Chương 14: Rốt cuộc bà cô nhỏ Park Chaeyoung này đang tính toán điều gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất thời Kang Soojin ngước mắt lên trừng cô, nhưng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Park Jimin thì lập tức khuất phục. Khóe miệng cô ta run run, vừa khóc vừa nói: "Cô Park, xin lỗi cô!"

"Hửm? Tôi không nghe rõ." Chaeyoung bày ra nụ cười vô hại.

"Xin lỗi! Cô Park! Tôi sai rồi!"

Lúc này Chaeyoung dứt khoát không thèm lên tiếng.

Kang Soojin cắn răng, hít sâu một hơi, bất chấp đám đông xung quanh vây xem náo nhiệt, gân cổ lên gào: "Cô Park! Xin lỗi cô!!!"

Ánh mắt Chaeyoung vẫn lạnh lẽo như cũ, cô nhìn qua chiếc áo mà Lee Jihyun mới mặc thử trên người: "Anh Lee, chiếc áo trên người anh không rẻ đâu nhỉ, chi bằng để tôi mua cho hai người nhé?"

Dường như Kang Soojin biết tiếp theo Park Chaeyoung sẽ nói câu gì, vẻ mặt cô ta thoắt cái trắng bệch.

"Tôi bỏ tiền, nhưng không cần cô đi ngủ với người khác. Tôi chỉ cần tối nay cô Kang mặc bikini đến quảng trường Hải Thiên, múa cột mấy giờ liền, thì chuyện này xem như xí xóa. Tôi nghe nói cô Kang múa cột rất điêu luyện thì phải?" Chaeyoung nhoẻn miệng cười, trông vừa biếng nhác, vừa mê người.

Cơ thể Kang Soojin như rơi vào hầm băng...

"Thế nào? Không muốn nhảy à?" Chaeyoung đảo mắt nhìn về phía đám người vây xem ngoài cửa. "Vậy chi bằng để tôi chọn đại một người đàn ông qua đường nào đó để cô ngủ với anh ta một đêm."

Tức khắc, ngoài cửa vang lên vài tiếng huýt sáo hưng phấn.

Toàn thân Kang Soojin phát run, không biết rốt cuộc là vì sợ hay vì giận.

Lee Jihyu đứng bên cạnh mà nghe tim mình đập loạn xạ. Nếu tối nay bọn họ không nói xin lỗi trước đám đông, đừng nói đến sự hiện diện có tính áp bức của Park Jimin ởđây, chỉ cần một mình Park Chaeyoung thôi là đã khóđối phó rồi!

"Cô Park, tôi xin lỗi cô vì những lời nói vừa rồi của mình. Xin cô nể mặt giao tình giữa nhà họ Lee và hai nhà Rosie Park - Park, đừng quá tính toán." Hiếm khi Lee Jihyun đúng đắn nói tiếng người.

Chaeyoung cười khẩy: "Tuy rằng nhà họ Lee hưng thịnh, nhưng cứ lần lượt sinh ra mấy đứa trẻ thiểu năng. Có người con như anh thì đoán chừng nhà họ Lee đã gặp báo ứng từ hai mươi mấy năm trước rồi."

Lee Jihyun nhẫn nhịn, không phản bác: "Nếu cô Park cảm thấy những lời này có thể trút giận thì cứ mắng đi."

"Mắng? Loại người như anh, tôi giết sợ bẩn tay, mắng sợ bẩn miệng." Chaeyoung châm chọc nói một câu, sau đó mỉm cười: "Nghe nói có hai công ty địa ốc đứng tên anh Lee sắp bán lại, chi bằng ra giá thấp một chút, bán cho tôi nhé, thế nào?"

Lee Jihyun sửng sốt. Anh ta thật không ngờ một kẻ không có hứng thú với kinh doanh như Park Chaeyoung lại ra điều kiện như vậy.

Park Jimin cũng nhìn cô một cái.

Chaeyoung nhìn biểu cảm trên mặt Lee Jihyun: "Ba mươi triệu, hai công ty đó sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi, đồng ý không?"

"Ba mươi triệu? Cả hai công ty đấy! Hai trăm triệu cũng xem như giá chuyển nhượng thấp lắm rồi. Rõ ràng cô Park đây cướp..."

Chaeyoung không thèm để tâm, cười khẽ: "À, anh không đồng ý thì thôi."

"..." Khóe miệng Lee Jihyun run lên bần bật.

Vẻ mặt này của cô... chắc chắn là cốý!

Lee Jihyun nhắm mắt, cắn răng. Anh ta không thể đắc tội với Park Jimin, nếu không đừng nói đến hai công ty nhỏ, chỉ e rằng ngay cả đại gia tộc Lee thị cũng khó sống nổi ở Hải Thành.

Bây giờ cho dù bắt anh ta chắp tay dâng lên hai công ty, anh ta cũng không có cách nào từ chối.

Có điều chẳng biết rốt cuộc bà cô nhỏ Park Chaeyoung này đang tính toán điều gì, tự nhiên lại muốn mua hai công ty địa ốc kinh doanh không mấy khả quan đó.

"Được, ba mươi triệu thì ba mươi triệu!"

Cô tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn, mấy ngày nữa tôi sẽ đến tìm bộ phận pháp lý công ty anh để ký hợp đồng chuyển nhượng. Anh Lee, ở đây nhiều người như vậy, không chừng còn có truyền thông trà trộn trong đó, anh nói thì phải giữ lời đấy."

Lee Jihyun có tranh cãi cũng vô ích: "Giữ lời! Nhất định giữ lời!"

Cô cười khẽ một tiếng, kéo cánh tay Jimin: "Ông xã, đi thôi ~ Em đói sắp chết rồi!"

Anh đưa mắt nhìn cô một hồi. Chaeyoung có cảm giác ánh mắt anh dường như có thể nhìn thấu linh hồn cô. Cô dừng lại, giương mắt nhìn anh. Thế nhưng anh chỉ giúp cô vén sợi tóc bên má ra sau tai, sau đó giúp cô cài cổ áo lại.

Trước khi đi, Chaeyoung vẫn không quên lấy chiếc áo sơ mi mới mua, sau đó cô sánh vai đi cùng chồng mình trước biết bao cặp mắt ngưỡng mộ.

-----

Đêm thu lạnh lẽo, nhưng ở bên cạnh Park Jimin cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Chaeyoung vừa đi vừa hỏi: "Sao anh biết em ở đây? Vừa rồi anh ở tòa nhà gần đây hả?"

Jimin im lặng mở cửa cho cô ngồi vào xe. Chaeyoung ngồi vào xong, liền vội vã thò đầu ra ngoài: "Hôm nay em tự lái xe tới."

"Bảo Woosik lái xe em về."

"Trợ lý Han cũng ở gần đây?" Chaeyoung tò mò quan sát bên ngoài một vòng nhưng lại không thấy người.

"Em muốn ăn gì?" Jimin lên xe.

"Cái gì cũng được, đơn giản một chút."

"Thẻ bị đóng băng mà sao không nói?" Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là bởi vì sự phô trương của cô trước nay mà không vui.

"Cũng không phải đóng băng hoàn toàn, mỗi tháng vẫn có hơn mười nghìn mà. Em cũng không cần mua gì nên không nói." Nhắc đến đây, cô vội giao thẻ đen trong tay lại cho anh: "Em ở Ngự Viên chẳng thiếu thứ gì, quả thật không cần dùng đến tiền, thẻ này vẫn nên..."

Còn chưa dứt lời, cô đã thấy ánh mắt Jimin nhìn mình. Ánh mắt anh có vẻ như nếu cô dám trả thẻ, anh sẽ lập tức lấy đầu cô vậy.

Cô khựng lại, bây giờ Jimin không phải là người đàn ông nhượng bộ cô mọi thứ giống như lúc vừa kết hôn. Nếu lại cậy mạnh trước mặt anh lần nữa, lỡ như anh nổi cáu, sau này bỏ mặc cô thật thì lúc đó cô có khóc, anh cũng chẳng quan tâm.

Cô lập tức tự giác rút thẻ lại, bỏ vào túi xách mình lần nữa: "Vậy trước tiên cứ để chỗ em, sau này thấy áo sơ mi nào đẹp hoặc đồ dùng hàng ngày linh tinh nào đó tốt, em sẽ mua giúp anh."

"Anh không cần quá nhiều, em thích thì tự mua cho mình đi."

Bên ngoài cửa xe, đèn đường sáng rực rỡ lạ kỳ, Chaeyoung nhìn ra ngoài một lát, rồi lại nhịn không được, quay đầu hỏi: "Vừa rồi tại sao anh lại xuất hiện ở đấy?"

"Đi ngang qua."

Nếu muốn từ Park thị trở về Ngự Viên, quả thật xung quanh bệnh viện có vài con đường bắt buộc phải đi ngang qua.

Cô không hỏi nữa, đồng thời quay đầu nhìn về phía anh.

Trên người Park Jimin mặc áo sơ mi đen đặt may thủ công, không thể nhìn ra nhãn hiệu, nhưng chỉ cần một cái liếc qua đã có thể nhận ra giá trị không rẻ.

Cô nghĩ một lát nữa về nhà nhất định phải bắt anh mặc thử đồ cô vừa mua mới được. Nhưng đúng lúc định mở miệng thì cô lại hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Mũi hơi khó chịu, Chaeyoung giơ tay lên xoa mũi, kết quả lại thêm một tiếng: "Hắt xì!"

"Buổi sáng vừa mới dặn em cẩn thận đừng để cảm lạnh." Anh vừa nghe hai tiếng hắt hơi của cô thì đã mở luôn lò sưởi trong xe.

Chaeyoung xoa mũi, buồn bực nói: "Buổi chiều, lúc ra đường em đâu cảm thấy trời lạnh đâu. Chắc do mũi khó chịu thôi, chưa chắc đã bị cảm."

Lúc chiều cô ra cửa hơi vội, hơn nữa dù sao cũng nghĩ mình lái xe, cho nên ngay cả cái áo gió mỏng cũng không mặc. Gần đây Hải Thành đã vào thu, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá lớn. Khi đi ra khỏi bệnh viện, cô đã cảm thấy hơi lạnh, nhưng lại không để ý đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net