Chương 131: Chúng ta, đã từng gặp nhau chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Jimin vẫn lạnh lùng như cũ, anh chậm rãi mở miệng: "Cuộc đời của con không cần bất kỳ người nào khoa tay múa chân, kể cả là ba ruột cũng vậy."

"Con!" Park Joon Woo nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại quét mắt nhìn về phía Chaeyoung vẫn được anh che chắn sau lưng. Đột nhiên ông ta cau mày, nheo mắt, sẵng giọng: "Vậy là con quyết tâm đối địch với ba!"

Anh làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn Chaeyoung, tay vuốt nhẹ lên vị trí cô vừa bị đập trên đùi: "Còn đau không?"

Đau, dĩ nhiên là đau, có lẽ bây giờ đã bầm tím cả rồi.

Nhưng dù sao trên chân vẫn còn lớp quần ngủ nên không ai thấy được.

Biểu cảm trên mặt cô vẫn không thay đổi: "Em không sao, qua một lúc nên cũng không còn đau nữa. Chỉ bị ném trúng một cái thôi, anh đừng lo lắng."

"Là do anh sơ suất." Jimin nắm tay cô, khẽ vuốt nhẹ ngón tay: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế một lần nào nữa."

Chaeyoung không để ý chân mình có đau hay không, mà giờ phút này, cô gần như cảm nhận được hai cha con họ đang giương cung bạt kiếm với nhau.

Người đàn ông như Jimin quá giỏi che giấu, vui buồn khó đoán. Đến bây giờ cô mới phát hiện ra giữa hai cha con họ lại tồn tại một vấn đề lớn như vậy.

"Ba." Chaeyoung đột ngột ngẩng đầu, nói: "Căn cơ nhà họ Chae không mạnh bằng gia tộc của cô Jung , nhưng dù gì cũng có tiếng tăm tại Hải Thành. Nếu chỉ vì gia thế mà khiến ba vướng mắc trong lòng, thì cho dù con có nỗ lực bù đắp như thế nào đi nữa cũng vẫn không bao giờ đủ. Nhà họ Park không thiếu tiền bạc quyền thế, chẳng phải cái ba muốn chính là năng lực của con sao?"

Park Joon Woo quét mắt nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: "Xem như cô tự biết thân biết phận. Tôi cũng biết chuyện cô mua lại hai công ty của người ta, hơn nữa còn sáp nhập làm một. Tôi không bàn đến chuyện có phải phòng giao dịch đó được Jimin đầu tư hay không, bây giờ bàn về bản thân cô đi. Hiện tại cô có điều kiện tốt như thế, vậy mà lại chẳng kiếm nổi một đồng lãi, cô có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với tôi?"

Nghe thấy lời này, Chaeyoung mỉm cười.

Năm nay, ngành bất động sản vốn trì trệ, còn phải cần một khoảng thời gian để quan sát thị trường. Lựa chọn của cô chính là tích lũy làm nên sức mạnh. Nếu bây giờ không nhịn được thì sao có thể sinh lãi?

Câu này của Park Joon Woo xem như đã chỉ cho cô một con đường sáng để đi. Không biết có phải do thái độ vừa rồi của cô ghi được điểm nào nên mới khiến ông không còn cứng rắn như trước.

"Nói vậy, hóa ra ba đã có ý định này từ lâu. Cũng tốt, nếu có thể được Chủ tịch Tập đoàn Shine dõi theo từng bước phát triển thì đây cũng xem như vinh hạnh hiếm có đối với con rồi." Chaeyoung đáp.

Park Joon Woo lạnh lùng nheo mắt, thấy ánh mắt không chút sợ hãi của cô, ông ta hỏi: "Cô có biết vốn lưu động mỗi phút của Tập đoàn Shine là bao nhiêu không?"

"Là mười triệu đô la Mỹ." Ông lạnh giọng, nói thẳng: "Tương đương với bảy mươi triệu nhân dân tệ, cho dù tôi cho cô một tuần, liệu cô có kiếm nổi số tiền đó không?"

Tay Chaeyoung dùng sức đè chặt cánh tay đang định nhấc lên của Jimin, cô nghiêm túc nói: "Được, nếu trong một tuần lễ con không kiếm nổi số tiền đó, không cần ba đuổi con, con sẽ tự động ký đơn ly hôn rồi gửi đến nước Mỹ cho ba."

"Park Chaeyoung." Jimin lạnh giọng lên tiếng.

Chaeyoung nhìn anh, cười: "Em có thể! Hãy tin em!"

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt tĩnh lặng mà âm trầm, không nói lời nào đã dắt cô rời khỏi sảnh trước.

Park Joon Woo đứng tại chỗ, nheo đôi mắt lạnh.

Điều kiện một tuần lễ kiếm được bảy mươi triệu không phải là quá khó. Ông ta chỉ tùy tiện châm biếm một câu nhưng lại bị cô chiếu tướng, thắt một cái tròng bảy mươi triệu không thể nào gỡ mối.

Khi ý thức được bản thân bị Chaeyoung cho vào tròng, sắc mặt vốn không dễ nhìn của ông ta lại càng tệ đi.

Chaeyoung bị Jimin lôi kéo, vừa mới ra khỏi sảnh trước, cô đã lên tiếng: "Anh không cần lo. Ba bảo bảy mươi triệu chứ đâu phải bảy trăm triệu. Đây xem như là kết quả tốt nhất đối với em rồi!"

Jimin nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: "Mảnh đất trống gần quảng trường Tây Dân có thể bán được ba trăm nghìn một mét vuông."

Chaeyoung: "..."

Làm sao anh biết ngay từ đầu cô đã có dự định này?

Anh lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt cô, lãnh đạm nói: "Vài tòa nhà bất động sản đang xây và mảnh đất mang tên phòng giao dịch em đều nằm gần phạm vi xây dựng và quy hoạch quảng trường của chính quyền thành phố, đâu đâu cũng là cơ hội kiếm tiền. Em vẫn luôn dốc sức với công việc của mình, đầu óc bình tĩnh, hiểu được cái gì gọi là tích lũy làm nên sức mạnh, sao anh lại lo lắng chứ?"

Thấy ánh mắt ngơ ngác của Chaeyoung, Jimin vuốt ve mái tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Một năm trước, Lee Jihyun tốn hai trăm triệu để mua được mảnh đất đó, bây giờ lại thuộc về phòng giao dịch em. Cả năm nay nó vẫn không có cơ hội tăng giá, rất nhiều người đều nghĩ nắm mảnh đất này trong tay nhất định sẽ lỗ vốn."

Chaeyoung ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt: "Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết, còn chuyện gì của em mà anh không biết không?"

Jimin nâng cằm cô lên, đôi mắt đen trầm tĩnh của anh khóa chặt đôi mắt cô, chậm rãi nói: "Anh cũng đang nghĩ, còn chuyện gì của em mà anh không biết."

Chaeyoung bị anh nhìn mà sống lưng chợt run.

Tất cả những gì kiếp trước và kiếp này đều hiện lên rõ mồn một trước mắt. Cô giơ tay sờ vành tai, tránh né ánh mắt thấu hiểu của anh.

Cô rất vui vẻ tiếp nhận điều kiện của Park Joon Woo.

Dù sao được Jimin và ông cụ Park che chở là một chuyện, nhưng nếu chiếm được một cơ hội đàm phán trước mặt Park Joon Woo lại là một chuyện khác.

Không sai, mảnh đất kia khi còn nằm trong tay Lee Jihyun vẫn không có người để ý tới là vì mảnh đất đó còn đang mắc nợ một khoản tiền lớn của ngân hàng. Bây giờ nó trực thuộc phòng giao dịch cô nhưng cô vẫn lần nữa không thanh toán nợ, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ cô không bán được.

"Có phải anh biết đồ án quy hoạch đô thị còn chưa công khai của chính quyền thành phố không?" Cô nói.

Môi Jimin nhếch lên một đường cong rất nhỏ: "Anh biết cũng chẳng có gì lạ. Vốn dĩ Mặc thị vẫn luôn có quan hệ mật thiết với hai giới thương nghiệp và chính trị. Đây là mối quan hệ không thể tách rời."

Nhưng Chaeyoung biết trước quy hoạch đô thị còn chưa công khai là chuyện quá bất thường.

Jimin không hỏi, anh chỉ nhìn cô.

Chaeyoung dời mắt, nghiêm túc nói: "Quảng trường xây dựng lại, công trình kiến trúc tòa thị chính dời đến nơi nào thì tất cả các hạng mục công trình và đất đai ở gần nơi đó sẽ tăng vọt chỉ trong một đêm."

Cho nên, bảy mươi triệu mà thôi, trong lòng cô biết rõ, cô thật sự có thể kiếm được số tiền này trong vòng một tuần. Những điều này đều là kế hoạch bên trong của cô.

Vừa không làm loạn kế hoạch lại đồng thời có thể mượn cơ hội này đàm phán với Park Joon Woo, cô xem như một mũi tên trúng hai con chim.

Thấy ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong mắt Chaeyoung, anh nhìn cô nói: "Lại đây."

Chaeyoung đang mải mê lên kế hoạch trong đầu nên vô thức bước vài bước về trước. Nhưng khi nghe anh gọi, cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi xoay người trở về.

Có lẽ nhận ra tâm trạng thoải mái và tự tin của cô, Jimin ôm eo kéo cô vào lòng, thấp giọng nói từng câu từng chữ, nhưng lại mang ý cảnh cáo: "Sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không được chạy đến chắn cho anh. Nhớ thật kỹ, nghe chưa?"

Chaeyoung cười. Trong tình huống đó, đừng nói là tách trà, cho dù là dao thì cô cũng sẽ vô thức xông lên mà thôi.

Jimin đưa cô trở về phòng, bảo người giúp việc lấy rượu thuốc đến. Anh đặt cô ngồi ở mép giường, cúi người tự tay xoa thuốc vào vết máu bầm to bằng nắm tay trên đùi cô.

Cô nhìn anh, hỏi: "Trước kia anh từng sống ở Los Angeles một thời gian à?"

Tay Jimin trên đùi cô thoáng khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh lại tiếp tục đổ rượu thuốc màu vàng ra xoa tiếp.

"Trước kia em đến Mỹ du học đã ở Los Angeles khoảng chừng hai ba năm." Chaeyoung quan sát anh: "Chúng ta, đã từng gặp nhau chưa?"

Jimin đứng lên, đậy nắp bình rượu thuốc lại rồi tiện tay đặt sang một bên.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Em nói thử xem?"

Cô nói?

Chuyện năm đó cô sống ở nước Mỹ chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ, cộng thêm kiếp trước đã sống nhiều năm, làm gì còn nhớ chuyện đi học lúc mười mấy tuổi chứ?

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng chẳng nhớ rõ mình đã gặp Jimin khi nào.

Bất kỳ một người phụ nữ nào, chỉ cần liếc mắt nhìn người đàn ông như anh đều sẽ có ấn tượng sâu sắc. Cho dù từ nhỏ Chaeyoung đã từng gặp qua đủ loại đàn ông cực phẩm trong xã hội thượng lưu, nhưng nếu cô đã từng gặp anh thì chắc chắn cô sẽ không quên.

"Chắc là không." Chaeyoung trầm ngâm một lát.

Anh nhìn cô, đôi mắt u tối sâu thẳm.

***

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Chae.

Đêm đã khuya, phòng Seoyoung vẫn sáng đèn, tuy nhiên không khí lại khá bức bối.

Vừa rồi cô ta gọi điện cho Jung Naeun, nhưng giọng điệu Naeun lại rất lạnh nhạt: "Cô Hai nhà họ Chae , cô đừng vọng tưởng kiếm chác gì ở chỗ tôi. Trước giờ tôi và cô không hề có quan hệ hợp tác, sau này đừng gọi cho tôi nữa."

Tiếp đó điện thoại bị tắt ngang.

Vốn dĩ cô ta muốn mượn lưỡi dao sắc bén như Jung Naeun để thuận lợi đẩy Park Chaeyoung ra khỏi vòng tay của Jimin. Nhưng cô ta không ngờ Jung Naeun lại về Mỹ nhanh như vậy. Cô ta gọi điện thoại cho Naeun chỉ đơn giản là muốn biết tình hình giữa Jimin và Chaeyoung, nhưng rốt cuộc cô ta lại nghe được mấy lời cự tuyệt ngàn dặm thế này.

Rõ ràng Jung Naeun và cô ta có cùng mục đích, chỉ hận không thể khiến Park Chaeyoung lập tức biến mất khỏi thế gian. Jung Naeun bày cái dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu ngạo như vậy ra cho ai xem đây?

Trở về Mỹ chẳng khác gì thua cuộc. Một kẻ thua cuộc mà còn bày đặt giả vờ thanh cao.

Nhưng chuyện khiến cô ta không ngờ đến nhất là cho dù có ba của Jimin nhúng tay vào mà thân phận bà Park của Chaeyoung vẫn không hề suy chuyển. Nếu như sự hoài nghi của Park Chaeyoung lớn một chút, hoặc tính tình vẫn như lúc được chiều hư trước kia thì nhất định đã quậy tung trời với anh rồi.

Nhưng Chaeyoung vẫn tỏ ra bình tĩnh, cũng chẳng làm loạn lấy một lần!

Lúc trước Seoyoung vẫn cho rằng Chaeyoung gặp đối thủ cứng như Jung Naeun thì nhất định sẽ thua trắng.

Nhưng kết quả bây giờ lại nằm ngoài dự đoán, cô ta thật sự mất hết tự tin.

Đừng nói bây giờ cô ta không tài nào nhìn thấu suy nghĩ của Chaeyoung, chỉ riêng chuyện nếu Jimin vẫn tiếp tục ngăn cản thì dù có chuyện gì xảy ra cũng khó mà làm tổn thương Chaeyoung được.

Ở trước mặt nhà họ Park, Chủ tịch Tập đoàn Shine cũng chẳng thể nào dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc. Dù sao bên trên vẫn còn ông cụ Park, Park Joon Woo bị kẹp ở giữa ông cụ và Jimin, đương nhiên có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.

Dù sao, người đứng bên cạnh Chaeyoung là Park Jimin chứ chẳng phải ai khác.

Người đàn ông đó có sự lạnh lùng khiến người khác sợ đến thấu xương. Nó âm thầm lặng lẽ nhưng lại ngấm vào rồi lan đến tận từng tế bào.

***

Sáng sớm hai ngày sau.

Park Hyun Sik phát hiện dáng vẻ Seoyoung giống như đã ngủ không ngon mấy đêm liền. Từ hôm cô ta cố ý nhắm vào Chaeyoung tại nhà họ Park, Park Hyun Sik đã bắt đầu quản chế cô ta nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên ông quản được người nhưng không quản được trái tim.

Ông lạnh giọng mỉa mai: "Ăn một bữa cơm mà mặt mày như đưa đám. Ba con vẫn còn khỏe mạnh, con khóc tang cho ai đây?"

Seoyoung bị câu nói bất chợt này làm hết hồn, suýt nữa đã không cầm vững đôi đũa trên tay. Cô ta ngước mắt lên nói: "Ba, hai đêm nay con bị mất ngủ, cho nên..."

"Làm việc trái lương tâm nên mới mất ngủ!" Ông phán một câu lạnh lùng.

Cô ta thầm cắn môi, cố chịu đựng ấm ức, cúi đầu đưa miếng cơm vào miệng.

Rõ ràng trước kia lúc Park Chaeyoung ở nhà, ba thường mang cô ta và Chaeyoung ra so sánh. Ông khen cô ta thường ở nhà với ông, khen cô ta nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ đúng mực, biết tôn trọng người lớn, không cạnh khóe ông, luôn miệng khen ngợi cô ta và trách cứ Chaeyoung.

Mà bây giờ thì... Seoyoung không cam tâm, bỏ bát xuống. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Park Hyun Sik, cô ta đành phải cầm bát lên ăn tiếp, kết quả thức ăn lại chẳng có mùi vị gì, chỉ toàn một bụng tức.

"Ông à, ông cũng đừng trách Seoyoung nữa. Chẳng lẽ lúc trước ông mắng con còn chưa đủ sao, định gây khó dễ cho nó cả đời sao? Chaeyoung cũng đâu phải người ngoài, cả hai đều là con gái của ông, chuyện nhà họ Park đã qua lâu rồi, đến lúc chúng ta cũng nên sang trang thôi." Lim So Hee nhẹ giọng khuyên nhủ.

Park Hyun Sik lạnh lùng quát: "Bà cho rằng không liên quan đến bà hả? Bà nghĩ tôi không biết chuyện bà lấy bàn cờ lần trước sao? Không có bà ở sau lưng thì làm sao Seoyoung nó có bản lĩnh vào phòng sách của tôi lấy đồ?"

Lim Soo Hee nở nụ cười tựa như lấy lòng, cầu xin tha thứ. Mắt bà ta quét về phía , dùng mắt cảnh cáo cô ta đừng làm chuyện bậy bạ trước mặt ba nữa.

Bữa cơm kết thúc trong cái trừng mắt lạnh lùng của ông. Seoyoung vẫn còn tức tối trong lòng.

Thừa dịp ban ngày Park Hyun Sik đến công ty, Seoyoung ra khỏi nhà. Cô ta không thể đến Ngự Viên, cũng chẳng thể thăm dò được chỗ ở của Chaeyoung và Jimin. Điều duy nhất cô ta biết chính là phòng giao dịch của Chaeyoung ở tòa nhà Kim Lâm, cho nên cô ta lập tức bắt xe đến đó.

Đến tòa nhà Kim Lâm, cô ta bước lên tầng lầu Phòng giao dịch Chaemin.

Nhìn thấy dòng chữ Phòng giao dịch Chaemin, tuy vẻ mặt Seoyoung bình tĩnh nhưng trong lòng lại buồn nôn. Cô ta đang định đi vào thì bất ngờ có một cô gái tóc ngắn cao gầy đứng ra chặn đường.

"Cô là ai?" Seoyoung bị khí thế của cô gái tóc ngắn làm giật mình, lui về sau mấy bước, ngớ người không hiểu.

Jennie nhìn cô ta không nói lời nào, mặt mày lạnh băng, không để cô ta bước vào.

"Cô là tiếp tân hay nhân viên mới của phòng giao dịch này thế? Dám cản đường tôi hả? Có biết tôi là ai không?" Cô ta bị coi thường lạnh lùng như thế này thì vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Jennie vẫn hờ hững, mở miệng cắt ngang lời cô ta: "Park tổng đã căn dặn, cô Hai nhà họ Chae và chó không được lại gần bà Park trong phạm vi mười mét."

Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Park Seoyoung  tái mét trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net