận ra đây cũng không phải là xe của anh, mà là một chiếc taxi.
Cô dừng bước, đứng trong mưa, ánh đèn đêm ở hai bên đường nhỏ trong sân biệt thự khẽ lay động dưới mưa.
Cửa xe mở ra, cô bất chợt nhìn thấy bóng Jung Naeun xuất hiện bên sườn xe. Trong nháy mắt, nét mặt Chaeyoung rét lạnh.
Cô ta xuống xe rồi giương ô bước đến. Naeun ngước mắt lên nhìn thấy Chaeyoung, bước chân khẽ khựng lại một chút, đảo mắt nhìn người giúp việc và quản gia mang ô đến che trên đầu cô. Nhưng lúc này cả người cô cũng đã ướt sũng.
Naeun bước về phía Chaeyoung. Cách màn mưa, cô ta khẽ cất giọng: "Bà Park, tôi rất xin lỗi."
Chaeyoung đứng ở đó, chỉ thấy một mình Jung Naeun đang đứng trước mặt. Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy bóng dáng Jimin đâu.
Sắc mặt cô bình tĩnh, tựa như câm lặng đè nén ngọn sóng đang dâng trào. Ánh mắt cô lạnh lùng, ngữ điệu kiềm chế chậm rãi nói: "Cô đã làm gì mà phải xin lỗi tôi?"
Cô ta rũ mắt xuống, nắm cán ô: "Mưa to thế này, hay là chúng ta vào nhà trước rồi nói."
"Đúng vậy, bà chủ, cả người cô bị dính mưa rồi, mau quay về thay quần áo đi!" Người giúp việc đứng phía sau vừa che ô giúp Chaeyoung vừa vươn tay lôi kéo cô.
Chaeyoung lặng lẽ nhìn Naeun, nhận thấy trong mắt cô ta dường như có chút ý tứ thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến. Cô lập tức hiểu ra điều gì đó, liền không nói nữa, mặc cho người giúp việc kéo cô quay vào trong biệt thự.
Ông cụ Park mới được giúp việc che ô đi theo sau mấy bước, thấy các cô đều đi vào cửa, vội vàng sai người giúp việc mở cả hai cánh cửa biệt thự ra để cả Chaeyoung và Naeun đều đi vào trong nhanh một chút.
Người giúp việc tay chân nhanh nhẹn cầm lấy hai cái chăn thật dầy khoác lên người cô. Jung Naeun vẫn căng ô nên không bị ướt, bước vào cửa liền cụp ô vào.
"Naeun? Sao lại là cháu? Vậy... Rốt cuộc hôm nay các người đã xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Park nhìn thấy Naeun quần áo chỉnh tề, không có vẻ mới bị nhốt trong phòng như lời Park Joon Woo nói.
"Ông cụ Park, thật xin lỗi, đáng lẽ ra cháu nên đến đây sớm, nhưng vì có người theo dõi nên lúc trước cháu chưa thoát ra được. Vì vậy muộn thế này cháu mới chạy đến đây." Jung Naeun áy náy nói với ông cụ Park: "Chuyện tối nay cháu sẽ giải thích với mọi người sau. Nhưng bây giờ cháu có thể nói riêng vài lời với bà Park không?"
Ông cụ nhăn mặt nhíu mày, đảo mắt nhìn khuôn mặt và đầu tóc sũng nước mưa của Chaeyoung.
Chaeyoung lãnh đạm nhìn cô ta, giọng nói nhuốm vẻ lạnh nhạt: "Cô muốn nói gì?"
Cô ta đi thẳng đến bên cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi sang bên cạnh. Chaeyoung không đáp, quay người bước đến gần chiếc bình sứ Thanh Hoa ở tầng một.
Jung Naeun đứng bên cạnh cô, cất giọng nói nhỏ để chỉ mình cô có thể nghe thấy: "Nói thật, đối với tôi mà nói, tối nay thật sự là một cơ hội tốt hiếm có. Tôi thích Park tổng rất nhiều năm rồi. Từ khi tôi chỉ mới mười mấy tuổi, ba tôi và chú Park đã hứa hẹn với tôi, sau này nhất định sẽ gả tôi cho anh ấy."
Vì mưa thu quá lạnh, Chaeyoung bị đông cứng đến sắc mặt và màu môi đều tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn vừa lạnh vừa sáng: "Cho nên? Cô Jung đến đây giờ này, không phải chỉ vì muốn tỏ rõ lập trường này với tôi chứ."
Naeun cười nhạt, nụ cười cũng thoáng chút chua xót: "Tôi thích Park tổng, cũng bởi vì rất thích người đàn ông này, cũng vì quá tôn trọng anh ấy, nên tôi không thể dùng cách này để níu kéo ép buộc."
Chaeyoung không lên tiếng, ngước mặt lên.
Thích thì ham muốn chiếm đoạt, còn yêu lại không dám tùy tiện khinh thường.
Dường như cho đến giờ phút này, cô mới chính thức cảm nhận được Jung Naeun nghiêm túc với Jimin.
Giọng nói Naeun nhàn nhạt chậm rãi: "Với kế hoạch ngày hôm nay, tuy tôi luôn cho rằng cách làm của chú Park có hơi thủ đoạn một chút, nhưng lúc đầu tôi vẫn cam chịu chấp nhận. Chỉ có điều, đến thời điểm quan trọng nhất thì tôi lại bỏ cuộc."
"Vì tránh né người theo dõi mà chú Park cử đến, tôi đã đưa ly cà phê họ mang đến lúc ấy cho nữ thư ký đi cùng tôi. Trong cà phê có thuốc tương tự như thuốc gây mê, làm người ta hôn mê mười mấy tiếng. Sau khi cô ấy hôn mê, tôi đổi quần áo cho cô ấy. Người mà chú Park phái đến không quen mặt tôi lắm, nên đã đưa nữ thư ký hôn mê đi vào trong phòng đã chuẩn bị."
Chaeyoung nhìn cô ta một cái: "Lúc đầu cô đã đồng ý kế hoạch này, tại sao còn phải tự chuốc thuốc mình?"
Naeun khẽ cười: "Chắc chắn cô cũng dễ dàng đoán được nguyên nhân."
Chaeyoung cười lạnh.
Đúng vậy.
Jung Naeun là một người phụ nữ có tâm địa sắc sảo. Nếu muốn mượn cơ hội như vậy ở bên anh thì nhất định cô ta sẽ lưu lại cho mình một đường lui. Nếu nói cô ta thật sự bị hạ độc thì có thể hợp lý đánh lạc hướng để mình trở nên vô tội.
"Thật ra thì, nếu cạnh tranh công bằng, chưa chắc tôi sẽ thua cô. Nếu có thua, thì tôi cũng chỉ thua tình cảm Park tổng dành cho cô, chứ không phải thua Park Chaeyoung cô." Jung Naeun cố chấp cười khẽ.
Chaeyoung cũng thản nhiên cong môi: "Cô Jung, từ lúc cô bắt đầu nhận lời phối hợp theo kế hoạch này thì cô cũng đã thua rồi."
Vẻ mặt Naeun cứng ngắc, tia chật vật trong mắt không tránh được ánh mắt của Chaeyoung.
"Nếu cô có chút ít phần thắng, thì cô cũng sẽ không đồng ý loại kế hoạch hạ lưu bẩn thỉu này!" Ánh mắt Chaeyoung dâng trào tia lạnh lẽo: "Đến cuối cùng cô tỉnh táo lại, không phải bởi cô rất yêu thương Jimin, mà bởi vì cô hiểu anh ấy rất rõ. Cô biết rằng, kết quả không chỉ là cô sẽ không có được anh ấy, ngược lại, còn phải chuốc lấy hậu quả mà cô cũng không dám nghĩ đến."
Naeun cười khẽ: "Bà Park, cô thật không giống với lời đồn đại bên ngoài. Hoặc có lẽ, tôi đánh giá cô quá thấp."
"Tôi không cần cô đánh giá cao tôi." Chaeyoung kéo dài giọng: "Bây giờ, ngược lại, sự tỉnh táo của cô Jung mới vừa tự cứu mình một mạng. Cô biết rất rõ, Jimin căn bản không phải là người dễ dàng chịu người khác uy hiếp sắp đặt. Bước đi này, chính là cô tự bảo vệ mình."
Naeun bất chợt nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Bây giờ cô nói chuyện không chút khách sáo như vậy, không sợ tôi bỏ đi luôn, tiếp tục giấu giếm hành tung của Jimin sao?"
"Bây giờ tôi mới là bùa hộ mệnh của cô, cô dám đi sao?" Mắt Chaeyoung ánh lên tia giễu cợt nhàn nhạt, nhưng lại lặng lẽ sắc bén đâm vào dây thần kinh khiến cho của Naeun run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net