Chương 150: Có tật giật mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nham hiểm ác độc, cô nói ai vậy? So với cô, tôi làm sao xứng được với mấy từ này? Mua chuộc bác sĩ tâm lý để kê đơn thuốc làm suy nhược tinh thần của chị gái mình, ai có thể nham hiểm hơn cô? Thừa dịp tâm trạng tôi không ổn định mà ngày ngày xúi bẩy tôi ly hôn, thậm chí xúi giục tôi dùng đến cách tự tử để ép Jimin, còn ai có thể độc ác hơn cô?"

Chaeyoung phản bác lại không chút nể nang, lại càng vì Park Hyun Sik đã đứng sau lưng Seoyoung từ bao giờ mà nghiến từng chữ, trách mắng cô ta, không giữ gìn chút nào.

Quả nhiên nghe thấy những lời này, mặt Seoyoung trắng bệch nhưng vẫn lập tức hùng hồn: "Chị vô duyên vô cớ sao lại đổ những chuyện này lên đầu tôi? Tôi làm sao biết bác sĩ kê đơn thuốc gì cho chị. Chị mới là người có bệnh, không phải tôi! Ai biết có phải đầu óc chị phát rồ nên mắc bệnh ảo tưởng hay không!"

Cô ta nổi giận đùng đùng nói tiếp: "Hơn nữa chị có tự tử đâu, tôi xúi giục chị lúc nào? Chị có bằng chứng không? Đều là chuyện chị tự tưởng tượng ra, đừng có vu oan cho tôi!"

Nhớ đến kiếp trước mình ngồi trong bồn tắm vì mất quá nhiều máu mà kiệt sức không đứng dậy nổi, Chaeyoung chỉ hận không thể tát một bạt tai nữa lên mặt Seoyoung.

Ánh mắt Chaeyoung lạnh lùng: "Tôi không muốn phí lời với cô. Cút ngay! Chó ngoan không chặn cửa."

"Chị chửi ai đấy?"

"Lần trước ở nhà họ Park, vì giữ thể diện cho ba mà tôi không trở mặt với cô ngay trước mặt mọi người. Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cô. Tránh ra!"

Seoyoung đứng chặn trước cửa: "Chị còn muốn ra tay đánh tôi à? Đây là nhà họ Chae, không có Park Jimin làm chỗ dựa, tôi xem chị có dám đánh..."

"Chát" một tiếng, Chaeyoung không chút do dự dang thẳng tay tát cô ta.

Seoyoung sững sờ một thoáng, trong nháy mắt rúm ró đưa tay muốn túm tóc Chaeyoung. Chaeyoung nghiêng người tránh ra. Nếu không phải tay cô bị thương thì vừa rồi cô còn có thể tát mạnh hơn.

Nhìn thấy Park Seoyoung như muốn phát điên đánh nhau với cô, Park Hyun Sik đứng nghe đã lâu chợt lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Trước cửa nhà mà gây sự cái gì?"

Seoyoung chợt cứng đờ, quay lại nhìn thấy ánh mắt Park Hyun Sik liền hoảng hốt: "Ba... là Park Chaeyoung... chị ta..."

Ông cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Chaeyoung: "Con vào nhà trước đi."

Sau khi vào nhà rồi Park Hyun Sik mới hỏi: "Tóm lại là có chuyện gì? Con và Seoyoung gần đây nóng nảy bất thường. Lần trước chuyện nó làm đúng là quá đáng, nhưng những chuyện con vừa nói là sự thật sao?"

"Ba, là Park Chaeyoung  vu oan cho con. Ba đừng nghe chị ta nói bậy..." Cô ta cuống quýt giải thích: "Hôm đó con về nhà như thế nào ba cũng nhìn thấy rồi. Con ở bên ngoài bị dính mưa cả đêm, vừa lạnh vừa nhếch nhác, suýt nữa thì chết ngoài đường! Rõ ràng bây giờ chị ta bắt đầu ra tay tàn nhẫn với em gái mình rồi..."

"Con câm miệng lại đi." Ông giận dữ lạnh lùng nhìn cô ta, không chịu nổi cái giọng la hét này.

Seoyoung ấm ức nghiến chặt răng, đứng một chỗ trừng Chaeyoung.

Hiển nhiên đêm hôm đó cô ta thật sự bị dọa không hề nhẹ.

Chaeyoung lãnh đạm liếc cô ta một cái: "Cô cũng không cần phải có tật giật mình. Cô đã gây ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ kể chi tiết từng chuyện cho ba nghe. Cô muốn trốn cũng không trốn được đâu."

"Tôi thật sự không làm gì hết! Chị đừng ngậm máu phun người!"

Cô không tranh cãi thêm với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Ba, hôm nay con về là có chuyện muốn nói với ba. Chuyện của Seoyoung để nói sau, chúng ta bàn chuyện chính trước đã."

Park Hyun Sik nhíu mày, thấy nét mặt cô nghiêm túc như vậy liền hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba con mình vào phòng sách nói chuyện đi." Chaeyoung nói rồi định đi lên lầu.

"Park Chaeyoung, có chuyện gì thì chị nói luôn ở đây đi. Chị đừng hòng đẩy tôi ra để nói xấu tôi với ba! Chuyện tôi làm tôi sẽ nhận. Chuyện tôi không làm chị không được vu oan hãm hại tôi!" Seoyoung chợt vươn tay đẩy cô.

Hiện giờ Chaeyoung không đặt nặng chuyện của cô ta. Cô bị đẩy cũng không lùi lại, còn giơ tay lên túm cổ tay Seoyoung hất văng sang một bên, đảo mắt nhìn cô ta: "Cô cho là cả thế giới quay quanh cô sao? Tôi nói chuyện riêng với ba thì nhất định là nói về cô à? Cô tưởng mình là ai chứ? Dán mấy lớp cao lên mặt thì tưởng mình là da chó thật sao hả?"

Lim So Hee nghe thấy động tĩnh đi từ bên trong ra. Nhìn thấy Chaeyoung bỗng dưng sắc bén như vậy bà ta liền bước đến cười như không cười: "Chaeyoung, sao cô mới về nhà mà đã nổi cáu như vậy hả? Điện thoại của Seoyoung bị đập hôm trước là do cô sao? Cô làm chị mà chẳng hiểu chuyện gì hết. Cô bây giờ là bà Park, thật có bản lĩnh, ngang ngược giở trò với em gái mình, tính khí muốn cáu là cáu. Nếu quả như nhà họ Chae không chứa chấp cô thì cũng không ai cầu cô trở lại. Làm cái gì mà mới về đã cãi nhau đến thế này? Nhà họ Chae bình thường rất yên tĩnh, cô vừa bước vào cửa đã ồn như cái chợ!"

Ánh mắt Chaeyoung lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến Lim So Hee vẫn cố chấp không biết bây giờ ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu. Cô hờ hững nhìn cô ta: "Cái dáng vẻ hiền lành đáng thương này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt trong nhà thôi. Đừng có làm trò ghê tởm trước mặt tôi. Cô còn không rõ vì sao điện thoại của cô bị đập à? Cô lượn hơn nửa thành phố này để theo dõi tôi. Vệ sĩ của tôi làm đúng phận sự của mình, tưởng cô có ý đồ xấu với tôi, chỉ đập điện thoại của cô chứ không đả động gì đến người cô là xem như còn nể cô mang họ Chae. Vậy mà cô còn muốn ở trong nhà làm loạn với tôi à?"

Chaeyoung nói những chuyện này ngay trước mặt Park Hyun Sik và Lim So Hee. Trong nháy mắt Seoyoung như gặp phải ma, mắt không giấu được nét hoảng hốt: "Hôm đó tôi chỉ thuận đường thôi, sao chị lại quy kết là tôi theo dõi chị? Rõ ràng chị ngứa mắt với tôi nên mới cố tình cho vệ sĩ đe dọa tôi! Nếu vệ sĩ của chị dám đụng đến người tôi, tôi không kiện cả nhà cô ta thì tôi không phải người họ Chae!"

Chaeyoung cười lạnh: "Xem nét mặt của cô bây giờ đúng là có tật giật mình. Mồm thì la hét nhưng ánh mắt của cô tự bán đứng mình rồi."

Park Hyun Sik vẫn không lên tiếng, mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn con gái thứ hai của mình.

Nhận ra ánh mắt của ba, lúc này cô ta mới kiềm chế một chút. Đêm hôm đó cô ta thật sự bị Chaeyoung khiêu khích, chỉ hận không giết được cô. Bây giờ nhìn thấy cô thì oán hận của cô ta chỉ bốc cao ngút trời không chút suy giảm.

Từ đầu đến giờ Chaeyoung vẫn lạnh nhạt, đến cả nét mặt khách sáo lúc trước cũng không còn. Cô rõ ràng muốn thể hiện lập trường muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.

"Ba, ba đừng tin chị ta." Seoyoung hạ thấp giọng xuống.

"Sau chuyện ở nhà họ Park lần trước, có phải ba đã cảnh cáo con, hoặc là cút ra nước ngoài học, hoặc là ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm mấy tháng, không được ra khỏi cửa. Vậy mà con không được cho phép đã đến gặp Chaeyoung gây phiền phức! Con xem lời của ba là gió thoảng bên tai có phải không?" Ông cầm tách trà Lim So Hee vừa bê tới, bất ngờ đập mạnh tách trà xuống dưới chân cô ta.

Tiếng tách trà khiến Seoyoung hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước. Nước trà nóng hổi thấm ướt chiếc dép lê trên chân cô ta, chiếc tách vỡ tan thành một đống hỗn độn trên đất.

Seoyoung không dám tin, cô ta ngước mắt lên nhìn ba: "Ba chỉ nghe một phía từ chị ta, mà không chịu nghe con giải thích sao?"

"Còn cần phải giải thích hả?"Ông lạnh mặt nói: "Mày là con tao, chẳng lẽ tao không biết tính tình mày thế nào? Lúc trước, vì Chaeyoung được gả cho Jimin mà mày làm mình làm mẩy. Từ lúc đó tao đã biết mày tơ tưởng đến anh rể rồi! Tao nghĩ mày là con gái ruột nên giữ thể diện cho mày, không nói toạc ra, vậy mà bây giờ mày dám làm loạn! Mày đừng than trời trách đất nữa!"

Seoyoung tựa như nghe được chuyện cười: "Nếu ba đã biết con nghĩ gì thì tại sao vẫn đẩy tất cả những thứ con thích cho Park Chaeyoung! Ba có thấy ba thiên vị không?"

Ngay lập tức, Park Hyun Sik nổi giận: "Từ nhỏ đến lớn, cái mày thích, hoặc là Chaeyoung thích, chỉ cần mày mở miệng một câu thì bất cứ giá nào nó cũng sẽ nhường cho mày! Hai chị em đều bị tao chiều hư. Tuy bên ngoài tính tình nó kiêu ngạo bị người đời chỉ trích, nhưng nó chỉ nhường nhịn một mình đứa em gái là mày thôi! Mày muốn gì nó cũng cho! Bây giờ mày còn muốn thế nào nữa? Do đã quen cướp mọi thứ từ tay Chaeyoung, cho nên bây giờ nó không chịu nhường người chồng hợp pháp của mình cho mày, thế là mày quyết không đội trời chung với nó phải không?"

Dứt lời, ông tức giận, chỉ vào gương mặt trắng bệch của Seoyoung: "Mày còn không biết xấu hổ mà đứng đây la hét hả? Đồ bất hiếu! Quỳ xuống cho tao!"

"Con? Quỳ xuống?" Cô ta đỏ mắt nhìn ba chằm chằm.

"Quỳ xuống!"

Mặt Park Hyun Sik vẫn kiên định giữ vẻ tức giận. Chứng kiến quan hệ giữa Seoyoung và Chaeyoung bây giờ trở nên căng thẳng như vậy, ông giận đến tim phổi đều đau.

"Ông à, ông bớt giận đi. Seoyoung vẫn còn nhỏ, ông nói với nó những chuyện này làm gì? Ai cũng có quyền thích một người, nó cũng đâu làm chuyện gì quá đáng. Một cô gái thích và muốn theo đuổi một người đàn ông cũng là chuyện bình thường, huống chi chẳng phải Chaeyoung vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao?" Lim So Hee thấy ông nổi giận thì đứng bên cạnh giơ tay vuốt ngực ông hai cái.

Sắc mặt Park Hyun Sik vô cùng khó coi. Ông không thèm để ý đến bà ta, mà vẫn nhìn chằm chằm Seoyoung đang cắn răng, sống chết không chịu quỳ: "Tao bảo mày quỳ xuống! Mày điếc à? Không nghe hả?"

"Con không quỳ! Dựa vào cái gì mà con phải quỳ?" Cô ta nổi giận, quát lớn, xoay người chạy bình bịch lên lầu.

Thấy Park Hyun Sik lạnh mặt muốn chạy theo tóm Seoyoung lại, Lim So Hee vội vã kéo ông: "Ông đừng có giận như vậy, Chaeyoung vẫn còn ở đây mà. Trong nhà đang yên đang lành, nó về một cái là ầm ĩ cả lên. Ông cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên người Mộng Nhiên..."

"Bà câm miệng cho tôi!" Ông bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái: "Bà vừa mới nói cái gì? Chaeyoung là con gái tôi, sao nó lại không được về nhà hả?"

Lim So Hee đột ngột bị giận cá chém thớt. Bà ta không vui, rút tay khỏi cánh tay ông, mặt mày khó chịu: "Tôi thấy ông cứ trách Seoyoung mãi, tôi thương nó nên mới nói giúp mấy câu thôi. Ông giỏi lắm, bây giờ trong mắt ông, ngoại trừ đứa con này ra Chaeyoung thì không ai được nói nhiều thêm một câu đúng không?"

Ông nhíu mày, hiển nhiên không định bày sắc mặt dễ chịu với bà ta.

Lim So Hee tức nghẹn họng, ngước mắt nhìn về phía Chaeyoung. Thấy thái độ thờ ơ bàng quan của cô, bà ta lại càng ứa gan.

Cái con ranh này, lúc trước về nhà còn biết kiêng nể, bây giờ chẳng thèm dè chừng gì nữa, vừa trở về đã lập tức khai chiến. Hôm nay đâu phải ngày lễ ngày Tết gì đâu, đột nhiên trở về nhà họ Chae đánh đánh giết giết như vậy là có ý gì?

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Seoyoung xách vali chạy nhanh xuống lầu.

Chaeyoung thấy cảnh này thì không nói gì, chỉ lạnh lùng nhướng mày.

Park Hyun Sik nheo mắt lại, giận dữ quát: "Mày đi đúng không? Được, hôm nay mày dám cầm vali ra khỏi nhà thì sau này đừng trở về nữa! Cút khỏi đây! Nhà họ Chae chúng tao không có loại con gái như mày!"

Bước chân Seoyoung cứng đờ, nhưng vẫn không nhìn ai, tiếp tục lôi vali xuống lầu. Cuối cùng cô ta liếc mắt nhìn Chaeyoung một cái, rồi tung cửa bỏ đi.

"Ôi trời, con bé này, đi gì mà đi chứ." Lim So Hee lẩm bẩm, rồi lại nhìn về phía Chaeyoung, thấp giọng oán trách: "Có ai làm chị như con không? Ít nhất Seoyoung cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn hại người, vậy mà con chẳng biết nhường nhịn em mình. Con muốn ép nó bỏ đi mới chịu sao? Có phải nhìn thấy Seoyoung đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì con mới hài lòng không? Con thấy cửa nát nhà tan thì mới hả dạ à?"

"Bà ít nói vài câu thì sẽ chết hả?" Ông liếc mắt, cáu gắt nhìn bà ta.

Lim So Hee vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Chaeyoung: "Tôi trở về nhà họ Chae thì làm sao lại tan cửa nát nhà. Ngược lại, nếu dì Lim đây tiếp tục ở lại nhà họ Chae thì còn chưa biết thế nào."

Đầu mày bà ta cau chặt, nhìn cô: "Chaeyoung, lời này của con là có ý gì?"

Cô thoáng nở một nụ cười lạnh nhạt. Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, cô xoay người bước ra, không giải thích thêm gì nữa.

Seoyoung lái chiếc xe từ trong gara nhà họ Chae ra, còn chưa kịp chạy đi thì cô ta đã nhìn thấy Chaeyoung đứng ở sân trước. Nếu không phải có ba ở đây, Seoyoung thật sự chỉ muốn giẫm chân ga đâm chết cô.

Không được! Cô ta phải nhịn! Cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng dâng hết mọi thứ cho Chaeyoung, tuyệt đối không thể bị chị ta dắt mũi.

Nhất định sẽ có cách khống chế chị ta!

Cô ta ấn mạnh còi, mở cửa sổ xe, quát: "Không muốn chết thì cút đi!"

Dường như Chaeyoung nhìn thấu nội tâm của cô ta, cô chỉ đứng yên bất động, hờ hững lạnh lùng nhìn cô ta.

Seoyoung tức giận xuống xe, đóng sầm cửa lại đi về phía cô: "Chị thật sự cho rằng có ba chống lưng thì có thể lớn lối như thế sao? Park Chaeyoung, tôi nói cho chị biết..."

"Cô muốn đi đâu?" Chaeyoung như cười như không, làm như không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn khuôn mặt bùng lửa giận ngập trời của Seoyoung.

Thấy vẻ mặt này của Chaeyoung, cô ta gần như phát cuồng, nghiến răng trừng cô: "Nhà họ Chae không chứa tôi, đương nhiên sẽ có nơi chứa chấp tôi!"

Chaeyoung mỉm cười. Vốn dĩ cô cao hơn Seoyoung một chút, nên khi cô khom người ra trước, Seoyoung không khỏi có cảm giác áp lực mà lùi bước về sau.

Chaeyoung nói nhỏ bên tai cô ta, rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: "Cô đi tìm đám bạn hư hỏng của mình trong quán bar hắc ám ở Hải Thành kia à? Bảo bọn chúng nghĩ cách bắt cóc tôi, dụ tôi uống rượu, dụ tôi hút ma túy, bảo bọn chúng hủy hoại tôi giúp cô, hử?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net