Chương 13: Không muốn làm bẩn tay anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nhìn sang, giật mình khi thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Park Jimin từ cửa đi vào...

Sao anh lại có mặt ở đây?!

Người xung quanh đều sửng sốt ngắm nhìn. Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người vừa tới dường như mang theo gió thu ngoài cửa vào. Vẻ sắc bén trong đôi mắt đen thẳm lạnh lùng ấy khiến người ta nhìn mà e sợ, tựa như một vị thần không biết từ nơi nào tới.

Khoảnh khắc Kang Soojin và Lee Jihyun quay lại trông thấy Jimin, vẻ mặt hai người đều sợ đến phát run.

Người bình thường ở đây không biết mặt Jimin thì không tính, nhưng sao hai người họ lại không nhận ra được chứ!

Đôi mắt đen lãnh đạm của Park Jimin nhìn lướt qua Kang Soojin rồi rơi nhanh trên người Chaeyoung, nhìn áo sơ mi được đặt trên quầy cạnh tay cô.

"Bà Park bị đuổi ra khỏi nhà à? Sao tôi lại không biết nhỉ?" Anh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp, nghe như không sắc bén nhưng vẫn làm nhiệt độ không khí trong tiệm dường như bị ép xuống trong nháy mắt!

Kang Soojin run run: " Park tổng, sao ngài lại ởđây...? "

Park Jimin không thèm nhìn cô ta.

Anh đi đến chỗ Chaeyoung, nhân viên cửa hàng đứng cạnh vô thức lùi sang một bên.

Chaeyoung không biết vì sao anh lại xuất hiện, nhưng trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều vì có anh.

Lúc anh đến gần, cô ngước mắt lên cười với anh: "Em không sao, anh không cần ra mặt giúp em."

Tuy nhiên, anh lại làm như không nghe thấy, cầm tay cô đặt vào tay mình. Động tác này lặng lẽ nhưng lại kiên định.

"Park tổng, đây chỉ là hiểu lầm..." Lee Jihyun vừa nhìn thấy Park Jimin đã lập tức sợ hãi.

Quyền thế của nhà họ Lee lớn cỡ nào cũng không bằng nhà họ Park, nếu vì một chuyện cãi vã nhỏ mà chọc phải Park Jimin thì chỉ sợ rằng đêm nay về nhà, anh ta sẽ bị ba mẹ chặt đứt chân mất.

Nhưng Park Jimin chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói vô ích kia, anh cất giọng lạnh lùng trả lời câu trước: "Tại sao tôi lại ở đây à? Tôi dạo phố với vợ của mình cũng cần phải giải thích với các người sao?"

"..." Kang Soojin đứng bên kia lập tức nghẹn họng.

Đi dạo phố cùng Park Chaeyoung?

Ai chẳng biết Park Jimin là người kiêu ngạo lạnh lùng, người ta có ngửa mặt nhìn lên cũng khó mà với tới. Kiểu người như anh sao lại có lòng dạ thảnh thơi đi dạo phố với Park Chaeyoung được!

Bây giờ trong lòng Lee Jihyun tràn đầy oán hận Kang Soojin, trước mắt chỉ muốn tự vệ: "Park tổng, đây chỉ là chút chuyện cãi vã giữa phụ nữ với nhau, tôi thật sự không can nổi. Ngài xem, việc này đúng là..."

"Phụ nữ cãi nhau thì không cần mang theo não à?" Jimin cầm lấy áo sơ mi bên cạnh Chaeyoung, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu rất nhạt: "Không nhìn ra cô ấy cố ý mua cái áo sơ mi này cho tôi sao? Thế này mà các người cũng bịa đặt ra được chuyện bà Park bị bỏ rơi và sắp bị đuổi ra khỏi nhà ư?"

Sắc mặt Kang Soojin dần trở nên trắng bệch. Mặc dù vừa rồi cô ta trông thấy Park Chaeyoung mua áo sơ mi, nhưng cũng không nghĩ ra là mua cho Park Jimin!

Sao có thể chứ...?

Rõ ràng bên ngoài đồn đại Park Chaeyoung và Park Jimin bất hòa cơ mà!

Jimin lướt mắt nhìn qua tấm thẻ trong tay Chaeyoung rồi ngay sau đó hời hợt nói một câu: "Đã nói với em bao nhiêu lần, đi ra ngoài phải nhớ mang theo thẻ. Anh đây đã chiều hư em rồi, đi dạo phố mà chẳng mang theo gì cả, em tưởng chỗ nào cũng là Ngự Viên sao?"

Một tấm thẻ đen bỗng nhiên từ tay Jimin rơi vào tay Chaeyoung.

Chaeyoung không ngốc, nhanh chóng phối hợp: "Lúc nãy em đi gấp quá, nhất thời quên mất..."

"Lần sau đừng có quên nữa đấy." Anh dịu dàng xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé hay quên, nhưng lại hết mực chiều chuộng.

Người xung quanh đứng vây xem bị ép ăn một mồm thức ăn chó thật lớn. Mấy cô gái cho dù đã kết hôn hay còn độc thân đều ôm lấy ngực, ước ao ghen tị.

Chaeyoung nắm lấy chiếc thẻ trong tay, là thẻ đen cao cấp không giới hạn toàn cầu.

Thật ra không phải trước đây Jimin không đưa thẻ cho cô, thậm chí lúc mới kết hôn anh đã đưa hết tất cả thẻ mà anh có thể đưa cho cô. Chỉ là khi đó cô sống chết cũng không muốn ở chung với anh. Dù bị nhà họ Rosie Park đóng băng tất cả cô cũng kiên quyết phân rõ giới hạn. Ngoại trừ việc ở lại Ngự Viên, cô nhất định không dùng một đồng nào của anh.

"Park tổng!" Lee Jihyun vẫn không sợ chết muốn đi qua tiếp tục giải thích. Giây phút anh ta đến gần, Chaeyoung trông thấy hình như trong đáy mắt không gợn sóng của Jimin chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Chắc hẳn anh đã nghe thấy hết đoạn đối thoại vừa rồi.

Cô vội bóp ngón tay anh một cái.

Quyền thế của nhà họ Park rất lớn, nhưng hiện giờ địa vị của nhà họ Lee ở Hải Thành cũng không đơn giản. Cô và Kang Soojin mà dẫn đến tranh cãi, không đến mức khiến Jimin và nhà họ Lee trở mặt. Cô không muốn vì cô mà anh có thêm phiền phức không đáng có nào, dù những phiền phức này đối với anh mà nói chẳng là gì cả.

Bản thân cô có chút rắc rối nhỏ thì thôi đi, nhưng cô không muốn anh hạ thấp đẳng cấp của mình để dính líu với loại người này.

Không đáng! Hơn nữa sẽ bẩn tay anh!

Chaeyoung vội áp sát vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Em đói rồi, muốn đi ăn gì đó."

Jimin nhìn cô.

Hiếm khi cô lại lựa chọn dàn xếp ổn thỏa nhanh như vậy.

Mặc dù đây thật sự là cách làm thỏa đáng, nhưng sau này anh sẽ tự có cách giải quyết để cô không phải chịu uất ức trong chuyện này và càng không gây ra bất kỳ ý kiến bất đồng nào trong gia tộc.

Nhưng Chaeyoung đã thay đổi...

Rốt cuộc vì điều gì mà cô lại thay đổi?

Kang Soojin bắt đầu muốn chuồn êm nhưng lại bị Lee Jihyun nhìn thấy. Chuyện mấy trăm triệu kia vẫn chưa giải quyết, anh ta mặc kệ là thật hay giả cũng không thể để cô ta bỏ trốn thế này, thế là anh ta đưa tay tóm cô ta lại.

"Á! Anh làm gì vậy?" Kang Soojin quay lại nhìn anh ta, sợ đến nỗi vội hạ giọng năn nỉ: "Thả em ra..."

"Gây họa xong rồi tính bỏ chạy à? Con mẹ nó, chẳng lẽ cô thật sự có liên quan đến chuyện đó?!" Lee Jihyun khẽ rủa một tiếng rồi túm ả ngốc đó lại.

Chân Kang Soojin run cầm cập, cô ta chẳng dám nói câu nào.

Chaeyoung lại giật nhẹ góc áo của Jimin: "Ởđây nhiều người quá, không khí không tốt lắm."

Ngụ ý là bây giờ cô muốn rời đi.

Jimin nắm tay cô, chăm chú nhìn cô một lát, rồi giọng nói gần như không nghe ra chút độ ấm nào: "Nói xin lỗi!"

Lee Jihyun và Kang Soojin đơ mặt, mấy chữ này rõ ràng là nói với bọn họ.

Muốn bọn họ xin lỗi ư?

Còn xin lỗi ở trước mặt nhiều người thế này?

Lee Jihyun thấy xung quanh vẫn chưa giải tán, thậm chí càng lúc càng đông hơn.

Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Lee, chuyện xin lỗi trước mặt mọi người thế này...

Kang Soojin cũng có chút xấu hổ, nhưng mặt mũi có quan trọng cỡ nào thì trước mắt cũng tuyệt đối không thể đắc tội với Park Jimin!

"Park tổng..." Kang Soojin chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt, vội vàng nghe lệnh mà nói: "Thật xin lỗi, mấy lời hôm nay tôi nói đều là nghe truyền thông tung tin bậy bạ..."

Jimin lặng lẽ nhìn lướt qua cô ta, vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc: "Cô đang xin lỗi tôi đó hả?"

Trước đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm của anh, cả người Kang Soojin run lên, mắt đỏ hoe, bất đắc dĩ đành phải nhìn sang Chaeyoung: "Chaeyoung, cô Park, thành thật xin lỗi..."

"Chẳng lẽ cô Kang đây là mới vừa kêu gào trong nhà chứa sao? Bị khàn giọng hay sao mà nói nhỏ vậy? Tôi thật sự không nghe rõ." Chaeyoung mỉm cười, nghiêng mặt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net