Chương 143: Người yêu cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung dựa vào trực giác của phụ nữ, cảm thấy có lẽ giữa Kim Jisoo và Kim Taehyung có đoạn quá khứ nào đó.

Lúc này Jimin mới lạnh nhạt lên tiếng, "Cậu nghĩ sao mà gọi cô ấy tới đây vậy?"

"Tôi và cô Thời đã từng quen biết nhau ở Mỹ. Dù sao cũng là người quen cũ, sinh nhật của tôi, người ta muốn đến tặng trái cây bánh ngọt, dù tôi hiểu cô ấy đến đây hoàn toàn không phải để mừng sinh nhật tôi, nhưng tôi cũng không thể từ chối." Yoongi nhả ra một ngụm khói, cười khẩy: "Là chính cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô ấy là người hiểu rõ tính tình của lão Kim hơn chúng ta. Cô ấy cũng biết hôm nay tới đây sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào mà."

Yoongi lại nhìn Kim Jisoo vẫn im lặng đứng đó: "Lúc trước, người đi trêu chọc cậu ta là em, người nói đi liền đi cũng là em. Bây giờ về nước, biết rõ thái độ của cậu ta thế nào mà vẫn muốn tới, em thấy rõ rồi chứ? Cậu ta còn chẳng thèm nhìn em lấy một lần."

Jisoo không lên tiếng, lúc Chaeyoung ân cần đi tới kéo tay mình thì cô cũng chỉ hờ hững khẽ nhếch môi. Đôi mắt ẩn trong bóng tối của phòng VIP khiến người khác không nhìn ra cảm xúc.

Lúc này, bên ngoài phòng VIP chợt có tiếng huyên náo từ xa vọng lại, nghe như có tiếng khóc lóc sợ hãi chói tai của phụ nữ và không ít tiếng bước chân...

Taehyung vừa ra khỏi phòng VIP không bao xa, cũng không dừng bước vì tiếng gào khóc và đám người tụ tập. Lúc đi ngang qua đám người đó, nghe thấy tiếng cô gái bên trong bị ai đó tát một bạt tai, kèm theo là tiếng mắng chửi của mấy tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh, lúc này anh mới tỉnh bơ đảo mắt nhìn vào đám người.

Vừa nhìn thấy cô gái bên trong nhếch nhác nằm rạp dưới đất, đôi mắt sắc lạnh của anh chợt từ từ híp lại. Anh xoay lại đẩy người đang cản trước mặt ra mà bước thẳng tới.

Tiếng động bên ngoài không nhỏ, rất nhiều người trong phòng VIP cũng đã ùa ra xem. Jisoo mở cửa phòng VIP ra, xa xa nhìn thấy Taehyung đang đứng ở đó.

Chaeyoung trông thấy đám đông bên kia cũng vô thức đi ra ngoài.

Dù câu lạc bộ Tử Tinh Thành quản lý nghiêm ngặt thế nào đi nữa, nhưng suy cho cùng thì nơi đây cũng là hộp đêm. Hai cô gái ra ngoài một mình không an toàn.

Jimin đứng dậy đi qua, Yoongi cũng đành dụi tắt đầu thuốc lá, cau mày đi ra xem tình hình.

Trong đám đông, cô gái trẻ tuổi ngã dưới đất, bị người ta tát hai bạt tai, quần áo hơi xộc xệch, để lộ nửa bờ vai trần, giống như suýt bị hãm hiếp vậy. Tóc tai cô ta rối bù, gần như che khuất nửa gương mặt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được mặt mày cô ta tái nhợt đầy hoảng sợ, còn có đôi mắt khóc đến sưng đỏ.

Jisoo vừa hòa mình vào đám đông đã trông thấy cô gái đang ngã dưới đất. Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô thoáng thay đổi, cô vô thức ngước mắt nhìn về phía Taehyung đang lạnh lùng đứng xem cách đó không xa.

Chaeyoung dừng bước, đợi đến khi Jimin đi tới mới ngoảnh đầu ghé sát bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Em không hiểu lắm."

Anh đã thấy được tình hình trong đám người, bèn nắm lấy tay cô, không để cô đi tiếp nữa, hờ hững nói: "Chuyện riêng của Taehyung, em không cần phải để ý."

Chaeyoung: "..."

Có người phụ nữ nào mà không có máu bà tám chứ?

Cô đành phải quay đầu lại nhìn.

Yoongi đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Hôm nay đúng là bất ngờ, hai người yêu cũ của Taehyung đều ở đây."

Người yêu cũ?

Lại còn là hai người?

Chaeyoung ngạc nhiên nhìn Jisoo trước mặt, sau đó lại nhìn cô gái đang chật vật ngã dưới đất bị người ta vây xem kia, cuối cùng nhìn sang Yoongi hóng chuyện.

Yoongi cười khẩy, nói: "Nhắc tới người mà lão Kim yêu duy nhất thì cũng chỉ có một mình Kim Jisoo mà thôi. Bây giờ cậu ta còn yêu hay không thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn là có hận."

Yoongi ném ánh mắt lạnh lùng về phía cô gái đang ngã dưới đất: "Đó là Jang Hayoon. Bốn năm trước cô ta từng có hôn ước với Taehyung. Hôn ước là do nhà họ Kim tự ý sắp đặt, nhưng bị Taehyung từ chối, cũng đã hủy hôn từ lâu. Jang Hayoon này rất thích Taehyung, tuổi còn trẻ nên thích nổi loạn. Sau khi bị từ hôn thì có thể dùng một khóc, hai quậy, ba treo cổ để hình dung, nhưng cô ta vẫn không được cậu ta để mắt tới. Cũng bởi vì thế mà quan hệ giữa nhà họ Jang và nhà họ Kim trở xấu đi, dần dà hai nhà không còn qua lại nữa."

Lúc Yoongi nói những lời này thì Jisoo đang đứng bên cạnh ít nhiều gì cũng có thể nghe được. Nhưng cô vẫn đứng yên, chỉ một mực nhìn Taehyung.

Yoongi tỏ vẻ như đang xem trò vui: "Dù cô Chae không quan tâm đến chuyện bên ngoài thế nào đi nữa thì chắc cũng biết rõ, đầu năm nay Tập đoàn điện tử lớn nhất Hải Thành là Jang thị đã tuyên bố phá sản. Các thành viên Hội đồng quản trị của Jang thị phán đoán sai nên dẫn tới công ty sụp đổ. Họ không những phá sản mà còn thiếu một khoản nợ lớn. Không ai biết Jang Hayoon này bị bán đi như thế nào, nhưng nhìn tình hình này, mấy người bên cạnh kia hẳn là người đã mua cô ta, có lẽ cô ta vừa mới bỏ trốn."

Tay Chaeyoung bỗng nhiên dần lạnh buốt.

Cô đã từng trải qua những việc này, hiểu rõ nó đáng sợ và tuyệt vọng thế nào. Thế giới này thực tế vậy đó, đằng sau một công ty lớn có bao nhiêu người đang dòm ngó. Một khi công ty sa sút, không mong có người giúp đỡ, chỉ cần không gặp họa liên miên là đã mừng lắm rồi.

Thấy Chaeyoung đột nhiên im lặng, Jimin nắm lấy tay cô: "Chuyện không liên quan đến em, đừng suy nghĩ lung tung."

Bị mấy người đàn ông từng bước ép sát về phía sau, Jang Hayoon tránh né, quỳ rạp dưới đất, không ngừng di chuyển sang bên cạnh. Trong mắt cô ta chứa đầy nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng, chứng kiến cảnh này Chaeyoung như nhìn thấy kiếp trước của mình.

Từ đầu đến cuối Jimin luôn nhìn cô, trông thấy sắc mặt cô hơi tái thì thấp giọng hỏi: "Em khó chịu trong người hả?"

Chaeyoung lấy lại bình tĩnh: "Có lẽ ở đây có nhiều người vây xem nên em cảm thấy hơi ngộp, không sao đâu."

"Đừng xem nữa, về thôi." Jimin nắm lấy tay cô, muốn dẫn cô đi.

Ngay lúc này, Jang Hayoon đang nằm dưới đất bỗng hét lên một tiếng đau đớn. Một người đàn ông kéo cô ta về phía sau vài mét, rồi đạp lên bắp chân cô ta.

Chaeyoung vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông hơi ngà ngà say đang đứng đó mắng thật dữ tợn: "Con điếm thối tha này, cầm tiền của ông rồi mà còn giả vờ gái trinh gì chứ? Ông bỏ ra tám mươi nghìn để mua đêm đầu tiên của mày đã là nể mặt nhà họ Jang các người lắm rồi. Bằng không, với mặt hàng như mày, một đêm tám nghìn cũng chưa chắc có người muốn! Đã bị bán đi rồi, quần áo cũng đã thay, còn giả vờ gì mà giả vờ!"

Jang Hayoon ngã dưới đất khóc lóc, lắc đầu lia lịa: "Tôi không bán... Người lấy tiền không phải là tôi... Xin các ông thả tôi ra... Cầu xin các ông... Á!"

Tiếng hét cuối cùng là do người đàn ông kia tàn nhẫn đạp mạnh vào bắp chân cô ta.

"Mặc kệ người lấy tiền là ai, cô bị bán đi là được rồi!" Người đàn ông bỗng dùng một tay kéo cô gái đang chật vật ngã dưới đất đứng dậy, thậm chí còn xé toạc quần áo cô ta trước mặt mọi người. Cô ta thét lên chói tai, giãy giụa cũng vô dụng, tóc bị nắm, trông thảm hại vô cùng.

"Cầu xin các ông tha cho tôi..."

"Cầu xin? Nếu cầu xin mà có tác dụng thì nhà mày đã không phá sản rồi!" Người đàn ông cười lạnh, tàn nhẫn nắm tóc cô ta: "Mấy người ông đây đợi trong phòng lâu như vậy mà con m* nó mày muốn chạy là bỏ chạy à? Làm mất hứng thú của mấy ông thì thì không đơn giản như việc chỉ trả tám mươi nghìn đâu. Mày muốn tự do đúng không? Thế mày tự hỏi những người ở xung quanh xem, người đến Tử Tinh Thành này không thiếu tiền. Mày nhìn xem ai sẽ mua cô? Ông đây ra giá cũng không cao, gấp mười lần thôi! Sao hả? Tám trăm nghìn!"

Jang Hayoon tuyệt vọng khóc to. Tiếng khóc chói tai vang lên cũng chỉ làm người ở xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, không một ai tiến lên.

Chaeyoung nghe thấy tiếng khóc thì cả người chấn động. Những hình ảnh ở kiếp trước mà cô cố gắng quên đi cứ liên tục hiện ra trong đầu, làm cô khó thở.

Cô kiềm chế nhịp tim sắp nhảy đến cổ họng, không nhịn được xoay đầu lại đẩy đám người phía sau ra, định xông vào nói một câu cô mua. Chẳng phải chỉ tám trăm nghìn thôi sao? Cô mua!

"Tôi mua."

Chợt có người lên tiếng, nhưng giọng nói này không phải đến từ Chaeyoung!

Mà là Kim Taehyung.

Vừa nghe thấy hai tiếng này, Jang Hayoon không dám tin, chật vật ngẩng mặt lên. Vừa nhìn thấy Taehyung trong đám đông thì cô ta lập tức òa khóc thảm thiết như cuối cùng cũng tìm thấy con đường sống. Cảm xúc bi thương phức tạp này thật sự khó mà hình dung được.

Khoảnh khắc Taehyung vừa mới lên tiếng, Jisoo nhìn thẳng về phía anh. Trong mắt cô như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.

Vậy mà từ đầu đến cuối anh không hề liếc sang nhìn cô một cái, chỉ lãnh đạm nói: "Tôi mua, còn chưa thả người?"

Người có thể xuất hiện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành thật sự cũng là người có địa vị trong giới thượng lưu. Nhà họ Kim chính là một trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành, tất nhiên danh tiếng lừng lẫy.

Người đàn ông tóm được Jang Hayoon nhận ra Taehyung, lời mắng vừa tràn ra khóe miệng lập tức nghẹn lại trong cổ, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi hỏi lại: "Anh Kim? Anh chắc chắn mua cô ta sao?"

"Tôi không nói hai lời." Ánh mắt Taehyung âm u lạnh lẽo.

Người đàn ông không cách nào khác đành buông tay. Jang Hayoon vừa được tự do liền lảo đảo chạy đến chỗ Taehyung, còn nghiêng ngả nhào đến trước mặt anh. Taehyung không đổi sắc mặt tránh né cánh tay cô ta hướng về phía mình, không để chạm vào. Anh đứng ra xa rồi ném áo khoác vắt ở khuỷu tay lên nửa người gần như lộ ra của cô ta.

Cả người Hayoon run rẩy, không dám chạm vào anh, vội vàng khoác áo của anh lên người. Sau đó cô ta cẩn thận rụt đầu rụt cổ nép sau lưng anh, theo bản năng tìm kiếm sự che chở.

Đám đông vây quanh bắt đầu bàn tán, nói trước kia hình như Jang Hayoon cùng công tử nhà họ Kim này được ông nội tác thành. Tuy hai người họ không thành đôi, nhưng cũng không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà công tử nhà họ Kim vẫn có thể ra tay trượng nghĩa như vậy.

Jisoo vẫn luôn đau đáu nhìn Taehyung. Kể cả khi Jang Hayoon chạy ra sau lưng anh thì ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm về phía anh.

Từ đầu đến cuối Taehyung cũng không hề liếc sang cô, dù chỉ một giây.

***

Đám đông dần giải tán, có vẻ như vở kịch này cuối cùng cũng chấm dứt. Chaeyoung đảo mắt mới phát hiện không biết Jisoo đã rời đi từ lúc nào.

"Cô Kim đi từ lúc nào vậy?"

"Cảnh vừa rồi đã đủ đâm nát trái tim cô ấy rồi. Cô ấy cứ ở đây không đi, chẳng lẽ còn chờ chúng ta nói mấy lời an ủi dối trá sao?" Yoongi đứng bên cạnh, thờ ơ sờ chiếc bật lửa màu đồng trong tay.

Nói xong anh lại liếc sang Chaeyoung một cái: "Sắc mặt của cô thật sự rất tệ. Ai không biết còn tưởng người vừa bị đẩy ngã dọa dẫm không phải là cô Jang kia mà chính là cô đấy."

Jimin vẫn luôn nhìn khuôn mặt Chaeyoung: "Em vẫn không khỏe à?"

Đúng là anh nhìn ra sắc mặt cô vừa rồi rất khác thường. Đáy mắt tràn ngập cảm xúc của cô không thoát được cặp mắt của anh.

Chaeyoung cúi đầu lắc lắc, tỏ ý mình không sao, rồi lại quay sang trừng Yoongi nói chuyện như đang chọc trúng tử huyệt của cô: "Chẳng qua vừa rồi tôi nhìn không lọt mắt thôi. Người có thể đến câu lạc bộ này không sang thì cũng giàu, thoải mái ăn một bữa hải sản nhập bằng đường không về là đã mất đến trăm mấy nghìn, thế mà vừa rồi chẳng ai chịu ra tay cứu người."

Yoongi thả lỏng tay: "Thương giới chính là nơi bán mạng người để kiếm chác tư lợi. Trong đó toàn là những nhân vật nổi tiếng đấu tranh vẫy vùng mới được tiến vào cửa quyền quý. Tất cả mọi người đều hiểu rõ người nào không nên đụng tới. Chẳng qua cô gái kia chỉ là tiểu thư của một tập đoàn bị phá sản. Vì bị trả thù mà nhà họ Jang dần dần sụp đổ, cho nên kẻ thù cũng không ít. Có ai lại vì một cô gái nhỏ nhoi vô dụng như vậy mà đi đắc tội với người ta?"

Đôi môi đỏ mọng của Chaeyoung khẽ cong lên, nụ cười rất mờ nhạt: "Các anh thật sự có thể vì mình máu lạnh vô tình mà tìm ra được đủ lý do hợp lý."

Yoongi nhướng mày cười giễu: "Từ bao giờ cô Chae trở thành người ghét kẻ ác như kẻ thù vậy?"

Chaeyoung không đáp lại nhưng tâm trạng rõ ràng không vui.

Yoongi chế nhạo quay trở vào: "Con m* nó tôi chưa ăn sinh nhật xong mà đã chạy đến đây xem một màn máu chó này. Chuyện của lão Kim thì để mặc cậu ta xử lý đi. Chẳng phải người ta nói phụ nữ chỉ cần ăn bánh ngọt là tâm trạng sẽ vui lên sao? Đi nào cô Chae, về phòng VIP ăn bánh thôi."

Chaeyoung: "..."

Thật đúng là vô tâm.

Jimin không nhìn Yoongi, rũ mắt nhìn cô: "Em muốn về nhà hay muốn ăn bánh?"

"Ăn bánh đi. Tuy cô Kim đã về rồi nhưng dù sao người ta cũng đã mua bánh gato đến, không ăn thì phí."

Vì mấy miếng bánh ngọt mà Chaeyoung kéo Jimin về lại phòng VIP. Hôm nay là sinh nhật Min Yoongi, việc cắt bánh nên để anh ta làm. Nhưng anh ta lại quăng dao nĩa tới trước mặt cô: "Cô muốn ăn thì tự cắt đi. Tôi không có hứng thú với mấy thứ đồ ngọt này."

Thấy Jimin cũng không có ý định ăn bánh gato, Chaeyoung quyết định tự tay cắt bánh thành mấy miếng, rồi lại đút ngón tay không may bị dính kem bơ cho vào miệng.

Bánh rất ngọt, lại còn là vị anh đào. Thậm chí trong kem bơ còn có chút vị rượu anh đào.

***

Yoongi và Jimin trò chuyện về mấy mối làm ăn gần đây.

Trong lúc đó bồi bàn thi thoảng đi vào tiếp rượu và cả nước trái cây cho Chaeyoung.

Buổi tối Chaeyoung chưa ăn cơm, nên cô một mình ăn hết nửa chiếc bánh hai tầng cao mười phân này, còn uống liên tục ba bốn ly nước trái cây.

Đến cuối buổi Jisoo cũng không quay lại, Taehyung lại biệt tăm biệt tích.

Khi bọn họ định ra khỏi phòng, Chaeyoung cũng đứng lên đi, nhưng sau khi đứng dậy thì cả người cô đều dính vào người Jimin. Bước chân cô bồng bềnh, gương mặt hơi ửng hồng, ánh mắt mờ sương, lười biếng tựa vào vai anh.

Jimin nhận ra tình huống này chính là cô đã say rồi, bèn ôm lấy cô, tránh để cô không may bị ngã. Ánh mắt anh lạnh lùng, cặp mày chau lại, hiển nhiên không ngờ cô vậy mà cũng có thể say.

"Cô ấy say rượu sao?" Yoongi đang định đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn.

Chaeyoung lắc đầu, giơ tay lên vung vẩy tự do hai cái: "Đâu có. Tôi chỉ uống nước trái cây, đâu có uống rượu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net