Chương 141: Nháy mắt đã trở thành cô vợ bé nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để anh nếm thử nào." Jimin đi tới.

Chaeyoung đẩy một bát mì khác đến cạnh anh, ý là để anh nếm thử. Kết quả anh lại đè chặt cái tay mới duỗi ra phân nửa của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn dính nước mì của cô.

Chaeyoung: "..."

Liếm sạch nước mì trong miệng cô xong anh mới buông cô ra, hờ hững đánh giá: "Cũng được, vị súp rất thơm, rất ngon miệng."

Chaeyoung: "..."

Người đàn ông này thật là, đến cả ăn mì mà cũng lợi dụng cô nữa.

***

Trong đêm, Chaeyoung vén chăn muốn xuống giường, nhưng cô vừa nhấc chăn lên thì người đã bị phủ lên một lần nữa.

Chaeyoung hoảng hốt vội nói: "Em mệt muốn chết rồi..."

Vừa rồi cô đâu có bỏ thuốc vào mì đâu nhỉ, thế mà lại bị Jimin ức hiếp cả đêm. Anh dốc sức triền miên khiến mặt mày cô đỏ ửng đến tận bây giờ, phải dậy đi uống nước.

Ai ngờ anh vẫn ung dung ôm cô lại, bây giờ toàn thân cô đều rã rời, nằm im trong lòng anh.

"Mệt lắm à?" Anh hôn lên khóe môi cô.

"Ừm... ngày mai phòng giao dịch em còn có việc phải làm. Dù sao anh cũng phải để em có thể thức dậy chứ..." Chaeyoung nói như giận dỗi.

Anh xoa đầu cô, bế cô đi tắm rồi bế về phòng nhét vào chăn. Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng sách.

Chaeyoung không hỏi anh đã muộn thế này còn vào thư phòng làm gì. Cô thật sự quá mệt mỏi, liền trở mình ôm chăn ngủ mất.

Gần đến rạng sáng, cô bỗng nhiên thức giấc, duỗi tay sang bên thì cảm thấy trên giường lạnh lẽo. Jimin vẫn chưa về giường ngủ, cô lia mắt nhìn về phía phòng sách, trong phòng vẫn còn sáng đèn.

***

Hai ngày sau, nghe nói là sinh nhật Min Yoongi, đúng lúc anh ta cũng vừa từ Mỹ trở về.

Jimin đã gọi điện nói với Chaeyoung từ lâu, rằng đêm đó anh sẽ đón cô đến câu lạc bộ Tử Tinh Thành.

Vì hai ngày nay văn phòng phải tiếp đãi không ít công ty bất động sản cỡ lớn đến bàn bạc, nên Chaeyoung bận rộn đến tận khuya. Cô biết câu lạc bộ Tử Tinh Thành nằm ở đâu, không bảo anh tới đón mà bảo Jennie đi cùng mình. Sau khi hết bận cô sẽ đi với Jennie.

Câu lạc bộ Tử Tinh Thành là nơi tụ tập lớn nhất của giới thượng lưu Hải Thành. Chỉ có người có thẻ bạch kim và thẻ kim cương mới vào được. Chính vì phân chia cấp bậc nặng nề như thế, nên dù các hoạt động giải trí về đêm trong đó rất đa dạng và phong phú nhưng rất hiếm khi có kẻ phi pháp trà trộn vào. Mỗi một phòng VIP đều có nhân viên phục vụ nam và bảo vệ canh gác.

"Sao Chaeyoung không đến cùng?" Taehyung ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP, buồn cười liếc nhìn Jimin lẻ loi ngồi đó.

Yoongi cũng đảo mắt, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ cười nhạo: "Tôi cũng đang định hỏi đây. Cậu chỉ thiếu điều cột Park Chaeyoung lên lưng để mỗi ngày mang theo bên người nữa thôi, vậy mà hôm nay không đi cùng cô ấy là sao?"

Jimin không mặn không nhạt đáp lại: "Cô ấy đang bận."

Taehyung đùa cợt: "Vợ cậu mà còn bận hơn cậu à?"

"Có vấn đề gì không?" Jimin hờ hững nhìn anh ta.

Taehyung cợt nhả, duỗi chân ra, tùy ý ngả người dựa vào ghế sofa, cười khẩy: "Hóa ra vợ cậu không cam lòng ở nhà làm vợ hiền mà muốn chắp cánh bay ra ngoài. Cậu phải ngăn lại đi chứ, không sợ cô ấy thật sự đạt được thành tựu gì đó, sau này càng ngày sẽ có càng nhiều đàn ông theo đuổi sao?"

"Vợ hiền?" Yoongi tỏ ra khó hiểu: "Cô ấy có cái danh này khi nào thế?"

Nói đến đây, Taehyung lại hơi đắc ý liếc nhìn Yoongi: "Tại cậu không có lộc ăn thôi. Cách đây không lâu, Chaeyoung đến nhà tôi tự tay làm salad rau quả và rau trộn đấy, mùi vị không tệ đâu nhé. Nếu không phải có người luôn bao che ở đó, đoán chừng tôi còn nếm được tay nghề của cô ấy nhiều hơn nữa kìa. Cô đại tiểu thư đó bây giờ đã biết nấu ăn rồi, cái danh này xem ra cũng hợp với cô ấy."

Yoongi cười khẽ, lười biếng nói: "Thật hay giả vậy?"

Jimin nhìn đồng hồ, vừa lạnh lùng vừa hời hợt lên tiếng: "Nói nhảm gì đó? Hẹn đến đây là để nghe hai cậu quan tâm vợ tôi hả?"

Yoongi: "..."

Taehyung nở nụ cười khó dò: "Quen rồi thì tốt."

***

Yoongi nghiện thuốc cực nặng, chẳng mấy chốc trong phòng VIP đã tràn ngập khói thuốc.

Vừa rồi Jimin uống không ít, nhưng lại không hề say chút nào. Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.

Mấy phút sau, mấy cô gái trẻ trong câu lạc bộ Tử Tinh Thành đều bị hấp dẫn bởi người đàn ông mới vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Mấy cô gái say khướt liền kháo nhau đi theo, lén lút đánh cược xem đêm nay ai có thể ngủ với một cực phẩm hiếm gặp thế này!

Anh cảm giác được có người đi theo sau lưng, trông thấy là mấy cô bé uống say bí tỉ không còn biết gì thì không thèm để ý tới.

Cho đến khi đi vào phòng VIP, nhìn thấy trên bàn trà lại được đưa vào không ít rượu đủ màu đỏ xanh vàng, anh tiện tay đóng cửa lại. Anh vừa định đi qua thì phía sau cửa bỗng bị ai đó đập mạnh.

Tiếng vang rất lớn, Jimin nhìn ra sau, Yoongi và Taehyung ngồi trong phòng cũng ngẩng mặt lên, nhìn mấy cô bé đang say khướt trước cửa.

Vừa thấy cảnh này, Taehyung lập tức hiểu ra, huýt sáo cười khẽ: "Ha, lại bị bám theo rồi! Nếu Chaeyoung nhìn thấy cảnh này, không biết có ghen không nhỉ?"

Jimin làm như không nghe Taehyung nói gì, lạnh lùng nhìn mấy cô bé trên mặt viết rõ mấy chữ "phải ngủ với anh ấy" đang đứng trước cửa.

"Ra ngoài." Giọng anh lạnh tanh.

Trên người mấy cô gái đều nồng nặc mùi rượu. Ban đầu bọn họ cũng to gan, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng xa cách và khí thế lạnh thấu xương của anh thì lập tức phát run.

Chỉ có một cô gái bị người nào đó trong nhóm đẩy ra. Không biết là do cô ta đỏ mặt hay vì uống quá nhiều rượu mà mặt mày đỏ bừng nhìn anh, vất vả lắm mới nặn ra được một câu đầy đủ: "Em... em thấy anh rất đẹp trai... Em... Em thích anh... Cho nên... anh có thể... có thể..."

"Không thể."

Giọng nói của anh vẫn lạnh thấu xương như cũ, dứt khoát và kiên quyết.

Mấy cô bé lập tức thất vọng nhìn anh chằm chằm. Bọn họ còn tưởng có thể gặp được cực phẩm lãng mạn, ai ngờ lại là một tảng băng.

Bên cạnh đã có bảo vệ nghe tiếng định sang đây đuổi người. Mấy cô bé kia vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị đánh bật ra bởi cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại.

Ngoài cửa yên tĩnh, sau đó là tiếng quát tháo đuổi người của bảo vệ, trong phòng bất ngờ vang lên tiếng cười.

"Thật không hổ danh là Park tổng, vẫn được ái mộ như năm đó." Yoongi ngậm điếu thuốc trong miệng, cười híp mắt.

"Nói nhảm nhiều quá rồi đấy." Anh không nhìn bọn họ, mà cầm điện thoại gọi cho Chaeyoung.

Lúc này Chaeyoung đang kí hợp đồng với Tổng Giám đốc Tập đoàn BGY. Đáng lẽ cô phải chào giá mảnh đất ở quảng trường Tây Dân ba trăm hai mươi triệu nhân dân tệ, nhưng để duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty bất động sản như BGY, nên cô đành nhượng lại với giá hữu nghị là hai trăm tám mươi triệu.

Ngành bất động sản trong nước càng ngày càng có chiều hướng tăng trưởng. Cô và Tổng Giám đốc BGY ngồi trong phòng họp trao đổi quan điểm của mình về ngành bất động sản trong nước.

Mỗi một câu nói của Chaeyoung đều khiến Tổng Giám đốc BGY càng thêm mong chờ về lần hợp tác tiếp theo với Phòng giao dịch Chaemin sau này.

Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động trên bàn họp rung lên. Cô không nhìn vào màn hình, liền tiện tay tắt máy, sau đó tiếp tục cười nói.

Trong câu lạc bộ Tử Tinh Thành, Jimin nghe thấy tiếng tắt máy, liền liếc nhìn màn hình điện thoại di động.

Yoongi nhìn người đàn ông cầm điện thoại vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng VIP, giễu cợt hỏi: "Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Chẳng lẽ Chaeyoung tắt điện thoại của cậu?"

Anh không nói câu nào.

Cô nhóc này thật sự học được cách tắt máy rồi sao?

Cuối cùng anh cũng phải bắt đầu suy nghĩ lại mấy lời của Taehyung lúc nãy, nói anh cái gì mà để kệ Chaeyoung là cô sẽ mọc cánh bay đi.

Chaeyoung mới hai mươi tuổi, có rất nhiều không gian trưởng thành và học hỏi. Nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, nếu cô thật sự trưởng thành hoàn toàn, thay da đổi thịt, lột xác trở thành Chae tổng anh không thể nào nắm trong tay, thì...

Jimin hơi nheo mắt.

Từ đầu đến cuối, Taehyung vẫn luôn điềm tĩnh ngồi uống rượu trên ghế sofa vuông bên kia, nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh trong tay, cười nói: "Dám tắt điện thoại của cậu, Park Chaeyoung đúng là người đầu tiên. Chờ cô ấy tới đây tôi phải khen cô ấy mới được, rất giỏi!"

Vừa dứt lời, Taehyung lại nói tiếp: "Đã không còn sớm nữa, đừng nói là xảy ra chuyện gì nhé. Cậu có cần đến chỗ cô ấy xem thử không?"

yoongi nhìn đồng hồ: "Có Jennie bên cạnh, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Điện thoại này tuyệt đối là do chính cô ấy tắt. Tôi để trợ thủ đắc lực của mình bên cạnh vợ cậu ta, nếu thế mà còn xảy ra chuyện thì chẳng phải thật uổng phí nhiều năm tôi đào tạo Kim Jennie hay sao?"

Jimin đi qua, trước khi ngồi xuống ghế sofa liền đá bay cái chân đang gác lên bàn trà của Yoongi. Sau khi ngồi xuống thì anh mới hờ hững nói: "Nếu không tách Jennie ra khỏi cậu, e rằng cậu đã chết dưới tay cô ấy rồi."

Yoongi đột nhiên bị sặc thuốc, ho đến nỗi trong đôi mắt sâu thẳm nổi tơ máu, khó khăn nói ra: "Con m* nó cậu bảo tôi sẽ chết dưới tay cô ấy hả?"

Anh lạnh nhạt cười nhạo: "Tôi thấy dạo này cậu thật sự rảnh lắm thì phải?"

"Sao hả? Tôi rảnh lắm đấy thì sao, cậu muốn đánh nhau với tôi à?" Yoongi ngậm thuốc, nheo mắt.

"Hai cậu muốn giết nhau thì tránh xa tôi ra một chút. Hơn nửa đêm rồi, tôi không muốn tha hai bệnh nhân bị thương nặng về bệnh viện đâu. Hôm nay ông đây hiếm khi không phải trực đêm." Taehyung cười giễu.

***

Hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc Chaeyoung cũng xuất hiện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành.

Được bảo vệ dẫn đến trước cửa phòng VIP, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng VIP rất rộng. Ghế sofa, bàn trà, micro đứng và rất nhiều thiết bị mà chỉ có House Party cao cấp mới có, mọi thứ đều đủ cả.

Bên trong chỉ có ba người.

Park Jimin, Min Yoongi và Kim Taehyung.

Taehyung hiện tại đã được xem là người quen cũ. Min Yoongi thì Chaeyoung chỉ mới nghe tên chứ chưa gặp lần nào. Nghe nói bình thường anh ta sống ở Mỹ, kinh doanh súng ống đạn dược, từng phát tài ở Hải Thành, sau đó nổi danh ở Mỹ.

Cô vừa mở cửa là đôi mắt sa sầm lạnh lùng của Jimin liền nhìn về phía cô, lên tiếng: "Chaeyoung, qua đây ngồi."

Cô gật đầu, vừa định đi qua thì lại thấy vẻ mặt Yoongi như không thể chịu đựng nổi, giống như sởn gai ốc.

"Tôi nói này, hai người ở nhà tình chàng ý thiếp thế nào cũng được, có thể chú ý đây là nơi công cộng một chút được không?" Yoongi lạnh lùng khiển trách.

Thật sự quen biết Jimin nhiều năm như vậy, Yoongi cũng chưa từng thấy anh chủ động với ai, chứ đừng nói đến thân mật niềm nở như thế này. Đúng là phá vỡ giới hạn chấp nhận của bọn họ mà.

Jimin lạnh lùng nhìn anh ta: "Nhấc cái chân ra."

Yoongi: "..."

M* nó, anh ta rất muốn mắng người nhưng phải nhịn. Chẳng mấy chốc thấy Chaeyoung đã đi tới, chân Yoongi đang gác lên bàn trà quả thật cản đường, anh ta rụt chân lại, đồng thời nhìn thoáng ra ngoài cửa.

Sau khi Jennie đưa Chaeyoung đến liền hết phận sự mà đứng ngoài cửa, quay người định đứng chung với mấy vệ sĩ trước cửa.

"Đừng ngoài đó làm gì? Vào đây." Yoongi lạnh giọng nói như ra lệnh.

Vừa rồi Chaeyoung cũng định bảo Jennie vào cùng, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy vẫn không vào. Cô vừa ngồi xuống bên cạnh Jimin đã nhìn ra cửa nói với Jennie: "Đúng rồi, cô vào đây đi, cũng đâu phải người ngoài."

Jennie vẫn đứng ở ngoài cửa, không nói gì, chỉ bình thản nhìn lướt qua Yoongi một chút chứ cũng không chào hỏi boss cũ tiếng nào. Cô nhìn Chaeyoung, nói: "Nơi này không hợp với tôi. Bà Park, tôi ở ngoài canh cửa, có việc gì cứ gọi tôi."

Nói xong, Jennie lập tức ra ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng VIP không khỏi có sự tĩnh lặng quái dị. Chaeyoung đã quen với tính cách vừa cứng vừa lạnh này của Jennie, thấy cửa đóng lại cũng không yêu cầu quá đáng nữa.

Jimin nhìn Chaeyoung, đưa menu rượu trên bàn trà cho cô: "Em muốn uống gì?"

Chaeyoung cúi đầu nhìn menu rượu, sau đó lại thấy trên bàn trà có nhiều rượu ngon như thế, bèn cười nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, nhiều rượu thế này cơ mà, em uống chung với các anh cũng được."

Kết quả, anh liền lấy lại menu rượu trong tay cô, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ đến, gọi cho cô một ly nước ép trái cây nóng, vài loại trái cây lạnh và thịt nguội.

Tận đến khi nhân viên phục vụ nhận lấy menu rời đi, Jimin mới nói: "Anh đã nói rồi, sau này em đừng hòng uống rượu nữa."

"Em có uống nhiều đâu mà..."

"Một hớp cũng không được."

"..."

Kể từ lúc Jennie đóng cửa lại, sắc mặt Yoongi vẫn luôn thâm trầm. Lúc này nghe thấy hai người bên cạnh vẫn đang phát rồ rải thức ăn chó thì anh ta chịu hết nổi, liếc Chaeyoung bên cạnh một chút rồi cười khẩy khiển trách: "Vừa rồi chẳng phải cô gái này còn to gan dám tắt điện thoại của cậu đó sao? Sao nháy mắt đã trở thành cô vợ bé nhỏ rồi? Ngay cả nước ép trái cây cũng phải làm nóng thì yếu ớt cỡ nào hả?"

Taehyung hững hờ rót rượu: "Tôi đã sớm được chứng kiến rồi, cậu cũng tập thích ứng đi là vừa. Có điều, theo y học, đúng là phụ nữ nên ít uống lạnh, cố gắng uống nóng nhiều hơn, vậy mới tốt cho cơ thể."

Yoongi lạnh lùng quở trách, híp mắt cười nhạo: "Quả nhiên cậu bị đầu độc không nhẹ, đầu óc mơ màng đến nỗi sắp hò hét cổ vũ cho hai người này rồi."

Taehyung vẫn cười rất hững hờ: "Cậu tưởng rằng anh em cậu dễ dàng lắm sao? Tôi thấy mình 80% là bị hai người họ ngược quá lâu nên mắc hội chứng Stockholm*. Giờ quen luôn rồi, hai ngày mà không bị ngược là tôi thấy khó chịu."

(*) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Ở đây tác giả ám chỉ Taehyung đã bị hai vợ chồng Park Jimin ngược thành quen.

Yoongi hơi nghiêng người trên ghế sofa, lạnh nhạt nói: "Cậu muốn bị ngược đến vậy sao? Được, tôi thành toàn cho cậu."

Taehyung giương mắt nhìn anh ta: "Thành toàn cái gì?"

Yoongi nhìn ra cửa với ý tứ sâu xa: "Cậu sẽ biết nhanh thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net