Chương 153: Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trên hành lang, Lim So Hee không nhìn mặt Park Hyun Sik mà lại nhìn nụ cười khiến người ta không rét mà run trên mặt Chaeyoung.

Vẻ mặt này của cô khiến Lim So Hee ngứa cả răng. Bà ta không thể nhịn được nữa, bèn lên tiếng khiêu khích: "Chaeyoung à, vừa rồi không phải con cứ luôn miệng nói thuốc của dì có vấn đề sao? Vậy chi bằng chúng ta đi kiểm tra một lần nữa, xem rốt cuộc là ai đang nói dối!"

Vẻ mặt Chaeyoung lạnh nhạt, cô liếc mắt nhìn bà ta một cái, lại cười như không cười với Park Hyun Sik đang sầm mặt: "Ba, ba đã lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, chắc cũng thấy rõ dáng vẻ này của dì ta là có vấn đề, đây có tính là giấu đầu lòi đuôi không?"

Lim So Hee nhìn Quý Noãn nhíu mày không vui, giọng nói sắc bén: "Dì có vấn đề gì chứ? Con vẫn luôn miệng nói trong thuốc có độc, lại còn mang báo cáo phân tích gì đó ra đây. Bây giờ dì muốn kiểm tra lại lần nữa thì con lại bảo dì giấu đầu lòi đuôi? Sao cái gì cũng do con nói hết vậy? Rõ ràng con cố ý làm khó dì mà, câu nào câu nấy đều cố ý chặn họng người ta! Dì thấy người có vấn đề là con mới đúng!"

Bà ta lại nheo mắt nhìn cô: "Con còn nhỏ mà đã quen thói nói láo. Chuyện của dì mà con còn xuyên tạc thành như vậy, chắc hẳn chuyện của Seoyoung cũng là do con vu cáo hãm hại."

Chaeyoung cười nhạt, không hé môi.

Thấy cô không trả lời lại, Lim So Hee lại quay sang quan sát sắc mặt cô. Sau khi chắc chắn Chaeyoung không còn gì để nói, bà ta nhướng mày đắc ý.

"Chaeyoung, có phải con cảm thấy đuổi Seoyoung ra khỏi nhà họ Chae quá dễ dàng nên mới lên kế hoạch ra tay sớm với dì không? Hôm nay Seoyoung vừa mới nói bỏ nhà đi thì bỏ đi ngay, bây giờ con lại nhắm vào dì. Có phải con muốn nuốt trọn nhà họ Chae không hả? Ba con còn sống sờ sờ ở đây mà, lòng tham của con cũng quá lớn rồi đấy!"

"Dì Lim, dì không cần ở đây châm ngòi. Tôi có mang theo chứng cớ về đây, dì có cãi thế nào cũng vô dụng. Nói có sách mách có chứng, hay là chúng ta thực tế chút đi, dì nói tôi vu cáo, vậy chứng cớ đâu?" Cô hỏi ngược lại, thoạt nhìn có vẻ như rất ngây thơ đơn thuần nhảy vào bẫy của bà ta.

Lim So Hee cười lớn: "Dì có chứng cứ. Có điều, dì sợ đến lúc phơi bày thì con sẽ khóc không ra nước mắt. Dù sao dì cũng là người lớn, suy nghĩ mọi chuyện tương đối thấu đáo, chỉ cần tháo gỡ hiểu lầm, ba con và dì biết là đủ rồi. Nếu cái tính nết rắp tâm hại người này của con bị vạch trần, không biết Jimin và người nhà họ Park sẽ nghĩ thế nào nữa..."

Dứt lời, không đợi Park Hyun Sik lên tiếng, bà ta chẳng thèm liếc mắt nhìn cô, xoay người đi thẳng về hướng phòng ngủ chính.

Thấy bà ta đi vào, Park Hyun Sik như có điều suy nghĩ cũng bước vào xem. Chaeyoung chậm rãi ung dung bước theo sau. Vừa vào phòng, hai người đã thấy Lim So Hee nhanh nhẹn mở ngăn kéo bên giường lớn, mang một đống thuốc ra.

Bà ta lấy chính xác từng hộp thuốc mà Chaeyoung khẳng định có vấn đề, sau đó quay đầu lại nhìn Park Hyun Sik: "Ông à, đây đều là thuốc tôi mua về giúp ông đúng không?"

Park Hyun Sik nhíu lông mày, nhìn dáng vẻ ước gì mau chóng thoát tội bày từng hộp thuốc rất sành sỏi của bà ta.

Đây là người phụ nữ mà ông đã kết hôn nhiều năm. Trước giờ ông chưa từng thật sự nghiêm túc nghĩ xem bà ta có cất giấu tâm tư nào khác hay không.

Nhưng giờ phút này, chẳng cần Chaeyoung nhiều lời, ông đã có thể nhìn ra được chuyện này ẩn chứa quá nhiều vấn đề.

Tuy rằng ông uống thuốc mỗi ngày, nhưng không hề uống trước mặt bà ta. Thế mà bà ta lại biết tất cả thuốc được đặt trong ngăn kéo này. Hơn nữa, thuốc đã mua rất lâu rồi, vậy mà bà ta có thể nhận biết rõ hộp nào là hộp nào.

Nếu nói chuyện này không có gì mờ ám thì chẳng mấy ai tin.

Thấy ông vẫn lạnh mặt, không nói lời nào, bà ta lại nhìn về phía cô. "Chaeyoung, con xác định đây đều là số thuốc mà con lấy đi kiểm tra đúng không?"

Chaeyoung cảm thấy buồn cười: "Dì Lim, dì vội gì thế? Trong ngăn kéo của ba tôi có không ít loại thuốc, những hộp này nhìn không khác nhau mấy. Thuốc trị huyết áp, hạ đường huyết đều bày cả ra, dì nói lấy liền lấy ra, ai không biết còn tưởng mỗi ngày dì đều trông chừng xem thuốc này đặt ở đâu, quan sát xem ba tôi có uống thuốc không đấy."

Dĩ nhiên bà ta sẽ không vì câu nói này mà rối loạn.

Hai lần trước Chaeyoung trở về, bà ta đã có cảm giác cô đang nghi ngờ điều gì. Lại thêm lần xoay chuyển tình thế tại nhà họ Park, bà ta đã nhận ra được Chaeyoung bây giờ đã không còn Chaeyoung trước đây nữa.

Trong lòng Lim So Hee vẫn luôn lo lắng, sợ lỡ như bị Chaeyoung phát hiện điều gì mà mình không kịp phòng bị, do đó bà ta đã chuẩn bị từ sớm.

"Thuốc này là dì mua khi đi ngang một tiệm thuốc lúc đi chơi ở nước ngoài, sau khi lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới mua về. Mỗi hộp đều qua tay dì, dĩ nhiên dì biết rất rõ." Vẻ mặt bà ta ung dung không sợ hãi.

Chaeyoung như cười như không, đôi mắt dừng lại trên chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc trên cổ tay bà ta. "Cuộc sống của dì Lim nhàn nhã thật, bảo đi chơi là đi chơi ngay. Chiếc vòng trên tay dì trông rất đặc biệt, bình thường hiếm khi nào nhìn thấy chiếc vòng tốt như vậy. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là do ba tôi tặng dì mấy năm trước, trị giá hơn chục triệu. Tôi càng nhìn càng thấy độ trong của chiếc vòng rất đẹp, không biết có từng cho người nào mượn đeo chưa?"

"Dĩ nhiên là không, đây là chiếc vòng bảo bối của dì, trước giờ dì chưa từng tháo ra. Toàn bộ những đồ ba con tặng, dì đều xem như bảo vật mà cất giữ bên người, sao lại cho người khác mượn được?" Trong lúc nhất thời Lim So Hee không hiểu Chaeyoung chuyển đề tài như vậy là có ý gì. Bà ta nhìn cô, nét mặt đầy vẻ đề phòng, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì tâng bốc tình cảm vợ chồng giữa bà ta và Park Hyun Sik.

"Thế à..." Chaeyoung nghe thấy lời này thì lập tức giơ điện thoại ra, nhấn một điểm lên màn hình.

Ngay lập tức màn hình điện thoại hiện ra một đoạn video vô cùng rõ nét.

Bên trong đoạn phim có thể thấy mép giường, cái bàn và ở xung quanh. Thời gian ghi hình là hơn hai mươi ngày trước. Màn hình xuất hiện một đôi tay thoăn thoắt lấy thuốc trong ngăn kéo ra, sau đó lại lấy các viên thuốc trông bề ngoài giống như viên thuốc trong hộp để thay thế. Hộp nào cũng bị đổi, ngay cả số lượng cũng giống nhau. Nếu nhìn kỹ, màu sắc những viên thuốc đó cũng y hệt, vì không có mùi vị đặc biệt cho nên dù có đổi hết cũng không dễ gì phát hiện ra.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy hành động của đôi tay nhưng đôi tay đó rất trắng, hơn nữa còn đeo chiếc vòng phỉ thúy xanh biếc.

Giây phút nhìn thấy hình ảnh kia trong điện thoại của Chaeyoung, mặt Lim So Hee đã cứng đờ. Bây giờ bà ta mới sực nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.

Bà ta hoảng hốt, vội vàng giấu tay vào trong người, mặt mày trắng bệch, lắc đầu một cái. Bà ta muốn mở miệng giải thích, nhưng khi ngước mắt lên thì chỉ nhìn thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình của Park Hyun Sik.

Lim So Hee biết rõ đã không còn đường lui nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: "Con lấy đại đoạn phim không biết quay ở đâu rồi nói dì đổi thuốc sao? Chaeyoung, bây giờ con còn biết chơi cả trò công nghệ cao nữa hả, muốn nói gì thì nói, muốn giả mạo thế nào thì cũng có thể..."

"Đây mà gọi là công nghệ cao à?" Cô buồn cười, nhìn bà ta: "Đây là thời đại nào rồi, tôi chỉ đặt một camera giám sát mà thôi, có gì khó?"

"Con dám đặt camera giám sát trong phòng ngủ của ba con, vậy mà còn không biết xấu hổ đi rêu rao như vậy..."

"Dù sao đây cũng là phòng ngủ của ba tôi, chỗ không cần quay thì tôi sẽ không quay lung tung." Giọng điệu cô lạnh nhạt, cắt ngang lời bà ta. Cô bước đến gần mép bàn, lấy ra một chiếc camera nhỏ xíu đặt bên trong chao đèn của chiếc đèn bàn: "Tuy rằng chỉ quay được cảnh này, nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi, đúng không? Dì Lim?"

Chứng cớ xác thực, hết cái này đến cái khác, Chaeyoung không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ép chết Lim So Hee.

Bà ta trơ mắt nhìn Chaeyoung bỏ camera vào trong túi, rồi lập tức nhìn về phía Park Hyun Sik: "Ông à... Ông nghe tôi giải thích..."

Bây giờ sắc mặt ông đã không thể chỉ dùng từ giận dữ đau lòng để hình dung nữa: "Giải thích gì? Cần phải giải thích sao? Tôi thật không ngờ, lúc trước thấy hai mẹ con bà đáng thương nên mới đón về nhà họ Chae. Kết quả cuối cùng tôi lại bị chính tay bà đẩy vào Quỷ môn quan! Bà giỏi lắm, giỏi cho một kẻ đầu gối tay ấp lòng dạ ác độc!"

Lim So Hee cuống quít: "Ông à, chuyện thuốc này không hề liên quan đến tôi! Camera cũng đâu quay được mặt, sao ông có thể chắc chắn là tôi được? Dù có ra tòa cũng phải có bằng chứng xác thực, nó chỉ dựa vào một chiếc vòng tay thì sao có thể khẳng định là tôi?"

"Vòng tay là tôi tặng, Chaeyoung không nhận ra, lẽ nào tôi cũng không nhận ra? Tôi với bà làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ tay bà thế nào tôi còn không biết sao. Lúc bàn tay vừa mới xuất hiện trên video là tôi đã nhận ra ngay, cần gì phải chờ Chaeyoung nói ra?" Nét mặt ông hoàn toàn rét lạnh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi..."

Park Hyun Sik vốn còn hoài nghi lời nói của Chaeyoung, cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ ràng ngay trước mắt, ông ta không chỉ mất mặt, mà còn giận sắp nổ tung. Ông lại giáng thêm một bạt tai vào mặt Lim So Hee, vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, trút tất cả lửa giận trong lòng lên bà ta.

Chaeyoung cất camera lỗ kim vào trong túi áo, không nói thêm câu nào, vô cảm nhìn bộ mặt thảm hại của Lim So Hee.

Nếu không liên quan đến tính mạng của ba, có lẽ cô cũng không ngại tiếp tục chơi đùa với bà ta thêm một chút.

Nhưng nếu không vạch trần chuyện này, có lẽ sức khỏe của ba sẽ ngày càng suy giảm.

Bây giờ chuyện nên làm thì cô cũng đã làm rồi. Còn lại, cô sẽ không can thiệp vào việc nên xử lý người đàn bà này thế nào nữa.

Lim So Hee che bên mặt bị đánh đến sưng húp. Bà ta đảo mắt nhìn dáng vẻ thờ ơ đứng nhìn của Chaeyoung.

Bởi vì quá căm tức cho nên Lim So Hee cắn chặt khớp hàm để giữ cho mình tỉnh táo. Bà ta quay lại nhìn Park Hyun Sik đang chìm đắm trong sự phẫn nộ, cúi đầu, nhỏ giọng ấm ức nói: "Được... Tôi thừa nhận... Nhưng ông à, tôi cũng phải nói rõ với ông chuyện này..."

"Thật ra cha của người chồng cũ đoản mệnh của tôi, cũng là người đứng đầu nhà họ Yoon bây giờ, muốn mượn tay tôi kiếm chác một khoản từ nhà họ Chae. Ban đầu tôi cũng không biết trong thuốc kia có độc, nhưng bọn họ ép buộc tôi phải đưa thuốc này cho ông. Sau này tôi mới biết chuyện... Chuyện tôi đổi thuốc không phải để rửa sạch tội mà vì sợ sức khỏe của ông bị tổn hại khi uống những thứ thuốc này. Tôi lén lút đổi thuốc vì không muốn bị ông phát hiện, cũng vì không muốn bị người nhà họ Yoon biết. Ông à, tôi thật sự một lòng với ông, nhưng trước kia tôi cũng từng sống nhờ nhà họ Yoon. Những kẻ đó tính toán tường tận đường đi nước bước, tôi không thể đấu lại họ cho nên mới phải đi đến bước đường này. Tôi cũng không muốn..."

Lim So Hee luôn mồm giải thích, mong muốn cứu vãn cục diện. Nhưng khi liếc mắt về phía Chaeyoung, bà ta nhận thấy cô chỉ cười nhạt, vẻ mặt như nhìn thấu mọi toan tính trong lòng bà ta.

Trái tim Lim So Hee giật thót. Bà ta không dám liếc cô, chỉ sợ bị cô nhìn ra gì đó.

Park Hyun Sik cố nén kích động muốn đập nát vòng tay trên cổ tay bà ta, lạnh giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, bà không được đi đâu hết, phải ở yên trong phòng này cho tôi, cả điện thoại cũng không được gọi. Bà không được có bất kỳ liên hệ gì với người ngoài hoặc người nhà họ Yoon! Toàn bộ chuyện trong biệt thự nhà họ Chae đều giao cho quản gia lo liệu! Còn toàn bộ chuyện công ty mà bà đang phụ trách sẽ chuyển giao cho người khác. Bà đừng hòng lấy đi một xu nào từ nhà họ Chae!"

Cả người Lim So Hee lảo đảo như sắp đổ. Bà ta lùi về sau một bước, ngồi sụp xuống giường, mắt rưng rưng nhìn ông: "Ông à, ông không thể đối xử với tôi như vậy..."

"Bà mà dám nói thêm một câu nữa thì lập tức cút khỏi nhà họ Chae! Đừng trách tôi không giữ lại thể diện cuối cùng cho bà!" Ông không nhịn được, giận dữ quát.

Bà ta lập tức câm miệng, không dám nói gì hơn.

Bà ta thà bị nhốt trong nhà còn đỡ hơn bị đuổi ra đường, chẳng qua ngồi im chờ xử lý còn có cơ hội thay đổi. Nếu lỡ như bị đuổi ra ngoài, đừng nói là mặt mũi hay tất cả đều mất hết, e rằng sau này cũng sẽ không còn cơ hội trở mình ở chỗ Park Hyun Sik.

Nhịn nhục nhất thời để được sóng yên biển lặng, bà ta câm như hến, ngồi ở mép giường, không dám hó hé một câu nào.

***

Hai ngày sau, Chaeyoung dành chút thời gian đi đến bệnh viện.

Cô muốn lấy cớ tay bị thương để đến gặp Bác sĩ Kim, hỏi thử anh có rảnh hay không, nếu rảnh thì cô muốn mời anh một bữa cơm.

Dù sao việc cô nhờ phân tích thuốc đã gây không ít phiền toái cho anh. Trong chuyện này, dù vì Taehyung nể mặt Jimin bao nhiêu, thì từ phía mình, cô vẫn nên chính thức nói tiếng cảm ơn.

Cô vừa bước vào bệnh viện, đột nhiên có chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cổng, một người toàn thân đầy máu được y tá và bác sĩ đẩy nhanh vào trong.

Chaeyoung đứng ở cửa chính bệnh viện, bất giác thoáng thấy một bóng người chạy xuống từ xe cấp cứu.

Thật không ngờ, người đó lại là Kim Jisoo.

Cô thấy trên quần áo và cánh tay cô ấy dính không ít máu, mặt mày cô ấy tái nhợt, chạy theo y tá và bác sĩ vào trong. Chaeyoung đi ngang qua, ân cần hỏi han: "Cô Kim? Đã xảy ra chuyện gì?"

Bước chân Jisoo khựng lại, dời mắt nhìn về phía Chaeyoung. Dù đang hoảng hốt nhưng cô vẫn khách sáo gật đầu chào Chaeyoung, không nói gì nhiều mà tiếp tục chạy vào bên trong.

Y tá bác sĩ đuổi theo phía sau: "Tránh ra, tránh ra! Đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, phía sau còn có người bị thương, mau mở cửa!

Ngay khoảnh khắc Chaeyoung lùi vào trong một bước, cô lại thấy một người toàn thân đầy máu được đẩy vào.

Cô sực nhớ đến vết máu trên người Jisoo lúc nãy, cho nên vội xoay người đi về phía phòng cấp cứu mà bọn họ vừa chạy vào. Cô nhìn thấy hai người bị thương đã được đẩy vào phòng, Jisoo đang đứng bên ngoài nói chuyện với y tá bác sĩ. Tuy rằng sắc mặt Jisoo tái nhợt nhưng dường như cô ấy không bị thương nặng lắm.

Cho đến khi những y tá bác sĩ chia ra đi, Chaeyoung mới đi tới phía sau Jisoo: "Cô Kim, cô không sao chứ? Trên người cô nhiều máu quá, nếu bị thương thì mau đi băng bó đi. Những người bên trong là bạn của cô à? Tôi ở lại giúp cô nói chuyện với bác sĩ, cô đi kiểm tra vết thương trên người đi."

"Tôi không sao." Jisoo dời mắt qua, nhấc tay lên để Chaeyoung nhìn thấy tay và vết máu trên người cô: "Tôi không bị thương, đây là máu của bọn họ. Người bị thương là tài xế và trợ lý của tôi, bọn họ bị thương rất nặng, tôi thì không sao..."

Lúc này, phía ngoài bệnh viện có không ít ký giả chạy vào, vừa quay phim vừa hỏi tình hình trong bệnh viện: "Xin hỏi, hai người là bạn bè hay người nhà của người bị nạn? Có thể thuật lại tường tận vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trên đại lộ Viễn Dương không..."

Vì đám phóng viên xông vào mà ngoài cửa phòng cấp cứu bất chợt náo loạn.

Jisoo không lên tiếng. Chaeyoung đang định tách cô ra khỏi đám phóng viên thì bỗng một giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên từ phía sau đám người: "Cút ngay."

Giọng nói rét lạnh một cách kỳ lạ, Chaeyoung chợt quay đầu. Cô nhìn thấy Taehyung khoác áo trắng đứng đó, vẻ mặt vô cảm.

Taehyung vừa xuất hiện, tất cả y tá bác sĩ ở lầu một đều im phăng phắc, không ai dám mở miệng nói lớn tiếng.

Đám phóng viên giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy một vị bác sĩ hết sức cáu kỉnh. Bọn họ giơ ống kính về phía anh.

Kết quả những phóng viên đó còn chưa kịp lên tiếng thì bảo vệ bệnh viện đã từ sau lưng Taehyung lao đến, xua đuổi bọn họ, vừa đuổi vừa nghiêm giọng mắng: "Bên ngoài phòng cấp cứu không phải là chỗ để phóng viên chụp hình lung tung. Các người mau ra ngoài, đừng tụ tập ở đây làm chậm trễ bác sĩ cứu người. Đi mau!"

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh trở lại yên tĩnh.

Ánh mắt Taehyung lãnh đạm. Anh nhìn Chaeyoung, rồi lại như vô tình liếc về phía Jisoo đứng sau lưng cô. Khi thấy Jisoo sắc mặt tái nhợt im lặng đứng đó thì anh bước lên trước.

Taehyung cất giọng trầm thấp lạnh lùng: "Bị thương ở đâu?"

Rõ ràng lời này là đang hỏi Jisoo.

Hiển nhiên Jisoo cũng không ngờ trong lúc cấp bách, xe cứu thương lại chở ngay vào bệnh viện mà Taehyung đang làm việc.

Cô im lặng chốc lát, khuôn mặt tái nhợt không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi không bị thương."

Lúc trả lời, Jisoo không hề nhìn Taehyung, lạnh lùng giống hệt anh.

Một tay anh đút trong túi áo khoác trắng, đôi mắt hờ hững quét về phía cô, ngoài miệng vẫn nở nụ cười hờ hững: "Cũng đúng, từ xưa đến nay cô Kim đều phước lớn mạng lớn mà."

Lúc này Jisoo mới dời mắt về phía anh. Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Taehyung, cô vừa điềm tĩnh vừa nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tài xế và trợ lý của tôi bị thương, sống chết chưa rõ. Bác sĩ Kim có thể nhắm vào tôi, nhưng đừng châm dầu vào lửa vào lúc này."

Anh lạnh giọng cười giễu, sau đó lại gằn giọng: "Thật không ngờ cô Kim đối xử với người bên cạnh vẫn còn có chút lương tâm. Chẳng phải lương tâm cô bị chó tha rồi sao, hay là mấy năm nay ở Mỹ đã dần hồi phục lại rồi?"

Jisoo không nói gì, hai mắt vẫn dõi theo anh.

Chaeyoung không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng thật sự là nghe không nổi nữa.

Cô bước đến gần Taehyung, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Kim, lúc cô Kim vừa mới chạy vào đây thì chân hơi khập khiễng, có lẽ gân cốt hay mắt cá chân bị thương rồi. Sắc mặt cô ấy rất kém, tuy rằng máu trên người không phải của cô ấy nhưng dù gì cũng bị hoảng hốt nhất thời. Tốt xấu gì anh cũng là đàn ông, đừng châm kim vào lòng người ta vào lúc này được không?"

Thời điểm này mà còn xát muối lên vết thương của Kim Jisoo sao? Đúng là không ngờ tên đàn ông ngày thường cầm dao giải phẫu cứu vớt chúng sinh như anh lại là một kẻ lạnh lùng vô tình nhường này.

"Hoảng hốt? Hoảng hốt là cái gì?" Taehyung rét lạnh nói lời sâu xa: "Người có tâm địa sắt đá, cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào. Vài câu tôi nói mà có thể châm kim vào lòng cô ta thì đó không phải là Kim Jisoo rồi."

Dứt lời, anh bất chợt xoay người bỏ đi.

Tuy rằng Chaeyoung muốn ở lại bên cạnh Jisoo đang trong trạng thái cả thân thể và tinh thần đều thảm hại, nhưng dù sao hai người cũng không được xem là thân quen, huống chi mục đích hôm nay cô đến là để cảm ơn Bác sĩ Kim. Cô do dự một lát rồi xoay người đi ra khỏi đám đông.

Taehyung bước vào thang máy đầu tiên, trước khi cửa thang đóng lại, Chaeyoung vội vã bước vào theo.

Taehyung lãnh đạm liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, hiển nhiên không có tâm trạng nói chuyện.

Tốc độ thang máy rất chậm, Chaeyoung nhìn người đàn ông cao ngất lạnh lùng đang khoác áo trắng đứng đó mà khẽ cười, châm chọc: "Rõ ràng là rất quan tâm mà lại giả vờ như bạc tình bạc nghĩa, tâm tư đàn ông các anh đúng là mò kim đáy bể mà."

Taehyung sầm mặt, không lên tiếng.

"Phòng khám của anh không phải là ở tầng mười sáu của bệnh viện sao? Tốc độ thang máy chỗ này như rùa bò, hơn nữa còn hay bị bấm dừng giữa chừng. Vậy mà trong thời gian ngắn, anh đã chạy xuống tới dưới này, chứng tỏ anh dùng hết sức lực chạy một mạch bằng thang bộ. Sau khi nhìn thấy cô Kim, xác định người bị thương trong tai nạn giao thông không phải cô ấy thì lại giả vờ như chỉ hận không thể đông chết cô ấy. Anh cần gì..."

Taehyung liếc cô: "Sao phụ nữ mấy người nói nhiều vậy?"

Đuôi lông mày Chaeyoung nhếch lên, không nói thêm gì. Dù sao cô cũng không biết nội tình, không tiện nói nhiều.

"Chẳng phải vết thương trên tay cô đã lành rồi sao? Đột nhiên tới bệnh viện làm gì?" Anh lập tức chuyển đề tài, cáu kỉnh nhìn cô.

"Tôi tới để nói cảm ơn anh. Lần trước anh đã giúp tôi băng bó, thuốc trị thương và thuốc trị sẹo rất hiệu nghiệm. Hơn nữa, bảng phân tích thành phần thuốc lúc trước cũng nhờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net