Chương 133: Trừng trị bạch liên hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoyoung lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Cô ta dự định chỉ cần thấy bất kỳ hành động bất thường nào của Chaeyoung thì sẽ lập tức chụp hình ngay, sau đó đưa cho Jimin xem.

Nhưng cô ta đi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì cả. Sâu bên trong là nơi xe không thể chạy vào. Nếu xe không trở ra thì cũng chẳng thể lái tiếp vào trong, vậy rốt cuộc là Park Chaeyoung đã đi đâu?

Con đường nhỏ trong đống phế tích quanh co khúc khuỷu như một mê cung thu nhỏ. Seoyoung đi vào trong chừng mười mấy phút thì dường như đã chẳng còn lối để đi.

Sắc trời ngày càng tối, cô ta mất kiên nhẫn, bắt đầu xoay người trở ra. Khi cô ta đang định mở điện thoại bật chức năng chiếu sáng thì từ bức tường phía sau bỗng dưng có một bóng dáng cao gầy thần không biết quỷ không hay lách mình bước ra cản đường cô ta.

Seoyoung sợ mất hồn, bước chân cứng đờ. Cô ta ngước mắt lên, vừa nhìn thấy nữ vệ sĩ chặn cô ta ngoài cửa phòng giao dịch Chaemin hôm nay thì nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lúc trước ở bãi đỗ xe, Seoyoung không chú ý trên xe Chaeyoung còn có những ai. Từ xa, cô ta chỉ nhìn thấy chiếc xe chạy đi thì lập tức đuổi theo, hoàn toàn không ngờ nữ vệ sĩ đó cũng ở đây!

"Cô..." Ánh mắt lạnh như băng của Jennie khiến Seoyoung rối rít lùi về sau từng bước.

"Seoyoung, em theo dõi chị sao?" Cô ta lùi về sau hai bước thì chợt nghe tiếng Chaeyoung phát ra từ sau lưng, khoảng cách rất gần.

Seoyoung chợt cứng đờ, thân thể run lên, tựa như không có can đảm xoay người lại nhìn cô.

Cô ta lại nhìn nữ vệ sĩ trước mắt lần nữa, lúc bấy giờ mới nhận ra bản thân đã bị Chaeyoung đùa bỡn!

Jennie đứng trước mặt cô ta không nói lời nào, lạnh lùng cười khẩy. Thừa dịp Seoyoung hốt hoảng chết sững không cầm chắc điện thoại, cô bất chợt vung tay đánh mạnh vào cổ tay cô ta.

"Á!" Nhất thời cánh tay Seoyoung đau nhói tê dại, điện thoại rơi xuống. Jennie nhanh tay tiếp được điện thoại, sau đó bỏ ngay vào túi của mình.

"Cô làm gì đấy! Mau trả điện thoại cho tôi!" Seoyoung thất kinh, nhào lên định cướp lại.

Nhưng tốc độ cô ta làm sao có thể so được với Jennie, vừa mới nhào qua thì cô đã lập tức lùi về sau hai bước, hại cô ta suýt nữa ngã xuống đất.

Seoyoung gắng gượng đứng vững, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Cô ta suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn sắc mặt bình tĩnh lãnh đạm của Chaeyoung, vô thức siết chặt nắm tay.

Thấy dáng vẻ Seoyoung như bị hù không nhẹ, cô lạnh nhạt nhếch môi.

Lúc rời khỏi phòng giao dịch cô đã biết có xe theo dõi, hơn nữa lúc trước đã nghe Jennie báo cáo ban ngày Seoyoung có đến tìm. Cô nghĩ cũng đoán được Seoyoung rất đa nghi, thế nào cũng sẽ âm thầm theo dõi cô.

Xe Chaeyoung rẽ ngang rẽ dọc suốt đoạn đường, rồi lại chạy thẳng đến nơi hoang phế vắng vẻ nhất Hải Thành. Nhưng ham muốn tìm hiểu của Park Seoyoung quá mạnh, cô ta đi theo lâu như vậy mà không thèm cân nhắc nguy hiểm, cứ chạy theo mãi.

Chaeyoung nở nụ cười không có độ ấm, lãnh đạm mở miệng: "Em chạy theo chị lâu như vậy mà không phát hiện ra cái gì sao?"

Bây giờ Seoyoung đã không thể nào xem Park Chaeyoung bây giờ là Chaeyoung lúc xưa nữa. Cô ta vừa dè chừng lại vừa rụt rè giải thích: "Chị, chị đừng hiểu lầm. Ba nói với em chị mở phòng giao dịch, ông lo lắng chị quá bận rộn nên mới bảo em đến giúp đỡ. Không ngờ hôm nay em đến lại bị người của chị chặn ngoài cửa."

Dứt lời, cô ta lại dè chừng, liếc nhìn nữ vệ sĩ.

Jennie lạnh lùng nhìn cô ta, Seoyoung hèn nhát, ánh mắt thoáng tránh né, vội vàng xoay người đối mặt với Chaeyoung.

"Vừa rồi em ở gần phòng giao dịch chị, thấy xe chị chạy đi nên mới tò mò bám theo. Trước đây ba từng nói sợ chị lấy tiền đầu tư làm ăn lỗ vốn, gặp phải kẻ lừa gạt trong thương trường rồi rước phiền phức. Ba sợ chị làm nhà họ Chae mất mặt, cho nên em mới chạy theo xem thử..."

Chaeyoung khoanh tay trước ngực nhìn cô ta, nở nụ cười nhạt, không nói gì.

Biết rõ lý do này rất vụng về, nhưng Park Seoyoung chỉ có thể gắng gượng vịn vào đó mà nói. Mặc dù trời đã tối, gió trở lạnh nhưng cô ta lại chảy mồ hôi ròng ròng.

"Một cô em gái chỉ mong sao người chị này mất mặt ở nhà họ Park, vậy mà bây giờ chỉ vì mấy câu nói của ba mà chạy đến quan tâm sao?" Chaeyoung hơi nhướng mày, cười: "Thì ra ba lo lắng chị làm mất thể diện à, xem ra tối nay chị phải gọi điện trò chuyện với ba rồi, dù sao cũng phải trấn an ba một chút mới phải."

Vừa nghe cô nói sẽ gọi điện thoại cho ba, vẻ mặt Seoyoung lập tức cứng ngắc.

"Chị, em biết chuyện lần trước ở nhà họ Park là em không đúng. Sau khi trở về, ba đã mắng em rồi, hơn nữa ba cũng đã nhốt em mấy ngày liền." Seoyoung ấm ức nói: "Nếu không phải dì Lim xin giúp thì có lẽ bây giờ em còn chưa bước nổi ra cửa. Chị tha lỗi cho em được không? Hơn nữa chị cũng chẳng tổn hại gì mà. Dù sao hai chúng ta cũng là chị em ruột, cần gì vì chuyện nhỏ nhặt này mà bám chặt không buông..."

Chaeyoung lãnh đạm nhìn cô ta, dài giọng: "Tha thứ? Giống như lúc còn bé, em lén mặc chiếc váy chị thích nhất rồi làm bẩn, sau đó xin chị tha lỗi. Đến ngày hôm sau, em vẫn chứng nào tật nấy tiếp tục trộm chiếc váy khác của chị sao?"

Thấy Chaeyoung nhắc đến chuyện còn bé, Seoyoung nhân cơ hội đó nói tiếp: "Chị, chúng ta là chị em ruột. Từ khi còn nhỏ hai người chúng ta đã không có mẹ, chị em mình cùng nhau lớn lên, chúng ta..."

"Đủ rồi." Cô đã mất kiên nhẫn từ lâu: "Tôi không còn tâm trạng ở đây đóng vai chị em thân thiết với cô."

Vẻ mặt Seoyoung chấn động. Cô ta biết Chaeyoung thật sự sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta, vì vậy cô ta lập tức nổi giận đùng đùng, bắt đầu la hét: "Sau khi chị gả vào nhà họ Park thì không xem ai ra gì nữa đúng không? Đầu tiên đột nhiên chị không cho em đến Ngự Viên, sau đó lại đề phòng em hết lần này đến lần khác. Lúc trở về nhà họ Chae chị cũng toàn nhắm vào em! Em không vui, cho nên lần đó ở nhà họ Park mới cố ý để chị mất mặt đấy. Chỉ vì như vậy mà chị ghi hận em sao!"

"Park Seoyoung, cô đúng là có tài vừa ăn cướp vừa la làng." Chaeyoung nhẹ nhàng trào phúng: "Chẳng lẽ trong lòng cô chưa từng nghĩ vì sao tôi không cho cô đến Ngự Viên?"

Seoyoung biến sắc, đôi mắt trở nên phòng bị, nhìn Chaeyoung.

"Cô cho rằng cô gửi vài tin nhắn cho Park Jimin thì anh ấy sẽ đọc sao? Cô nghĩ rằng tôi đã uống bao nhiêu viên thuốc mà bác sĩ tâm lý kia kê đơn? Cô tưởng không ai hay biết thủ đoạn nho nhỏ này của cô sao?" Chaeyoung vừa nói vừa cụp mắt, cười khẩy.

Seoyoung sửng sốt, cánh môi run rẩy, nhất thời không có lời nào để phản bác.

Chaeyoung bước tới trước mặt cô ta, nhìn cô em gái ruột với khoảng cách cực gần. Sau đó, khóe môi cô lộ ra nụ cười vừa bí hiểm vừa lạnh lẽo.

Thấy cô cười như vậy, Seoyoung chợt vô thức lùi về sau đề phòng. Nhưng nữ vệ sĩ đó đột nhiên sáp đến gần, cô ta cả kinh, lập tức hét lớn: "Các người muốn làm gì?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net