Chương 154: Số tiền này được chuyển từ Los Angeles nước Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng không định tiếp máy. Cô đoán chắc Jimin cũng sắp tắm xong rồi, chờ anh ra thì tự bắt máy sau.

Nhưng chiếc điện thoại lại reo liên hồi, ngừng một lát rồi lại reo tiếp.

Vào giờ này mà gọi như vậy, chẳng lẽ có việc gấp?

Cô nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại.

Cô nhận ra đây là số điện thoại quốc tế, mã số vùng là Los Angeles nước Mỹ.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên. Chaeyoung nhìn dãy số hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong tay cô lại reo tiếp. Cô mới sực tỉnh, bắt máy: "Xin chào, bây giờ Jimin không tiện nghe điện thoại, nếu như có chuyện gì thì một lát nữa gọi lại."

Sau khi dứt lời, cô không tắt máy ngay mà chờ bên kia lên tiếng.

Nhưng đối phương lại không nói gì.

"Xin chào, có nghe thấy không?" Chaeyoung điềm tĩnh hỏi.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, đối phương không hề lên tiếng.

Trời sinh phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, cô dời mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm, bên trong chỉ có tiếng nước chảy xen lẫn một màn sương mờ.

"Nếu không lên tiếng thì tôi tắt máy đây. Jimin đang tắm, chờ anh ấy ra thì tôi sẽ nói anh ấy gọi lại, được không?" Giọng điệu cô lạnh nhạt, lúc nói chuyện thì giống như vô tình, nhưng hết lần này đến lần khác lại tạo nên gợn sóng âm thầm lặng lẽ trong đêm.

Đột nhiên điện thoại bỗng dưng tắt ngang, sau đó là tiếng đường dây bận vang lên vô cùng chói tai.

Từ đầu đến cuối người gọi điện thoại không hề nói một câu nào, nhưng lại khiến Chaeyoung cảm giác được hình như tâm trạng của đối phương rất kém.

***

Chaeyoung ngồi trên ghế sofa, thẫn thờ cầm điện thoại của anh.

Hôm trước ở nhà họ Chae, cô ngủ không ngon, bây giờ nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm cộng với màn đêm ngoài cửa sổ khiến cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc đang mơ mơ màng màng dựa vào sofa sắp ngủ, bỗng một cánh tay mát lạnh vươn đến ôm ngang eo cô. Chaeyoung giật mình, điện thoại không được nắm chặt nên rơi thẳng xuống đất.

"Anh tắm xong chưa?" Cô vô cùng tự nhiên tựa đầu lên vai anh. Cô hơi buồn ngủ, nói: "Vừa rồi có người gọi điện đến, em nghe máy nhưng người ta không trả lời."

"Ừ." Tay Jimin vẫn ôm ngang eo cô. Giây tiếp theo, cô đã bị đặt lên giường.

Chaeyoung còn chưa tắm và cũng không định ngủ sớm, nhưng cô thật sự mệt vô cùng. Hàng lông mày chau lại, rốt cuộc cô nhịn không được phải mở miệng hỏi: "Anh không gọi lại cho người ta sao?"

Jimin ấn cơ thể đang định ngồi dậy của cô, vén chăn lên, kéo cô vào, sau đó hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Không cần."

Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn điện thoại dù chỉ một lần.

Cho đến đêm khuya thanh vắng, Chaeyoung đang ngủ thì trở mình, nhưng cơ thể vẫn rúc trong lòng Jimin.

Cô mở mắt ra nhìn chỗ chiếc điện thoại đang nằm.

Hình như điện thoại của anh cũng không vang lên lần nào nữa.

Quý Noãn thật sự rất mệt, gần đây cô thường xuyên cảm thấy buồn ngủ. Tối hôm qua lúc ăn cơm ở nhà họ Chae cô cũng cảm thấy không ngon miệng, cơ thể cứ như bị mất sức vậy.

Cô lại liếc mắt nhìn về hướng kia rồi lập tức nhắm mắt lại một lần nữa. Cả người cô áp sát vào lòng anh ngủ ngon lành.

Trong đêm khuya, căn phòng trở nên tĩnh lặng.

***

Hôm sau, Chaeyoung đang trên đường đến phòng giao dịch thì nhận được điện thoại của Cục Cảnh sát.

"Xin chào cô Chae, tôi gọi điện từ Cục Cảnh sát Quận Thành Trung, xin hỏi cô có biết cô Lalisa Manoban không?"

Chaeyoung sửng sốt: "Biết, cô ấy là bạn tôi, cũng là nhân viên trong phòng giao dịch tôi. Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao?"

"Cô ấy không sao, nhưng người bị cô ấy đánh thì có sao đấy. Cô Manoban còn nói mình là cô nhi, không bạn bè, không thân thích, từ chối phối hợp điều tra. Chúng tôi tìm được số liên lạc của cô Chae từ trong điện thoại của cô ấy, phiền cô đến Cục Cảnh sát một chuyến..."

Chaeyoung nghe mà ngớ người.

Lisa không muốn có bất kỳ liên hệ gì với người nhà họ Manoban ở thành phố S. Chuyện cô nàng nói dối mình là cô nhi cũng chẳng phải là lần đầu tiên.

Lisa đánh người ta bị thương sao? Sao có thể thế được?

Cô nàng vừa mới xuất viện, đi đứng còn chưa vững, sao có thể đánh người ta bị thương?

Chaeyoung không kịp hỏi gì nhiều, vội vàng lái xe chạy ngay đến Cục Cảnh sát.

Đến nơi, cô bước nhanh vào cửa. Nhưng khi vào, cô lại nhìn thấy Lisa ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt điềm tĩnh, đang mắt to trừng mắt nhỏ với viên cảnh sát lấy lời khai, có vẻ như đã giằng co rất lâu rồi.

"Ngại quá, Lisa là bạn tôi. Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chaeyoung kéo một viên cảnh sát ở bên ngoài, thấp giọng hỏi.

Vị cảnh sát kia thấy cô thì lại đảo mắt nhìn Lisa vẫn còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy chuyện lạ hiếm có: "Cô ấy đánh một phóng viên bị thương, lại còn đập nát máy chụp hình của người ta. Lúc bị bắt đến Cục Cảnh sát, tuy rằng cô ấy không phản kháng nhưng cũng chẳng chịu phối hợp, hỏi gì cũng không nói, lại còn bảo mình không cha không mẹ, chui từ tảng đá ra, vô cùng cứng miệng! Nếu không phải vừa rồi chúng tôi lấy được điện thoại di động để tìm số của cô, chắc cô ấy sẽ ngồi đấu mắt với cảnh sát đến sáng luôn."

Chaeyoung: "..."

Cô xấu hổ, cười với viên cảnh sát, luôn miệng xin lỗi. Khi vào phòng, cô lại phải gật đầu xin lỗi vị cảnh sát kia một cái, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Lisa, hạ thấp giọng hỏi: "Không phải hôm nay cậu đến phòng giao dịch mình báo danh hả, sao lại đột nhiên gây sự đánh người?"

Lisa vừa thấy Chaeyoung thì nổi giận đùng đùng, trừng mắt với vị cảnh sát ngoài cửa, vô cùng bất mãn, mắng: "Mấy cảnh sát nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói với mình là được rồi, gọi cậu tới làm gì!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chaeyoung trừng cô một cái.

Lisa nhìn đèn huỳnh quang trong phòng, thấp giọng đáp: "Buổi sáng mình đến phòng giao dịch báo danh, nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện có người quanh quẩn trước cửa phòng giao dịch cậu nửa ngày trời. Sau đó anh ta còn đi xuống lầu, núp ở bên ngoài tòa nhà Kim Lâm. Thấy trên tay anh ta cầm máy quay phim thì mình sinh nghi, vậy là mình cướp lấy máy chụp hình xem thử, rốt cuộc phát hiện trong đó toàn là ảnh chụp của cậu! Hơn nữa hình không chỉ ở gần phòng giao dịch thôi đâu, hình như anh ta đã lén lút theo dõi cậu lâu rồi, trong đó còn rất nhiều hình khác của cậu nữa!"

Chaeyoung nhíu mày, nghệt mặt ra: "Sao lại chụp hình mình?"

"Ai biết tại sao chứ!" Lisa nhỏ giọng nói tiếp: "Lúc đó mình đã nghi ngờ mục đích của anh ta nên uy hiếp sẽ mang máy chụp hình đến báo cảnh sát. Không ngờ anh ta đột nhiên nhào tới cướp lấy, giành giật một hồi thì chiếc máy rớt xuống đất vỡ mất. Anh ta thấy đồ bị vỡ thì như chợt nhớ ra phải chạy trốn, mình khẳng định anh ta có vấn đề nên mới giơ gậy phang vài cú thật mạnh lên chân anh ta. Giằng co qua lại một hồi mà anh ta vẫn tiếp tục phản kháng, cho nên mình mới đánh luôn một gậy vào đầu anh ta! Tuy rằng cơ thể không có vấn đề nhưng hình như đầu bị rướm máu, người qua đường thấy vậy nên báo cảnh sát. Chuyện sau đó... như cậu đã biết rồi đấy..."

Chaeyoung cố nén nghi ngờ với tên chụp trộm: "Nếu cậu đánh người có lý do thì nói thẳng đi, sao cứ cứng miệng không chịu phối hợp lấy khẩu cung với người ta?"

Chaeyoung không nói thì thôi, vừa nói xong, Lisa đã lập tức liếc viên cảnh sát vừa mới ở trong phòng thẩm vấn lúc nãy: "Ai bảo cảnh sát trừ hại cho dân hả? Mình bảo chân mình bị thương, vậy mà bọn họ còn bắt mình lên xe cảnh sát, đã vậy còn tịch thu gậy của mình, bảo đó là hung khí gây án! Bọn họ còn bảo cái gì mà mình cố ý lấy vết thương để kiếm sự đồng tình. Cảnh sát gì chứ, rõ ràng là một đám ngoan cố bảo thủ, không chịu nghe lời mình nói. Rõ ràng là lỗi của tên chụp trộm, nhốt mình ở đây thẩm vấn cái quái gì!"

Viên cảnh sát nghe Lisa tố cáo, nhưng vẫn chẳng biểu hiện gì, nghiêm nghị nói: "Cô Manoban, lấy khẩu cung không phải là định tội. Cho dù lý do là gì thì chuyện cô đánh người cũng là thật. Nếu cô không khai báo rõ ràng, phía cảnh sát sẽ dùng biện pháp mạnh hơn."

Lisa liếc mắt, quay đầu nói nhỏ bên tai Chaeyoung, âm thanh chỉ đủ để cô và Chaeyoung nghe: "Vừa rồi chính anh ta bắt mình lên xe cảnh sát đấy! Bây giờ muốn mình ngoan ngoãn để anh ta lấy khẩu cung đi báo cáo cho nhanh hả, còn lâu mình mới cho anh ta toại nguyện dễ dàng!"

Chaeyoung: "..."

Bà chị à, chuyện quan trọng bây giờ là giận dỗi với cảnh sát sao?

Jennie đứng không xa bên ngoài Cục Cảnh sát quan sát tình hình bên trong. Cô xoay người cầm điện thoại gọi: "Ông Park..."

***

Dù sao chuyện Lisa gây thương tích là thật. Bây giờ cô nàng chẳng những không phối hợp điều tra, mà hai người họ còn phải ở đó đợi phía bệnh viện giám định thương tích.

Cục Cảnh sát không chịu thả người, Chaeyoung nhất định ngồi chờ cùng Lisa.

Nhưng thật không ngờ Jimin lại đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy xe Jimin, Chaeyoung kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn ra ngoài.

Lisa hoàn toàn không để tâm không khí áp bức ở trong Cục Cảnh sát. Khi biết Park Jimin mà lại hạ mình đến chỗ này, cô nàng liền cười tít mắt như bà tám, liếc Chaeyoung một cái.

Chaeyoung vừa bước ra ngoài đã nghe thấy cảnh sát đang kính cẩn dè dặt báo cáo cặn kẽ tình huống với Mặc Cảnh Thâm.

Cô vội vàng bước lên trước, Jimin đang đàm phán với cảnh sát liền nhìn về phía cô.

Chaeyoung bước đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Lisa là vì em nên mới làm làm vậy. Jennie đã kể chuyện em ở Cục Cảnh sát với anh à?"

Anh không trả lời mà chỉ nhìn khuôn mặt cô. Sau khi xác nhận cô không giống như bị phía cảnh sát ức hiếp thì anh mới dời lực chú ý về phía phòng thẩm vấn Lisa. Ánh mắt anh trầm tĩnh, nắm lấy tay Chaeyoung, lãnh đạm nói: "Lên xe chờ anh."

"Nhưng Lisa còn chưa..."

"Cô ấy sẽ nhanh chóng được thả ra. Có anh ở đây, em cứ yên tâm giao cho anh, hửm?" Vẻ mặt anh trầm tĩnh

Quả thật ở những nơi như Cục Cảnh sát, cô không có sức ảnh hưởng bằng anh. Cô không nói thêm gì nữa, nghe lời anh quay về xe đợi.

Sau khi cô lên xe, Jennie cũng đi đến.

Chaeyoung ngồi bên trong, nhìn cô: "Có phải cô đã biết chuyện tôi bị người ta theo dõi chụp hình từ lâu rồi không?"

Jennie chần chờ nửa giây, sau đó mới thành thật đáp: "Phải."

Chaeyoung bình thản nhìn cô: "Sao cô không báo với tôi một tiếng?"

"Người kia đã theo dõi cô từ lâu, chẳng qua anh ta chỉ đứng từ xa chụp được vài hình ảnh sinh hoạt và công việc thường nhật của cô mà thôi, không có gì bí mật." Jennie bĩnh tĩnh nói: "Vì để anh ta bại lộ, cho nên tôi mới cố ý làm hư camera trước cửa phòng giao dịch và thiết bị bảo vệ, để đối phương lơ là cảnh giác. Tôi không ngờ nhanh như vậy anh ta đã nóng lòng không ngồi yên. Hôm nay tôi vốn định bắt người, nhưng không ngờ bị cô Lisa phát hiện trước, lại càng không nghĩ tới tính tình cô ấy nóng nảy như vậy..."

"Lai lịch của đối phương như thế nào?" Giọng điệu Chaeyoung không mặn không nhạt, dù nghe có vẻ nhẹ nhàng thờ ơ nhưng lại vô cùng có trọng lượng.

Jennie im lặng vài giây, không trả lời cô.

"Không thể nói sao?" Chaeyoung mở miệng, cô nhạy bén nhận ra dường như Jennie vừa mới liếc mắt nhìn về phía Cục Cảnh sát. Phương hướng cô ấy nhìn chính là chỗ của Jimin.

Jennie thu hồi tầm mắt, vẫn tiếp tục im lặng.

Chaeyoung nhìn cô chằm chằm: "Jennie, tuy rằng ông Park mới là chủ thuê cô, nhưng dù sao tôi và cô cũng đã ở cạnh nhau lâu rồi, hẳn cô cũng hiểu tính tình của tôi. Tuy rằng con người tôi không quá cố chấp chuyện tìm hiểu cặn kẽ ngọn nguồn sự việc, cũng sẽ không làm khó dễ cô, nhưng tôi hi vọng cô có thể thẳng thắn với tôi."

Jennie im lặng một chốc, nhìn vẻ mặt bình thản của Chaeyoung, lát sau cô mới nhỏ giọng nói: "Lai lịch đối phương rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một phóng viên không mấy tiếng tăm ở Hải Thành. Nhưng cách đây không lâu, đột nhiên có sáu trăm ngàn chuyển vào tài khoản của anh ta. Số tiền này được chuyển từ Los Angeles nước Mỹ."

Nói đến đây, Jennie nheo mắt nhìn Chaeyoung: "Bà Park, nếu như tôi đoán không sai, sau lưng anh ta có người sai khiến, cũng chính là người gửi chuyển phát nhanh lần trước."

Chaeyoung cũng đoán được ít nhiều, hỏi thẳng: "Cô từng được huấn luyện tại căn cứ Mỹ, quen biết khá thân với bọn Min Yoongi, cô có biết rốt cuộc là ai không?"

Lần này Jennie đáp rất nhanh: "Tôi không biết."

Trong lòng Chaeyoung dần lạnh lẽo.

Cô không hiểu ánh mắt của Jennie.

Tuy rằng cô ấy không nói, có nói cũng chỉ nói rất ít, nhưng Chaeyoung có thể cảm giác được Jennie đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó, chỉ là không tiện nhiều lời.

***

Chuyện Cục Cảnh sát đã được giải quyết. Chaeyoung vừa trở về phòng giao dịch đã lập tức gọi Hana mang tài liệu điều tra công ty chuyển phát nhanh ở Los Angeles lần trước đưa cho cô.

Cô muốn tìm ra người kia! Cô nhất định phải điều tra kỹ càng rốt cuộc người đó là ai!

Nhưng khi Chaeyoung họp hành xong xuôi, trở lại văn phòng, cô lại nghe thấy Hana nói: "Chị Đại Noãn, phía công ty chuyển phát nhanh đó đã đóng cửa rồi!"

Chaeyoung đang định ngồi xuống thì khựng lại, cô ngước lên nhìn: "Cái gì?"

Hana đưa tài liệu trong tay cho cô xem: "Chính là cái công ty mà chị bảo em tra đấy! Một công ty chuyển phát nhanh lớn như vậy mà mấy ngày trước đột nhiên đóng cửa! Hơn nữa Trung tâm Phục vụ chuyển phát nhanh quốc tế ở Mỹ cũng bị gạch tên, giống như bị xóa sổ chỉ trong một đêm!"

Chaeyoung lấy hóa đơn chuyển phát nhanh trong ngăn kéo ra xem, sau khi đối chiếu, cô mở máy tính lên tra thử.

Quả nhiên giống như Hana nói, mấy ngày trước công ty chuyển phát nhanh quốc tế này đã tuyên bố phá sản vì làm ăn thua lỗ ở Los Angeles. Cả công ty bị chia năm xẻ bảy ra bán lại, tên công ty cũng bị gạch bỏ.

Chỉ trong vòng mấy ngày mà thôi, một công ty chuyển phát nhanh quốc tế nổi tiếng lại mất tăm mất tích.

Là ai đã ra tay nhanh gọn như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net