Chương 126: Chính là ý trên mặt chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xế chiều ngày hôm sau, Chaeyoung và Jimin về đến nhà họ Park, nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ trong sân trước biệt thự.

Chỉ là một lần Park đổng về nước thôi mà có nhiều xe đi theo như vậy.

Người nắm quyền Tập đoàn Shine quả nhiên không giống bình thường, về nước cũng có rất nhiều vệ sĩ đi theo. Đến cả xe vệ sĩ cũng không dưới cả triệu, đúng là không phải phô trương bình thường.

Hai người đi vào nhà họ Park. Vì sắp đến Trung thu nên trong biệt thự đã có chút không khí ngày lễ.

Họ vừa đi vào sảnh trước đã nhìn thấy ông cụ Park, Park Joon Woo và ông Jung đang cùng nhau uống trà tán gẫu. Có vẻ họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, trên mặt ai cũng tươi cười.

Jung Naeun ngồi cạnh ông Jung, ngước mắt lên đã nhìn thấy Chaeyoung và Jimin đan mười ngón tay đi vào cùng nhau.

Park Joon Woo nhìn thấy cảnh này, gương mặt đang tươi cười đột nhiên sa sầm. Ông ta liếc sang ông Jung, ông Jung nhìn thấy Chaeyoung thì trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, còn có chút đánh giá dò xét cô.

"Ông nội." Cô dường như không nhìn sang ai, chỉ nhìn ông cụ Park mà chào hỏi, nét mặt tự nhiên, không hề bị những ánh mắt kia làm nao núng. Rồi cô lại thản nhiên nhìn sang gương mặt không chút dễ nhìn của Park Joon Woo: "Ba."

Ông ta lãnh đạm thu hồi ánh mắt, không thèm đáp lại một tiếng.

Cô cũng không chút lúng túng, nhìn ông An cười: "Ông Jung, chào ông. Cháu là vợ Jimin, tên Park Chaeyoung."

Dù sao thái độ của Chaeyoung đúng mực lại không để người ta thấy điểm gì đáng chê. Dù ông Jung không vui cũng không thể hiện lộ liễu như Park Joon Woo được, huống hồ lại còn có ông cụ Park đang tươi cười ngồi bên cạnh.

"Không cần khách sáo. Cô Chae mau ngồi đi." Ông Jung đáp lại một câu.

Jung Naeun cũng nở nụ cười nhàn nhạt lễ phép nhìn cô rồi lại nhìn Jimin.

Jimin xách theo hộp quà Chaeyoung mới mua trên đường, đưa cho quản gia Âu, nói: "Chaeyoung nghe nói ba và chú Jung sắp về Mỹ, cô ấy biết ở nước ngoài hiếm khi được uống trà chính hiệu trong nước, cũng biết từ lâu ba và chú Jung đã có sở thích thưởng trà, nên trước khi đến đặc biệt chọn mua mấy hộp Bích Loa Xuân đến."

Nét mặt Park Joon Woo rõ ràng bất mãn, nhưng dù sao bây giờ cũng không phải lúc để dạy dỗ. Ông ta thấy sau khi Chaeyoung vào nhà thì thái độ vẫn tự nhiên khiêm nhường, thực sự tìm không ra nhược điểm. Ông ta như có như không nhíu mày, lạnh lùng đáp lại một tiếng: "Ừ, để đó đi."

Bác Âu vừa định đưa mấy hộp trà đi cất ở đằng sau thì ông cụ Park chợt quay đầu lại nhìn, lông mày rướn lên: "Động Đình Bích Loa Xuân sao? Đây đúng là loại trà ngon chính hiệu rất khó mua ở nước ngoài. Cũng lâu rồi tôi không uống Bích Loa Xuân, mau mang trà con bé Chae mới mua ngâm đi, để tôi nếm thử một chút!"

"Vâng thưa cụ." Bác Âu vâng dạ.

"Con bé Chae này, đừng có ngây ngốc đứng đó nữa. Về nhà mình mà còn đứng trước cửa làm gì? Đến chỗ ông nội ngồi đi!" Ông cụ Park vẫy vẫy Chaeyoung.

Chaeyoung tươi cười bước đến, liếc nhìn Jimin rồi hai người ngồi bên cạnh ông cụ Park.

"Nói chứ, coi như đây cũng là lần thứ hai tôi gặp cô Chae." Lúc này ông Jung chợt lên tiếng, ánh mắt có chút dò xét đánh giá nhìn cô: "Tại bữa tiệc tối hợp tác với Shine, tôi không có cơ hội nói chuyện với cô Chae, chỉ nhớ là Jimin mang cô lên tầng. Lúc đó cô Chae không khỏe sao?"

Ngày hôm đó Quý Noãn thật sự gặp chuyện gì thì người ngồi đây đều biết. Người chủ mưu là Park Joon Woo lại đang ngồi bên cạnh. Ông Jung hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô.

Chaeyoung thản nhiên cười một tiếng: "Ngày hôm đó cháu không cẩn thận nên bị say rượu, uống hơi nhiều nên ngủ thiếp đi trong nhà vệ sinh. Nếu không phải Jimin tìm thấy thì chắc cháu đã ngủ cả đêm bên trong rồi. Hôm đó cháu thật sự rất mất mặt, mong ông Jung đừng chê cười."

Ông cụ Park lại vô cùng hợp tác cười thành tiếng, còn tất nhiên những người khác thì không cười nổi.

Bây giờ cô trả lời quá thản nhiên, giống như một đứa nhóc vô tình uống quá nhiều rượu le lưỡi nũng nịu với trưởng bối cầu xin tha tội. Điều này làm cho ánh mắt ông Jung không khỏi híp lại.

Ánh mắt Jimin có ý cười, anh thong dong cất tiếng nói: "Chuyện nhỏ giữa hai vợ chồng đúng là không tiện bàn luận. Bình thường cô ấy không có cơ hội uống rượu, tửu lượng cũng rất kém. Tối hôm đó cô ấy cũng chỉ uống vài ly Champagne thì đã tìm một chỗ ngủ thiếp đi, hại cháu phải đi tìm."

"Chỉ mấy ly Champagne đã say, quả thật tửu lượng của cô Chae không được tốt lắm." Ông Jung cũng cười theo nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

"Đúng là để ông Jung chê cười rồi. Lúc còn bé cháu thường xuyên uống thuốc, mấy năm đó vẫn nhạy cảm với rượu cồn. Sau này lớn lên tuy không quá nhạy cảm nữa, nhưng ba cháu vẫn không cho cháu uống. Tính tình cháu khá bướng bỉnh, thấy người khác uống được thì nghĩ mình cũng sẽ uống được, nên thường tìm cơ hội lén uống vài ly. Nhưng lần nào cháu cũng bị say đến mơ mơ hồ hồ..." Cô vừa nói vừa cười: "Jimin cũng luôn quản cháu. Hôm đó cháu lén sang bên cạnh uống vài ly, vậy mà suýt chút nữa gây ra chuyện đáng chê cười..."

Cô lại cúi mặt xuống như rất ngượng ngùng: "Mấy ngày hôm nay anh ấy nhắc nhở cháu không ít, sợ là sau này đến cả một giọt rượu cũng không cho cháu đụng vào. Anh ấy còn quản nghiêm hơn cả ba cháu."

Nét mặt vui vẻ của ông Jung nhạt bớt đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chaeyoung vẫn đang vui vẻ ôn hòa. Ông ta không vui nhưng lại không thể nói ra.

Một người đàn ông quản vợ sát sao từng giây từng phút đến cả chuyện nhỏ như uống rượu thì có ngụ ý rằng Jimin thật sự rất quan tâm đến Chaeyoung.

Park Joon Woo nghe ra được ý đồ cô nhóc này cố tình thanh minh với ông Jung, bèn cất giọng nói lạnh như băng: "Tửu lượng không được tốt thì ít đi ra ngoài đi. Dù sao trên đầu cô vẫn còn mang danh bà Park. Nếu có hôm nào đó dính vài giọt rượu ở chỗ công cộng mà say rượu làm loạn thì người bị mất mặt không chỉ có mình cô đâu."

Ông ta vừa nói xong, những người khác còn chưa lên tiếng thì ông cụ Park đã trừng mắt lườm ông ta: "Mất mặt cái gì? Dù con bé Chae ở nhà hay ở ngoài cũng ứng xử khéo léo để người ta không tìm ra điểm nào đáng chê cả!"

Ánh mắt Park Joon Woo sắc bén lạnh lẽo: "Trước mặt mọi người để Jimin bế về phòng đã đủ mất mặt chưa?"

"Trước mặt mọi người, rốt cuộc hành động của ai mất mặt nhất..." Anh thờ ơ lên tiếng: "Thật sự phải nói cho rõ ràng ở đây sao?"

Rõ ràng giọng Jimin không có gì khác thường, nhưng ai nhạy cảm đều nghe ra được cơn sóng ngấm ngầm mơ hồ. Dường như chỉ cần một chút phân tâm là có thể bị anh ung dung bình thản đóng thành băng lạnh thấu xương.

Sắc mặt Park Joon Woo đầy tức giận: "Jimin, anh nói vậy là có ý gì?"

Đôi mắt Jimin tối sẫm thâm trầm, cặp môi mỏng cong lên lạnh lùng: "Chính là ý trên mặt chữ."

Trước mặt mọi người mà bị xé toạc ranh giới mỏng manh, sắc mặt ông ta đã gần như không kiềm chế được mà bày ra vẻ phẫn nộ. Hai cha con nhìn nhau, trong khoảnh khắc toàn bộ căn phòng lớn như bị đóng băng.

Jung Naeun ngồi bên cạnh ông Jung vẫn không lên tiếng, ngước mắt lên nhìn thấy Jimin ngồi đó, tuy sắc mặt thanh cao lạnh lùng nhưng vẫn giữ tư thế đan mười ngón tay với Chaeyoung. Hai chân dài mặc quần âu dường như ép vào nhau. Cả người anh có vẻ lặng lẽ thờ ơ, nhưng ấn đường lại ẩn chứa cơn giận dữ núp dưới vỏ bọc bình thản.

Quả nhiên anh không hề có ý định giữ im lặng về chuyện cô bị nhốt trong phòng vệ sinh ngày hôm đó.

Đề tài này vốn không nên được nhắc đến. Nếu thật sự muốn nói cho rõ ngọn ngành, thì sợ rằng người bị thua thiệt lại không phải là Chaeyoung vẫn luôn bị bọn họ bức bách.

Naeun thấy Park Joon Woo đầy phẫn nộ đang định nói thì cô ta lập tức lên tiếng nhẹ nhàng đề nghị: "Ông Park, nghe nói phía sau núi nhà họ Park có một suối nguồn đã được đào từ trăm năm trước, giáp với chân núi Long Mạch của Hải Thành, chính là suối nước nóng bốn màu thiên nhiên tinh khiết hiếm có trong nước. Không biết trước khi về Mỹ, Naeun có thể may mắn được đi tắm suối nước nóng trong truyền thuyết của nhà họ Park hay không?"

Có thể nhìn ra cô ta muốn lảng sang chuyện khác, ngăn chặn tình huống đá băng va vào nhau.

Sắc mặt Park Joon Woo không vui nhìn Chaeyoung, cô lại cười nhạt với ông ta. Cô không dùng ngôn ngữ sắc bén như ở cửa phòng khách sạn hôm trước nữa. Trước mặt người ngoài, cô vẫn giữ chừng mực của riêng mình.

Đừng tưởng cô nhóc trẻ tuổi này vẫn ỷ lại Park Jimin. Thật ra cô tỉnh táo từ đầu đến cuối biết nên phối hợp với Jimin như thế nào. Từng lời nói từng cử chỉ của cô đều phối hợp với anh không chê vào đâu được.

Lúc này ông cụ Park tươi cười nói với Jung Naeun: "Ôi, chỉ là suối nước nóng của gia đình mà thôi, làm gì thần thánh như người ta nói."

"Ông Park lại khiêm tốn quá rồi. Suối nước nóng của nhà họ Park vẫn rất nổi tiếng trong nước mà!" Naeun hùa theo tâm trạng vui vẻ của ông cụ mà tiếp lời: "Cháu nghe nói thường xuyên ngâm trong suối nước nóng bốn màu của nhà họ Park thì có thể trừ bỏ bách bệnh."

"Tất cả đều chỉ là lời đồn đại thần thánh hóa của người ngoài thôi. Nếu nói suối nước nóng bốn màu thì cũng chỉ do thuốc bắc mà nhà họ Park nghiên cứu điều chế hơn mấy chục năm từ từ nhuộm thành mà thôi!" Ông cụ nói xong thì đứng lên: "Vừa khéo. Suối nước nóng bên kia có không ít dòng suối nhỏ ngăn ra, cũng tiện cho con gái phụ nữ các cháu trong nhà cùng đi. Nếu Naeun muốn đi xem thì hôm nay tất cả mọi người đi ngâm suối nước nóng đi!"

Nói rồi ông cụ lại nói: "Jimin à, mang con bé Chae đi cùng đi, thường xuyên ngâm suối nước nóng mới tốt cho sức khỏe. Con bé Chae bây giờ đang có nhiệm vụ mau chóng cho ông đứa chắt để bế bồng. Loại dưỡng sinh bồi bổ sức khỏe này không thể thiếu được!"

Ông cụ nói câu này thật sự là có cân nhắc chừng mực đến nơi đến chốn, vừa ngăn chặn hoàn toàn mọi cơ hội thổ lộ cuối cùng của Jung Naeun, vừa thật sự che chở cho Chaeyoung.

Nét mặt ông Jung tỏ ra không vui, Naeun thì hào phóng cười khéo léo, chỉ có điều ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang chỗ ngồi của anh.

***

Suối nước nóng nhà họ Park không giống với các suối nước nóng tuổi thọ không cao kém chất lượng ở bên ngoài. Con suối tọa lạc ở phía sau núi nhà họ Park, thạch động cổ kính được chế tác công phu.

Vì ông cụ Park hiếu khách mời nên người cùng đến ngâm nước nóng rất đông, nhưng may là suối nước nóng bốn màu ở chính giữa, dưới thạch động lại có một số vũng suối và khe suối nhỏ có nước nóng chảy ào ào ra ngoài được chắn kín, nên rất thuận tiện cho Naeun và Chaeyoung.

Dù sao mấy người ông cụ Park cũng là đàn ông, cùng ngâm người ở suối nước nóng bốn màu để trò chuyện hàn huyên thì không vấn đề gì. Còn Jung Naeun và Chaeyoung là nữ giới, dù có mặc quần áo thì cũng vẫn không hay lắm.

Chaeyoung được dẫn đi vào suối thuốc ở tận bên trong. Lúc cô đi ngang qua bồn nước hoa hồng thì đã thấy Naeun được người giúp việc đưa vào bên trong đó.

Suối thuốc nằm ở trong cùng, rất yên tĩnh.

Lúc đầu cô mới ngồi thì còn thấy hơi nóng. Một lát sau đã quen với nhiệt độ thì trên mặt liền có chút mồ hôi, cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy từ từ dựa người ngồi vào trong nước. Tóc cô vén thật cao, lộ ra khuôn mặt và cần cổ vì nhiệt độ của nước mà cũng dần rịn mồ hôi.

Cứ ngâm như vậy khoảng đâu hơn hai mươi phút thì Chaeyoung thoải mái suýt ngủ thiếp đi.

Bất chợt sau lưng như có người đến gần nhưng không có tiếng động gì lớn. Cô bất chợt bừng tỉnh, quay lại đã thấy Jimin mang theo mùi thuốc ở suối nóng bốn màu đi đến.

Cô thoáng sửng sốt: "Sao anh không tiếp tục ngồi với ông nội và mọi người?"

"Anh không để em ở đây một mình được. Ngâm suối nước nóng quá lâu dễ ngủ mê man. Anh qua xem một chút." Jimin nói chỉ đi qua xem một chút nhưng anh cứ thong thả ung dung bước vào suối, tạo ra những gợn nước nho nhỏ.

Chaeyoung vốn đang ngồi im trong suối nước nóng thì cánh tay của anh ở dưới nước ôm lấy cô, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

"Tuyệt vời, dù có hơi nóng."

Jimin mỉm cười ôm cô ngồi một lát, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn vì nóng mà đã ửng đỏ của cô, định hôn xuống thì bất chợt bên ngoài như có người đến gần.

Cô nghe thấy tiếng động, sợ bị nhìn thấy bèn vội vàng định đẩy anh ra.

Anh quấn chặt lấy eo cô đồng thời ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn Jung Naeun chợt đi đến.

Hiển nhiên cô ta không ngờ gặp Jimin ở đây, lại càng không ngờ hai người họ đang trong suối nước nóng... ôm nhau...

Bước đến nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là rời đi ngay lập tức, mà đứng ở đó như vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Xin lỗi." Mười mấy giây sau cô ta mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần nhìn bọn họ: "Park tổng, vừa rồi tôi ngồi một mình ở suối nước hoa hồng thấy hơi buồn, định đến đây tìm bà Park trò chuyện, không ngờ..."

Giọng anh nhàn nhạt: "Không có gì phải xin lỗi. Nhưng nếu cô và Chaeyoung cùng ở trong một suối thì còn nhàm chán hơn."

Nét mặt Naeun cứng đờ.

Chaeyoung cũng làm như thờ ơ mà nhìn lướt qua Jung Naeun.

Jimin có ý châm chọc, Jung Naeun có đi đến tìm cô nói chuyện phiếm thì sau đó cùng lắm hai người phụ nữ chỉ ngồi với nhau lúng túng không nói gì mà thôi.

Cho nên, đúng là cô ta không cần tìm cô nói chuyện phiếm. Nếu mà có trò chuyện thì cũng sẽ không nói được chuyện gì tốt đẹp.

Người đàn ông này ung dung tự tại nhưng ẩn giấu lời tàn nhẫn, thật sự vừa thẳng thắn vừa tuyệt tình.

Từ đầu chí cuối, anh gần như không có gì quá phận với cô ta. Cho dù là ở bữa tiệc tiếp Tập đoàn Shine lần đó anh cũng có giới hạn như vậy, lạnh lùng duy trì khoảng cách với cô ta.

Chaeyoung có thể hình dung được một người cao quý từ trước đến giờ luôn đứng ở trên cao được mọi người hâm mộ như Jung Naeun đang phải ức chế biết chừng nào.

***

- Lịch ra chap mới thì mỗi tuần sẽ có từ 1,2 chap nhé

- Vào năm học mới rồi mình khá bận nên ko có nhiều thời gian để edit chap mới được

- Tùy vào lượng công việc dự án của mình nhiều hay ít thì tuần đấy mình sẽ đăng chap hoặc ko đăng chap nào!

- Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện edit này nhé :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net